Cố Chấp Ngọt

Chương 106: Ngoại truyện 22: Con yêu 5.




Editor: Trà Đá.

Hôm sau Nam Từ ra ngoài.

Trước khi đi, cô liếc mắt bực mình Hoắc Lâm, sau đó lại bôi một lớp phấn lót nơi cổ, nhưng cảm giác những dấu vết anh lưu lại trên cổ cô vẫn thấy rất rõ ràng.

Cuối cùng cô phải buộc một cái khăn lụa quanh cổ để che kín.

“Anh cố ý đúng không?" Nam Từ vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi anh.

Lúc đó Hoắc Lâm đang bế Đường Đường, cười như có như không: “Không ăn bữa chính được thì cũng phải ăn chút điểm tâm chứ.”

Nghe xong, Nam Từ trợn mắt nhìn anh, sau đó cũng không để ý đến anh nữa, cúi người hôn Đường Đường.

“Đường Đường, mẹ ra ngoài tí nhé, bái bai mẹ nào.”

Đường Đường nghe không hiểu, chỉ biết được mẹ hôn, cho nên hai mắt cong lên cười cười.

Tâm Nam Từ mềm nhũn, còn có ý định hủy hẹn với Cố Phán, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tranh thủ ra ngoài, không thể nhìn con, nếu không thì không thể đi được.

Sau khi Nam Từ đi, chỉ còn lại Hoắc Lâm và Đường Đường mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Dì giúp việc biết chuyện, sau khi thấy Nam Từ đi rồi, mới chủ động nói với Hoắc Lâm: “Tiên sinh, giao Đường Đường cho tôi, ngài cũng mau đến công ty đi.”

Hoắc Lâm nhìn gương mặt non nớt của Đường Đường, lại thấy thằng bé đang đối mắt với anh, sau đó anh trực tiếp từ chối ý tốt của dì giúp việc.

“Không cần, dì cứ làm việc đi, hôm nay tôi ở nhà với thằng bé.”

Chuyện này hôm qua Nam Từ có đề cập đến, mặc dù từ sau khi có Đường Đường thì Hoắc Lâm dành rất nhiều thời gian làm việc tại nhà, nhưng thời gian hai cha con ở riêng với nhau cũng quá ít.

Nam Từ muốn ra ngoài gặp Cố Phán một chút, cũng là muốn dành thời gian cho hai cha ở riêng.

Cô cũng không giống như những bà mẹ khác, muốn Hoắc Lâm trải nghiệm chăm một đứa bé cực khổ bao nhiêu, chẳng qua là cô cảm thấy người cha cũng cần trở thành người bạn của con trai.

Trước đó cô không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy cô cũng làm không đúng lắm.

Cho nên cô đề nghị với Hoắc Lâm, hôm nay cô ra ngoài, thì anh phải ở nhà chăm sóc Đường Đường một ngày.

Hoắc Lâm không có ý kiến gì, cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên vừa hôn cô vừa đồng ý.

Nhưng hôm nay sau khi Nam Từ thật sự ra ngoài rồi, anh nhìn con trai đang ngồi trong lòng mình, trong lòng anh lập tức sinh ra một gợn sóng khác thường.

Anh học theo Nam Từ, bế Đường Đường xuống lầu.

Phòng khách dưới lầu bày biện một đống đồ chơi, nhưng Đường Đường cực kỳ ngoan, không giống như những đứa trẻ khác, cầm được thứ gì thì phá hư thứ đó.

Có thể vì tính cách của Đường Đường khá trầm, ngoại trừ khi Nam Từ đùa giỡn thì cậu bé sẽ cười tủm tỉm, còn bình thường sẽ rất im lặng.

Lúc này cũng thế, sau khi Hoắc Lâm đặt cậu bé xuống sàn, thì cậu bé nhanh tay bò tới lấy khối rubic mà cậu bé thường hay chơi.

Khối rubic quá lớn, bàn tay cậu bé lại quá nhỏ, phải dùng sức rất nhiều mới có thể di chuyển được một phía của khối rubic, nhưng cho dù khó khăn như vậy, nhưng cậu bé lại im lặng ngồi một chỗ tập trung chơi, nhìn qua có vẻ như “Bình tĩnh” hơn những đứa trẻ bằng tuổi khác.

Trước kia Hoắc Lâm nghe Nam Từ kể qua bình thường Đường Đường chơi như thế nào, nghe cô kể cũng không khác biệt lắm so với bây giờ, cơ bản đều tự chơi, chơi mệt thì sẽ bò đến tìm Nam Từ, sau đó cũng không khóc không quậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn cô vẽ.

Hôm nay anh không có tài liệu quan trọng nào cần phê duyệt, cho nên lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh con trai, hai cha con một lớn một nhỏ một dài một ngắn ở chung một chỗ, nhìn trông cực kỳ hài hòa.

“Cần ba giúp không?” Hoắc Lâm nhìn Đường Đường, nhẹ giọng mở miệng.

Đường Đường nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lâm, hai con ngươi đen nhánh, trong vắt như mặt hồ, một lát sau, cậu bé nháy nháy mắt, không phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục chơi khối rubic trong tay.

Hoắc tiên sinh bị con trai làm ngơ: “…”

Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ tiếp xúc với con nít, chỉ có một ký ức ấn tượng là lúc bé có tiếp xúc với Nam Từ.

Trong trí nhớ của anh thì Nam Từ cực kỳ ồn ào, mà lại rất đáng yêu, mặc dù đáng yêu nhưng lúc nào cũng trêu đùa chọc phá anh.

Lúc này nhìn Đường Đường, Hoắc Lâm không ngừng nghi ngờ, chẳng lẽ ngoại hình đã di truyền từ anh, mà ngay cả tính cách cũng vậy? Nếu giống Nam Từ thì không thể yên tĩnh và ngoan ngoãn như vậy được.

Trong lòng Hoắc Lâm có chút nghi ngờ, anh không nhịn được điên thoại cho chuyên gia về trẻ em hỏi một chút.

Mặc dù anh rất hờ hững với những chuyện khác, nhưng chuyện liên quan đến Nam Từ và Đường Đường thì anh luôn luôn cẩn thận.

Đường Đường không có những biểu hiện như những đứa trẻ khác, dù sao anh cũng nên hỏi rõ ràng.

Nhưng cũng may chuyên gia ở bên kia cho ra đáp án là thông minh sớm, nói cách khác chính là thần đồng.

“Tổng giám đốc Hoắc, ngài không cần lo lắng, trước đó phu nhân của ngài có đưa Đường Đường tới gặp tôi, lúc ấy tôi cũng nói đáp án này cho phu nhân, nhưng có vẻ như phu nhân không tin lắm, chỉ nói em bé không bị đau ốm gì là tốt rồi. Hiện tại đã qua hai tháng rồi, tôi cảm thấy phán đoán của mình càng ngày càng chính xác, Đường Đường có vẻ như thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Nếu như có thể, thì ngài và phu nhân có thể sớm bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ rất sáng lạng.”

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Lâm nhìn Đường Đường, mặt mày thâm trầm.

Những lời chuyên gia nói thật sự khiến người ta vui vẻ, nhưng mà có đúng hay không thì cũng có ý là thằng bé này càng lớn… Càng khó bị lừa?

Hoắc Lâm nhớ tới chuyện hôm qua đang tiến hành được một nửa, bỗng nhiên bị cậu bé gõ cửa…

Lần này coi như là trùng hợp, nhưng sau này lớn hơn một tí, không biết còn cố ý làm những hành động gì, rồi cướp đoạt hết sự chú ý của Nam Từ?

Nghĩ tới đây, cuối cùng Hoắc Lâm nặng nề nhìn Đường Đường, vươn tay lấy khối rubic trong tay cậu bé.

Đường Đường bị cướp mất đồ chơi, cũng không có la hét, chỉ là giương mắt nhìn ba.

“Nhớ mẹ sao?” Hoắc Lâm hỏi.

Cũng không biết Đường Đường nghe hiểu lời anh nói, hay bởi vì anh cướp mất đồ chơi.

Một cơ thể nho nhỏ ngồi đó, trầm tĩnh một lát, miệng nhỏ bắt đầu vểnh lên, sau đó trong đôi mắt đen nhánh bắt đầu chứa đầy nước mắt.

Nhìn giống như bị uất ức, không hét không phá, chỉ im lặng gương mắt lên nhìn Hoắc Lâm với đôi mắt đẫm nước mắt.

Nhưng trong mắt Hoắc Lâm chính là cậu bé nghe hiểu lời anh nói.

Nước mắt này cũng bởi vì Nam Từ nên mới khóc.

Cho nên Hoắc Lâm không áy náy chút nào, một tay ôm Đường Đường ngồi lên đùi mình, sau đó lau nước mắt cho cậu bé, nói: “Nhớ mẹ đến nỗi khóc luôn sao, vậy ba con mình gọi điện thoại cho mẹ, nói mẹ về nhà nhé?”

Lời chuyên gia nói ban nãy thật sự khiến anh ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút thì với một đứa bé thông minh như vậy, hẳn là có rất nhiều chuyện có thể phối hợp tốt với anh.

Giống như bây giờ, Hoắc Lâm có thể để Đường Đường giả khóc, sau đó lấy cớ để Nam Từ về nhà.

Ngược lại anh cũng không hẳn không muốn cô ra ngoài chơi, nhưng anh không muốn cô tiếp xúc với Cố Phán quá nhiều, dù sao vị tổ tông nhà Thẩm Mộ Ngạn cũng quá điên, anh sợ bảo bối của anh bị cô ta làm hư.

Nếu như Trần Tiến ở đây, chắc chắn lại chế giễu anh là lão sói vẫy đuôi không biết xấu hổ. Muốn dính lấy Nam Từ thì cứ việc nói thẳng, còn làm những chiêu trò này, ai mà tin!

Mà bên này, không biết Đường Đường có thật sự nghe hiểu Hoắc Lâm nói không, hay chỉ trùng hợp, mà cậu bé thật sự khóc nhiều hơn lúc nãy.

Hoắc Lâm cũng đau lòng, cho nên anh vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Nam Từ.

Nam Từ ở bên kia vừa mới đến chỗ hẹn với Cố Phán, hai người còn chưa nói được vài câu thì đã thấy điện thoại của Hoắc Lâm gọi tới.

Cố Phán rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám nói gì thêm.

Mấy tháng trước, cô ta lại bị Thẩm Mộ Ngạn bố trí người đi theo cô ta chằm chằm, đoạn thời gian đó cô ta sống không bằng chết, sau đó cô ta lại nhõng nhẽo, rồi lại thề nói sau này cô ta sẽ không đứng gần người đàn ông khác hai mét… Không, năm mét! Dỗ hơn nửa ngày, Thẩm Mộ Ngạn mới nhàn nhạt cho những vệ sĩ đi theo cô ta rút về.

Nhưng Cố Phán cũng cảm thấy có chút không đúng, những chuyện đó cô ta đã xử lý rất kĩ càng, cũng đã sớm bỏ tiền ra mua lại mấy tấm hình, mấy tên chụp lén kia mặc dù cũng không đạo đức gì, nhưng bình thường vẫn hiểu quy tắc cuộc chơi.

Cô ta bỏ tiền ra, bọn họ phải giữ bí mật, mà cô ta bỏ ra không ít tiền, trừ khi đối phương uy hiếp hoặc dụ dỗ, nếu không thì bọn họ chắc chắn không để lộ.

Cô ta bí mật cho người điều tra cũng không được, sau đó nhịn không được, quấn lấy Thẩm Mộ Ngạn hỏi rốt cuộc là ai gởi mấy tấm hình cho anh ta.

Lúc ấy thần sắc anh ta nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói ra tên Hoắc Lâm.

Cố Phán cực kỳ kinh ngạc, Hoắc Lâm sao lại dùng thủ đoạn này chơi cô, trừ việc cô và Nam Từ có mối quan hệ thân thiết, thì bọn họ ngay cả một câu cũng chưa nói qua, sao anh lại làm việc như vậy đối với cô!

Lúc ấy Thẩm Mộ Ngạn nhẹ giọng nhắc nhở, hỏi cô có phải đã dạy Nam Từ làm gì không, làm hư bảo bối nhà người ta.

Cố Phán nghe xong, tranh thủ bóng gió hỏi Nam Từ.

Quả nhiên, ngày hôm đó cô gái nhỏ này thật sự khai ra tên cô!

Từ sau lần đó, Cố Phán hiểu rõ được, không thể chọc Thẩm Mộ Ngạn, lại càng không thể chọc Hoắc Tam!

Nếu là công khai thì không nói, cô cũng không sợ bọn họ, nhưng quan trọng là bọn họ thật sự biết cách đâm sau lưng! Chẳng hiểu thế nào lại rơi vào cái hố bọn họ đào sẵn.

Cho nên sau lần dạy dỗ đó, đối với chuyện của Nam Từ và Hoắc Lâm, Cố Phán hoàn toàn đứng trung lập, thỉnh thoảng có suy nghĩ gì cũng chỉ thầm giấu trong lòng, tuyệt đối không nói với Nam Từ.

Dù sao… người hung ác như Hoắc Tam, cô càng không thể chọc nổi!

~

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Nam Từ cũng có chút ngạc nhiên.

Đường Đường rất nghe lời, rất ít khi quậy phá, cô dám khẳng định, chỉ cần Hoắc Lâm không làm gì, thì hai cha con ở chung với nhau rất hòa bình.

Cho nên khi Hoắc Lâm gọi điện thoại tới, cô ngay lập tức không nghĩ là Đường Đường bị làm sao, mà lại nghĩ Hoắc Lâm lại đổi biện pháp để dụ cô về nhà không?

Dù sao những chuyện kiểu này trước kia anh làm cũng không thiếu.

Thế là cô cũng không vội, chậm rãi nhận điện thoại, sau đó không đợi người đối diện mở miệng, lập tức lên tiếng trước.

“Hoắc tiên sinh, em mới gặp Phán Phán chưa được năm phút nữa.”

Cô không nói rõ, nhưng trong câu chữ đã biểu đạt hết ý tứ, tất cả mọi người nghe đều hiểu.

Hoắc Lâm uể oải, vừa lau nước mắt cho Đường Đường, vừa nói: “Không phải anh, là con nhớ em nên khóc nè.”

Lần này Nam Từ mới hoảng, mặc dù cô cũng còn chút thái độ hoài nghi, nhưng nghĩ lại thì từ sau khi cô sinh Đường Đường thì không rời khỏi thằng bé, mà hôm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài lâu đến vậy.

Cho nên cô nghe xong, vội vàng nói: “Anh đưa điện thoại cho con đi, em nói chuyện với con, nghe giọng em thì con sẽ bình tĩnh hơn.”

Hoắc Lâm nhìn Đường Đường vẫn còn đang thút thít khóc, trực tiếp đưa điện thoại đến bên tai cậu bé.

“Mẹ nè con.”

Nói xong, Hoắc Lâm cũng không trông cậy Đường Đường sẽ có phản ứng gì lớn, chỉ cần cậu bé duy trì bộ dáng thút thít đáng thương kia, cũng đủ để Nam Từ mềm lòng.

Chỉ là… Sự việc sau đó phát triển theo hướng anh không kịp trở tay.

Nam Từ ở đầu bên kia một mực dỗ dành “Bảo bối, bảo bối”, mà bên này Đường Đường nghe thấy giọng mẹ, không chỉ ngừng khóc, thậm chí còn…

Cười khanh khách!

Đường Đường còn cười cong cả hai mắt, vừa cười vừa la: “Mama! Mamama!”

Phản ứng này hoàn toàn không phải dáng vẻ đang khóc!!

Nam Từ: “…”

Hoắc Lâm: “…”