Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 73: 72: Ngoại truyện - Cõng cô




Trung tuần tháng mười, Mẫn Hy bận rộn cho hai buổi họp báo ra mắt sản phẩm xong, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, trước đó cô đã bận tối mặt tối mũi cả một tháng trời, mỗi ngày đều tăng ca đến nửa đêm, có lần muộn nhất đến ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ đã phải lết dậy để duyệt chương trình, vừa mệt vừa buồn ngủ, phương diện kia của cuộc sống gần như bằng không.

Có mấy lần liền, Phó Ngôn Châu chỉ hôn cô thôi đã có phản ứng rồi, nhưng nhìn cô mệt thành như vậy lại không nỡ dày vò, chỉ đành đứng dậy đi vào phòng tắm tự mình giải quyết.

Phép năm của cô còn ba ngày, cộng thêm cuối tuần nữa gộp được thành kỳ nghỉ ngắn dài năm ngày.

Phó Ngôn Châu cũng dành ra năm ngày, định sẽ đưa cô đến trường cũ của anh một chuyến.

Vì để có thể chơi thêm được một ngày, họ bay chuyến sáng sớm qua đó.

Vừa tan làm Phó Ngôn Châu đã gửi tin nhắn cho cô: [Anh đến rồi.]

Mẫn Hy vừa bàn giao lại công việc cho trợ lý, ôm bó hoa hôm nay vừa nhận được xuống lầu.

Cứ cách dăm ba hôm cô lại nhận được một bó hồng trắng, khoảng thời gian này bận không mở mắt được, đột nhiên cô nhớ ra: “Em quên mất không đem mấy bộ đồ mặc ở nhà đi rồi.”

Cô đem mấy chiếc váy ngủ hai dây các kiểu dáng, nhưng quên mất mang đồ mặc ở nhà.

Phó Ngôn Châu: “Anh có mang cho em một bộ.”

Mẫn Hy ôm anh, lúc muốn hôn anh anh lại xoay người cất áo khoác cho cô, vô tình tránh đi.

Vừa đặt áo tây trang cho cô xong, Phó Ngôn Châu quay người lại, Mẫn Hy bù lại nụ hôn vừa rồi, hôn lên đôi môi anh, hỏi: “Anh mang cho em bộ nào vậy?”

“Bộ khá đẹp.”

Lên máy bay, Phó Ngôn Châu lấy bộ đồ mặc ở nhà từ vali của mình ra cho cô xem, trong hành lý của anh có lấy một nửa là quần áo và đồ dùng hàng ngày của cô, mấy ngày nay cô quá bận, lúc thu dọn hành lý thường quên này quên kia.

Mẫn Hy còn tưởng rằng anh tuỳ ý lấy một bộ trong tủ, không ngờ anh lại mang bộ đồ trước khi kết hôn cô vô cùng thích, áo dây màu xanh mù tạt và quần sa tanh dài màu trắng.

Phó Ngôn Châu đặt đồ mặc ở nhà lên giường: “Lát nữa tắm xong em ngủ lấy vài tiếng đi.”

“Em không ngủ đâu, tránh lệch múi giờ luôn.” Mẫn Hy búi tóc mình thành một búi lỏng lẻo sau đầu, đi vào phòng tắm.

Cô đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh, “Anh thì sao? Ngủ hay làm việc vậy?”

“Cùng em.” Phó Ngôn Châu lấy đồ mặc ở nhà của mình ra.

Khoé miệng Mẫn Hy cong lên, vô cùng thoả mãn mà đi vào phòng tắm.

Tường trong phòng tắm được thiết kế lại, có thêm hai lọ hoa được treo trên hai bên tường, mỗi lọ cắm ba bông hồng trằng.

Chiếc bàn phụ trong phòng nghỉ cũng được làm lại, có thêm rãnh nhỏ, chiếc ly thuỷ tinh cô cắm hoa hồng vừa vặn nằm trong đó, dù có gặp phải rung lắc cũng sẽ không đổ xuống đất nữa, nước cũng sẽ không bắn tung toé khắp nơi.

Tiếng nước trong phòng tắm rất nhỏ, Phó Ngôn Châu dựa vào bên ô cửa sổ ngắm cảnh đêm, máy bay ở trên tầng mây, những ngôi sao giữa nền trời xanh đen vô cùng rực rỡ.

Nhìn xuống phía dưới, mặt đất phồn hoa nhưng mơ hồ.

“Em xong rồi. Anh đi tắm đi.”

Mẫn Hy dùng khăn lau nước trên cổ, trên người có quấn một chiếc khăn tắm.”

Phó Ngôn Châu không nhìn cô nữa, mới chỉ liếc qua một cái mà trên người đã bắt đầu nóng rực rồi. “Tối nay trời sao rất đẹp, em ngắm một lát đi.” Anh cởi cúc áo đi vào phòng tắm.

Đường đi không rộng, khi hai người chuẩn bị lướt qua nhau, Mẫn Hy đưa tay giữ anh, cười nói: “Không cho anh qua.”

Đúng lúc ấy trên mặt cô có vài giọt nước lăn xuống, rơi đến cổ, không tiến vào vạt áo tắm. Yết hầu Phó Ngôn Châu khẽ cuộn, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, coi như trả phí qua đường.

Mẫn Hy nhón chân, lại hôn anh thêm cái nữa xong mới để anh qua.

Cô không ngắm sao mà ngồi lên giường thoa kem dưỡng, vừa lấy ra được chút kem thì đột nhiên nhớ ra, có thoa cũng mất công, nên lại đóng hộp lại.

Mặc bộ đồ Phó Ngôn Châu mang cho cô lên, Mẫn Hy tắt đèn trong phòng nghỉ lại, bò lên giường ngắm trời sao ngoài ô cửa sổ.

Góc độ không đúng, cô chỉ nhìn thấy biển mây vô biên.

Đây là lần thứ bốn mươi ba cô đến Boston, sau khi anh tốt nghiệp cô có qua đó thêm một lần, lúc ấy trời đã vào thu, cảnh có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấp đầy trái tim trống trải của cô.

“Hy Hy.” Phó Ngôn Châu tắm xong mặc áo choàng tắm đi ra, hỏi cô: “Có uống nước ép hoa quả không em?”

“Em không uống đâu.”

Phó Ngôn Châu đang định kéo vách che cửa sổ xuống, Mẫn Hy không cho, “Em muốn ngắm thêm một lát.”

Anh ôm cô vào lòng, lưng cô dán vào ngực anh, anh men theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, hôn lên tai cô rồi nói: “Em ở đây không nhìn thấy ngân hà được, phải sát vào cửa sổ mới thấy.”

“Không cần đâu, dù sao cũng thường xuyên thấy được.” Mẫn Hy ở trong lòng anh xoay người lại, đối mặt với anh, cô ôm cổ anh, “Đến trường anh đi dạo nửa ngày, sau đó anh cùng em đến trấn nhỏ xem triển lãm tranh nhé?”

Tiểu trấn cách trường anh vài chục kilomet có không ít phòng triển lãm tranh, trước kia cô đi thăm anh, có lúc anh không ở trường, cô bèn đến tiểu trấn gần đó đi dạo, lúc ấy cô chưa từng nghĩ đến rằng sẽ có một ngày hai người lại trở thành vợ chồng.

“Trong tiểu trấn đó còn có một con đường cây phong rất nổi tiếng, chụp ảnh lên rất đẹp.”

Bây giờ đang là mùa lá phong đẹp nhất, gió biển thổi cũng vô cùng thoải mái. Phó Ngôn Châu nói: “Chúng ta ở lại trấn nhỏ một buổi tối.”

Mẫn Hy cũng định như vậy: “Buổi tối đi ăn tôm hùm với em.”

“Được.” Phó Ngôn Châu hôn lên chiếc cằm khẽ ngẩng lên của cô, nụ hôn nóng bỏng từ cằm men đến cổ, hôn thẳng đến chỗ vừa rồi giọt nước không lăn tới.

Búi tóc sau đầu Mẫn Hy khá lỏng lẻo, cô cởi dây buộc tóc, đeo nó lên cổ tay mình.

Nụ hôn của Phó Ngôn Châu vừa dịu dàng lại vừa kiềm chế, vừa rồi cô nên muốn một ly nước ép mới đúng, bây giờ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Phó Ngôn Châu khàn giọng hỏi cô: “Em đem mấy hộp vậy?”

Mẫn Hy: “…Anh không mang sao?”

“Không phải em nói để em mang à?”

Phó Ngôn Châu tưởng rằng cô để vào vali rồi, kết quả cô quên mất.

Trong vali không có hộp nào cả, trên máy bay thì khỏi phải nói, trước giờ chưa từng chuẩn bị.

Đây là lần thứ ba Mẫn Hy giúp anh.

Phó Ngôn Châu thầm hít sâu một hơi.

Lúc hạ cánh xuống Boston trời còn chưa sáng, Mẫn Hy có ngủ mấy tiếng ở trên máy bay, lúc này tinh thần thoải mái, trên đường từ máy bay trở về cô vô cùng hào hứng giới thiệu cho Phó Ngôn Châu những địa điểm, trấn nhỏ có nhiều điều thú vị ở Boston.

Về đến biệt thự của họ mới năm giờ, Phó Ngôn Châu bù cả mấy lần trên máy bay cho cô, cô nói không cần phải bù đâu, cảm ơn lòng tốt của anh.

Phó Ngôn Châu bật cười, cúi đầu hỏi cô: “Cảm ơn anh cái gì?”

Mẫn Hy cảm nhận được anh đâm thẳng đến trái tim cô, đôi mắt anh sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, dùng ánh mắt bù cho cô.

Lực đạo gần như bù cho cả tháng trước nữa.

Mẫn Hy cao trào, ôm anh muốn hôn, anh lại nhìn cô vài giây nữa mới dừng lại, ngậm lấy môi cô.

Phó Ngôn Châu đứng dậy, vừa hôn cô vừa đi về phía phòng tắm.

Gạnh ốp tường khá lạnh, nhưng cô đang mặc chiếc sơ mi hôm nay anh mặc trên máy bay nên không còn cảm thấy lạnh lắm.

Phó Ngôn Châu ôm cô lên, cô cao hơn, ôm cổ anh cúi đầu nhìn xuống.

Mấy phút trước cô vừa đạt đến cao trào, cả người mẫn cảm còn chưa bình phục lại, anh lại bù cho cô thêm một lần nữa.

Trời sáng rồi, ngoài cửa sổ có cây lá phong, bóng lá phong in lên rèm cửa màu trắng.

Họ từ phòng tắm lại về đến phòng ngủ.

Phó Ngôn Châu mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, tóc còn chưa khô, anh cúi đầu hôn cô, nước từ tóc anh rơi xuống người cô, đôi môi anh hôn lên đó.

Mẫn Hy không ngừng run lên, vừa rồi anh hỏi cô có đau không, cô nói có chút.

Tắm xong đi ra, anh lại vô cùng hôn nhu hôn lên nơi cô kêu đau thật lâu.

Mẫn Hy nằm lên ngồi, quay đầu nhìn chiếc rèm cửa màu trắng in bóng lá phong kia, hôm nay ở Boston gió không lớn. Phó Ngôn Châu vẫn đang hôn cô, dịu dàng trước nay chưa từng có.

Mỗi một nơi nụ hôn anh đặt lên, trái tim cô đều đập thật mạnh.

Lần trước qua đây cũng là mùa này, đường đi phủ đầy lá phong, trước kia cô thích đi bộ trên con đường đầy lá, nhưng hôm ấy lại không có chút tâm trạng nào.

Bạn học đại học của cô tò mò, sao cậu lại thích Boston đến vậy. Bởi vì anh ở đây mà, sau này anh không ở nữa, cô cũng không qua đây thêm lần nào.

Mẫn Hy tưởng rằng quá khứ có thể phân tán đi sự chú ý của bản thân, kết quả lại không có tác dụng. Lần này, môi anh phủ lên một hồi lâu vẫn chưa rời đi, Mẫn Hy không đau nữa rồi, nhưng hoàn toàn bại trận.



Có lẽ là do vừa kết thúc chưa được bao lâu đã ra ngoài đi bộ, đùi vẫn cảm thấy đau nhức.

Phó Ngôn Châu nắm tay cô, hỏi cô muốn ăn gì.

Mẫn Hy chụp cảnh trời thu bên đường, tranh thủ trả lời anh: “Em không đói.” Trên máy bay có ăn vài món đơn giản, sau đó ăn thêm một chiếc bánh kem nữa, bây giờ cô không đói.

Bọn họ đi dạo trong trường anh, cô chụp suốt dọc đường.

“Ấy, anh biết em học ngành gì không?” Cô nghi ngờ anh không rõ.

Phó Ngôn Châu: “Cùng ngành với Thành Trạc.”

Mẫn Hy: “…”

Cô bất đắc dĩ cười, lắc tay anh, “Đều đã qua lâu như vậy rồi, sao anh hẹp hòi vậy chứ.”

Phó Ngôn Châu không phản bác, bởi sự thực chính là như vậy.

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa quên ly nước chanh ấy.

Thành Trạc là một trong những người anh không muốn nhắc đến, anh chuyển chủ đề: “Sau khi kỳ nghỉ kết thúc chúng ta đến khu nuôi trồng hoa hai ngày, khu nuôi trồng thứ hai được làm xong rồi, anh đưa em qua ngắm.”

“Không phải anh nói sang năm mới xong sao?”

“Xong trước rồi.”

Địa điểm chụp ảnh anh tự làm thuận lợi hơn so với dự kiến, vốn tưởng rằng phải nửa năm nữa mới xong, không ngờ lại nó thể nhanh gấp đôi so với thời gian dự kiến.

Vừa rồi Mẫn Hy đang chụp ảnh, phản ứng chậm một nhịp: “Kỳ nghỉ kết thúc mà đến khu nuôi trồng là lấy chuyện công làm việc tư.” Cô cất điện thoại vào túi áo khoác cảu anh, tiện thể đút tay vào túi anh luôn.”

Phó Ngôn Châu: “Không tính. Qua đấy ngắm cảnh cũng là để giúp em có thêm cảm hứng sáng tạo. Không phải em cũng đến trung tâm nghiên cứu của Công nghệ Thịnh Thời để tìm linh cảm hay sao?”

Mẫn Hy quyết định đến khu nuôi trồng thêm lần nữa, đợt lễ tình nhân vì quá gấp gáp, chỉ có thể ngắm hoa một cách qua loa, không có thời gian ở trước căn nhà gỗ cối xay rõ để cảm nhận sự lãng mạn của vườn hoa hồng. Phó Ngôn Châu kiên trì muốn dẫn cô đến khu nuôi trồng mới, nhất định thiết kế ở đó càng lãng mạn hơn.

Từ biệt thự đến trường anh nhìn có vẻ không xa, nhưng đi bộ bốn mươi phút mới đến.

Trước kia ở tất cả địa điểm check in Mẫn Hy đều chụp chung với Phó Ngôn Châu, cô phát hiện anh không thích cười khi chụp ảnh, ngay cả ảnh cưới cũng vậy…

“Em tưởng rằng khi ấy anh kết hôn với em một cách bất đắc dĩ nên không để ý đến ảnh cưới, thậm chí còn bài xích.”

Phó Ngôn Châu: “Nếu là bài xích, anh đã không để ý đến chuyện em dùng khăn lụa che mặt anh lại.”

Những chuyện không vui đã qua, họ không nhắc lại nữa.

Mẫn Hy đi đến trước thư viện chụp ảnh, Phó Ngôn Châu nhìn cô nói: “Em chụp nhiều ảnh như vậy mà không thấy em đăng lên vòng bạn bè.”

“Đăng rồi mà. Nhưng chỉ mình em thấy được thôi.” Cô đi mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi, đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi, trước khi ly hôn đã đăng rồi.”

“Sinh nhật anh em cũng đăng sao?”

“Ừm. Từ năm ngoái ra thì không sót năm nào.”

Phó Ngôn Châu cất điện thoại vào túi, “Để tối về anh đọc từng bài một.” Hỏi cô: “Không đi được nữa sao?”

Mẫn Hy gật đầu, khẽ bóp chân, lúc này mới cảm thấy đau nhức.

Phó Ngôn Châu kéo cô từ bãi cỏ đứng lên, “Anh cõng em.”

Mẫn Hy: “Cõng em bao xa?”

“Em muốn bao xa thì là ngần ấy.”