Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 20: Câu nói khiến cô rung động nhất




Không cần áo sơ mi mới, chỉ mặc những chiếc anh thường hay mặc, Phó Ngôn Châu không nghĩ cô lại nói thẳng ra như vậy. 

Sau đó anh mới nhận ra, đầu óc cô hôm nay hơi khác thường. 

Nếu là trước đây, lòng cô không muốn áo mới, nhưng anh lại đề nghị tặng cô vài chiếc, cô sẽ lại giận dỗi, nghĩ rằng anh không muốn cho cô mặc mấy bộ đồ anh thường mặc. 

Phó Ngôn Châu hôn lên trán cô một cái: “Sau này trong lòng em nghĩ gì thì cứ trực tiếp nói ra như vừa rồi, không phải lúc nào anh cũng có thể nhìn thấu tâm tư của em được.” 

Anh nói thêm: “Cãi nhau chỉ làm tổn thương tình cảm và lãng phí thời gian.” 

Hôm thứ bảy cãi nhau đó, dù anh chẳng làm gì cả, nhưng còn mệt mỏi hơn cả việc thảo luận trên bàn đàm phán. 

Cô cũng không khá hơn là bao. 

Mẫn Hy giơ tay vòng quanh cổ anh: “Vậy em hỏi anh một câu mà em vẫn luôn muốn biết, trong mắt anh, có phải tính tình của em tệ đến mức không cứu được nữa rồi không?” 

Phó Ngôn Châu cười nhẹ: “Cứu được.” 

Ánh mắt anh ôn hòa, Mẫn Hy tin rồi, lại hỏi: “Trước kia anh chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với một người có tính cách như em đúng không?” 

Phó Ngôn Châu nhìn ánh mắt cô, gật đầu. 

Cô thực sự không phải là tiêu chuẩn cho nửa kia của anh, ngay từ tính cách và tính tình đã không phải. 

“Còn có điều gì muốn hỏi anh nữa không?” 

Mẫn Hy không biết hỏi ra có thích hợp hay không, không khỏi do dự. 

Thấy cô hơi ngập ngừng, Phó Ngôn Châu nói: “Hỏi gì cũng được. ” 

Trước khi hỏi Mẫn Hy vẫn suy nghĩ vài giây: “Trước khi liên hôn, anh có tiêu chuẩn về tình yêu hay đối tượng kết hôn hay không?” Cô đảm bảo, “Em sẽ không tức giận với bất cứ điều gì anh nói, em chỉ muốn tìm hiểu một chút.” 

Phó Ngôn Châu: “Có.” 

Hơn nữa tiêu chuẩn tình yêu còn rất cao. 

Nếu như anh là người chủ động theo đuổi đối phương, thứ nhất, đối phương phải làm cho anh động tâm. Thứ hai, hai người phải chung sống hoà hợp, tâm hồn đồng điệu. 

Mấy năm nay người theo đuổi anh không ít, anh quen biết những khác phái ưu tú cũng rất nhiều, nhưng cho đến khi kết hôn với Mẫn Hy, cũng chưa từng gặp được người phù hợp với tiêu chuẩn yêu đương của mình. 

Mẫn Hi không phải là người đầu tiên hỏi anh vấn đề này. Lúc trước Chúc Du Nhiên ở trong một bữa liên hoan cũng đã hỏi anh câu tương tự, bữa cơm hôm ấy Nghiêm Hạ Vũ cũng ở đó, nói rằng nhiều khả năng người bạn gái cuối cùng mà anh tìm được có thể sẽ chẳng đáp ứng được một tiêu chuẩn nào trong đó cả. 

Mẫn Hy rất yên tĩnh, đang chờ anh nói ra tiêu chuẩn chọn bạn đời. 

Phó Ngôn Châu nói ngắn gọn súc tích: “Có thiện cảm, tính cách hợp nhau.” 

Mẫn Hy cười cười: “Vậy em chẳng phù hợp tiêu chuẩn nào cat.” 

Phó Ngôn Châu đặt bàn tay sau ót cô, giọng nói bình thản lại nghiêm túc: “Ở bên nhau thêm vài năm là có thể phù hợp.” Bố mẹ anh cũng chính là như vậy, bây giờ tình cảm giữa họ không tồi. 

Từ khi lĩnh chứng đến nay, đây là câu nói khiến cô rung động nhất. 

Mẫn Hy ngậm lấy môi anh, chủ động hôn lên. 

…… 

Vận động quá sức, mãi đến trưa ngày hôm sau chân Mẫn Hy vẫn tê rần. 

Cư Du Du gửi tin nhắn hỏi cô, buổi trưa ăn ở căng tin hay là gọi đồ ăn mang đến. 

[Đến căng tin nhé.] 

Đi công tác hơn mười ngày, cô có chút nhớ đồ ăn của căng tin. 

Cư Du Du: [Vậy em đi lấy đồ ăn trước.]

Lại hỏi: [Vẫn như cũ chứ ạ?]

[Ừm.] 

Có lẽ bởi vì Cư Du Du được cô tiến cử vào đây, được cô tự tay dạy cách hỗ trợ Dư Trình Đàm xử lý công việc, trong thâm tâm Cư Du Du vô cùng ỷ lại vào cô. 

Chỉ cần công việc không bận rộn, Cư Du Du gần như hận không thể lúc nào cũng dính lấy cô. 

Mẫn Hy thuận miệng hỏi: [Dư tổng hôm nay có tiệc sao?]

Nếu Dư Trình Đàm ở công ty, Cư Du Du sẽ luôn cùng sếp đến căng tin, không rảnh đi cùng cô. 

Cư Du Du trả lời: [Không ạ. Buổi trưa Dư tổng muốn cùng Nhan Nhất Nam ăn cơm, chắc là nói chuyện công việc.]

Tuy rằng công ty có tin đồn rằng Nhan Nhất Nam thích Dư tổng, nhưng họ đều là người công tư phân minh, sẽ không ở căng tin nói chuyện riêng tư. 

Giờ phút này Dư Trình Đàm đã ở trong phòng ăn, Nhan Nhất Nam đến trễ hơn anh vài phút, anh chủ động tìm cô ăn cơm, cô vẫn có chút ngạc nhiên. 

Từ khi cô và Mẫn Hy ầm ĩ, quan hệ giữa cô và cấp trên cũng như cấp dưới của Dư Trình Đàm cũng trở nên khá xa cách, chỉ có trao đổi trong công việc. 

“Dư tổng.” Nhan Nhất Nam tiến vào. 

Hôm nay anh vẫn mặc quần tây màu đen, áo sơ mi xám đậm, áo sơ mi được thiết kế may đo tinh xảo, nút áo cũng nhìn không ra logo, hẳn là được đặt từ cửa hàng định chế cao cấp. 

Cô nhẩm đếm số thương hiệu áo sơ mi mà anh mặc, có lẽ là có đến mười một hãng. 

Chỉ còn ba tháng nữa anh sẽ tròn ba mươi lăm tuổi, mị lực, thành thục, khiêm tốn là dấu vết duy nhất mà năm tháng lưu lại trên người anh. 

Dư Trình Đàm chỉ vào chiếc ghế đối diện, khách sáo nói: “Ngồi đi.” 

Thức ăn còn chưa lên, Nhan Nhất Nam cầm cốc nước lên uống, từ văn phòng đến căng tin cô vẫn cứ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra Dư Trình Đàm tìm cô có chuyện gì. 

Dư Trình Đàm không thích vòng vo với cấp dưới của mình: “Phương án marketing cho khoa học kỹ thuật Thịnh Thời cũng như kế hoạch cho buổi ra mắt đã được xác định, kế tiếp sau đây chính là nhiệm vụ do bộ phận truyền thông của các cô, sắp xếp tài nguyên sao cho hợp lý.” 

À, thì ra là vì Mẫn Hy nên mới tới tìm cô. 

Nhan Nhất Nam cười nhạt, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Dư tổng, anh có gì phân phó ạ?” 

Dư Trình Đàm tựa lưng vào ghế, vẫn là tư thế thả lỏng như trước, “Không có gì cần phân phó, cô làm giám đốc truyền thông, việc sắp xếp tài nguyên truyền thông như thế nào cô là người am hiểu nhất.” 

Nhan Nhất Nam không khống chế được giọng điệu của mình: “Vậy nếu đã như vậy, vì sao Dư tổng còn cố ý gọi tôi ra đây? Là nghi ngờ khả năng làm việc của tôi, hay cảm thấy rằng tôi không phân biệt được việc công và việc tư, cố ý gây khó dễ cho Mẫn Hy?” 

Chỉ cần có liên quan đến Mẫn Hy, bất luận là chuyện gì cô cũng đều sẽ thất thố. 

Cô cũng ghét bản thân mình như thế này. 

Càng lộ ra là bản thân cô nhỏ nhen, lại rất không chuyên nghiệp. 

“Tôi là sếp của Gia Thần, nếu thật sự nghi ngờ năng lực làm việc của cô, sao cô có thể thăng chức được như bây giờ?” 

Dư Trình Đàm không vì cô chất vấn mà tức giận, thái độ trước sau vẫn ôn hòa: “Cố ý gây khó dễ cho Mẫn Hy, cô sẽ không làm việc này.” 

Nhan Nhất Nam hơi giật mình. 

Cô luôn cho rằng trong lòng anh, cô là loại người không phân công tư được rõ ràng. 

Dư Trình Đàm tiếp tục: “Tôi chỉ hy vọng hai người có thể làm việc cùng nhau một cách ôn hoà, mối quan hệ tốt thì làm việc càng hiệu quả.” 

Một lúc lâu sau, Nhan Nhất Nam lạnh nhạt nói: “Tôi biết phải làm thế nào.” 

Dư Trình Đàm tìm Nhan Nhất Nam nói chuyện, buổi chiều lại gọi Mẫn Hy đến văn phòng, nhắc cô khi làm việc với bộ phận truyền thông nên thu liễm một chút. 

Mẫn Hy ngồi ngay ngắn trước bàn của anh, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc: “Yên tâm, Dư tổng, em sẽ không lấy phương án ra làm trò đùa.” 

Dư Trình Đàm pha cà phê xong, theo thói quen cho nửa viên đường và một ít kem tươi, mang đến trước mặt cô. 

“Ngày mai anh và bộ phận truyền thông tổ chức cuộc họp điều phối, bàn bạc một chút về danh sách những người trong giới báo chí cần mời đến buổi họp báo của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, tuần sau cố gắng chốt danh sách rồi đưa qua anh xem qua.” 

Mẫn Hy khuấy cà phê, đáp: “Được, Dư tổng.” 

Mâu thuẫn giữa cô và Nhan Nhất Nam nói lớn cũng không lớn, chẳng qua là có chút bất đồng trong công việc, nhưng sau đó không biết vì sao lại không còn đường cứu vãn.

Hôm nay không có nhiều việc cần làm, cô được tan làm đúng giờ. 

Mẫn Hy rời khỏi công ty đến trung tâm thương mại để mua gạt tàn cho Phó Ngôn Châu. Anh luôn cảm thấy cô thiên vị Mân Đình, mua một chiếc gạt tàn mà anh luôn nhắc tới nhắc lui, để lòng anh cân bằng lại một chút. 

Giá của chiếc gạt tàn này không thể chênh lệch lớn so với gạt tàn của Mẫn Đình được, tốt nhất là mức giá tương tự nhau. 

Trước khi Mẫn Hy đến đã tham khảo ý kiến của Dư Trình Đàm, anh ấy giới thiệu mấy cửa hàng. 

Đi qua ba cửa hàng, cuối cùng cô cũng tìm thấy một gạt tàn cao cấp có thiết kế độc đáo. 

[Tối nay anh vẫn tăng ca sao?]

Lên xe, cô nhắn tin cho Phó Ngôn Châu. 

Phó Ngôn Châu: [Anh có tăng ca.]

Lại bổ sung thêm: [Chín giờ có một buổi họp trực tuyến với nước ngoài.] 

Mẫn Hy tỏ ý đã hiểu, quyết định mang gạt tàn đến văn phòng của anh. 

[Em đi ngang qua tòa nhà Lăng Vũ, định lên xem một chút. Anh có ở công ty không?]

Phó Ngôn Châu: [Có, em qua đây đi.]

Không đến hai mươi phút sau, Mẫn Hy đã đến trước cao ốc Lăng Vũ. 

Chậm rãi đi vào trong, nhìn trái nhìn phải tìm chỗ đậu xe, xung quanh đều đã có xe đỗ, chỉ có vị trí gần chỗ Phó Ngôn Châu thường xuyên đỗ xe là còn trống. 

Cô quay đầu xe và hướng thẳng vào bãi đậu xe. 

Hầu hết mọi người đậu xe đều sẽ cố gắng lùi xe vào vị trị đậu, như vậy khi đi ra sẽ thuận tiện hơn, nhưng kỹ thuật lùi của Mẫn Hy không tốt, mỗi lần đều cứ lái thẳng vào trước rồi tính. 

Cô có tới Lăng Vũ vài lần, vì đã quen thuộc nên đi thẳng lên tầng có phòng làm việc của Phó Ngôn Châu. 

Phó Ngôn Châu vừa ký xong văn kiện thì tiếng gõ cửa vang lên. 

Giọng nói của anh vẫn luôn lạnh lùng: “Vào đi.” 

Mẫn Hy cầm theo một chiếc túi, đẩy cửa vào. 

Phó Ngôn Châu thấy cô cẩn thận đặt chiếc túi lên bàn làm việc của anh, “Bên trong là gì vậy?” 

“Gạt tàn. Em vừa mua xong.” 

“Gạt tàn kia của Mẫn Đình hỏng rồi à?” 

“……” 

“Không phải đưa cho anh ấy.” Mẫn Hy lấy chiếc hộp ra khỏi túi và đặt nó trước mặt anh: “Mua cho anh.”

Lần trước là hâm sữa nóng, đây là lần thứ hai cô khiến anh thụ sủng nhược kinh. 

Mẫn Hy hất cằm: “Anh không mở ra xem sao?” 

Bên ngoài hộp còn có giấy gói, Phó Ngôn Châu lấy dao rạch giấy cắt ra. Anh chưa từng thấy qua gạt tàn của Mẫn Đình ở bên kia, nhưng Mẫn Hy tặng anh cái này, trông nó giống như tác phẩm nghệ thuật trang trí, dùng để đựng tàn thuốc thì quá xa xỉ. 

Vốn anh hút thuốc cũng không nhiều lắm nên đặt gạt tàn bên cạnh máy tính làm đồ trang trí. 

Mẫn Hy nhìn ra được anh rất hài lòng với chiếc gạt tàn kia, lời nói dư thừa sẽ phá hư bầu không khí khó có được giữa bọn họ, cô không ở lại lâu, thuận tay cầm ly nước của anh uống hai ngụm rồi ra về. 

Vừa lên xe, cô nhận được điện thoại của bố. 

“Hy Hy tuần này có đi công tác hay không, tối nào rảnh rỗi về nhà ăn cơm?” 

Mân Cương Nguyên lại bổ sung: “Con và Phó Ngôn Châu về cùng nhau.” 

Hôm nay không còn thời gian, Phó Ngôn Châu còn phải mở buổi họp trực tuyến. 

Mẫn Hy không lập tức trả lời bố, “Chờ đến buổi tối con hỏi Phó Ngôn Châu xem ngày nào anh ấy rảnh.” 

Sau khi kết hôn cô vẫn chưa gặp lại bố mẹ, tính ra cũng đã hơn hai tháng. 

“Tuần này mẹ con cũng về sao?” 

Mân Cương Nguyên dừng một chút, “Chắc là không rảnh. ” 

Ông cũng không rõ chuyện sắp xếp công việc của vợ, lần liên lạc gần nhất đã là ba ngày trước, vợ hỏi ông một chuyện liên quan đến công việc, hỏi xong lập tức cúp máy, cũng không có nói nhiều. 

Nhiều năm như vậy ông và vợ đều ở nơi đất khách, khi hai đứa con còn nhỏ, hai người cũng liên lạc thường xuyên, mỗi ngày một cuộc điện thoại, nếu công việc không bận rộn có khi một ngày hai, ba cuộc, đều là tán gẫu chuyện con cái, tán gẫu về chuyện học tập của Mẫn Đình, hay Mẫn Hy lại nghịch ngợm gây họa gì. 

Khi hai đứa trẻ lớn lên, cuộc điện thoại của họ cũng trở nên ít hơn. 

Không biết bắt đầu từ khi nào, biến thành hai ba ngày mới gọi đến một lần, có khi còn lâu hơn. 

Mẫn Hy nghe nói mẹ cô không về, không khỏi cảm thấy hụt hẫng: “Lâu lắm rồi con không ăn cơm với mẹ. Khi nào mẹ mới có thể nghỉ phép ạ?” 

Mẫn Cương Nguyên cũng không biết lịch trình công việc cụ thể của vợ, không thể trả lời con gái. 

Ngay cả khi con gái đã kết hôn, trong mắt ông thì cô vẫn là một đứa trẻ, ông an ủi con gái mình: “Không sao đâu, tuần này bố không bận, ăn thêm vài bữa cơm nữa với con.”

“Bố, bố nghỉ phép à?” 

“Cũng coi như là vậy.” 

“Vậy bố đi thăm mẹ đi, cho mẹ một bất ngờ.” 

Mẫn Cương Nguyên: “Cũng năm mươi rồi, con nghĩ sẽ giống như thanh niên các con sao.” 

Mẫn Hy cười nói: “Trong lòng con hai người vẫn luôn còn trẻ tuổi.” 

Mẫn Cương Nguyên cười: “Đừng có không biết lớn nhỏ như vậy.” 

Mẫn Hy nói lời thật lòng, mẹ cô đã hơn năm mươi nhưng vẫn vô cùng ôn nhu xinh đẹp. 

Cùng bố tán gẫu hơn hai mươi phút, cho đến khi cúp máy bố vẫn không trực tiếp khẳng định hay trả lời cô là sẽ làm cho mẹ cô ngạc nhiên hay không. 

Vừa rồi gọi điện thoại không chú ý đến tình hình trước sau xe, chỗ đậu xe này của cô bị kẹp ở giữa hai chiếc xe cỡ lớn, phía sau cách đó vài mét chính là một hàng chỗ đậu xe khác, với kỹ thuật lùi xe tệ như cô, căn bản không ra được. 

Chiếc xe việt dã này là quà trưởng thành mà ông bà ngoại tặng khi cô 18 tuổi, không có hệ thống hỗ trợ đỗ xe tự động. 

Mẫn Hy đành phải nhờ Phó Ngôn Châu giúp đỡ, nhắn tin cho anh, bảo anh giúp cô lùi xe. 

Phó Ngôn Châu nhận được tin nhắn cũng là lúc vừa ngồi xuống bàn hội nghị, thấy tin nhắn của Mẫn Hy, trước khi tắt nguồn anh gọi lại, không dám tin: “Nửa tiếng trôi qua rồi, em vẫn còn ở trong hầm gửi xe sao?” 

“…Vâng. ” 

“Nửa tiếng đồng hồ không lùi xe ra được, lúc trước em thi bằng lái xe thế nào vậy?” 

Mẫn Hy giải thích: “Không phải em lùi mất nửa tiếng, em vừa nói chuyện với bố xong.” 

Cô sợ ảnh hưởng đến cuộc họp của anh: “Không cần anh xuống, anh tìm một tài xế giúp em lùi xe với.” Cô nói cho anh biết khu vực đậu xe của mình. 

Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa hội nghị mới bắt đầu. 

Anh nói với Mẫn Hy, “Để anh xuống.”

Trước khi xuống lầu lại dặn thư ký Bạch, nếu như anh lên muộn vài phút thì không cần chờ, cứ để cho bọn họ bắt đầu trước. 

Không đến hai phút sau Phó Ngôn Châu đã tới hầm để xe. 

Mẫn Hy tựa vào cửa xe chờ tài xế đi tới, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu qua, một thân quần áo đen, áo sơ mi được sơ vin gọn trong chiếc quần tây, dáng người cao ráo, từ trong thang máy bước tới. 

Cô không nghĩ người tới là Phó Ngôn Châu, “Không phải anh có cuộc họp sao?” 

“Ừm.” 

Mẫn Hy không luyên thuyên nữa, nhường chỗ ở cửa ghế lái. 

Phó Ngôn Châu ý bảo cô: “Em lên đi. Anh sẽ dạy em cách lùi xe.” 

Mẫn Hy: “…Kĩ thuật lùi xe của em không tốt lắm.” 

“Không phải có anh ở đây sao?” 

Ánh mắt Phó Ngôn Châu lần nữa bảo cô ngồi lên: “Lùi xe không khó, thực hành thêm vài lần là quen ngay.” 

Không biết lùi xe cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, dù sao nhà cũng có tài xế, nhưng vấn đề là cô thích tự lái xe việt dã của mình, học cách tự lùi xe cũng tiện hơn. 

Mẫn Hy không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc họp của anh, đành phải thỏa hiệp, mở cửa ghế lái ra. 

Kỹ thuật lái xe của cô vốn không quá tốt, anh lại nghiêm túc chỉ huy ở đó, cô đột nhiên thấy hồi hộp, không biết lái xe thế nào. 

“Uỳnh” một cái, cô chạm vào chiếc xe bên cạnh, lập tức nhấn phanh lại. 

Phó Ngôn Châu bị làm cho thót tim mất vài giây, không nghĩ tới kỹ thuật lái xe của cô lại kém như vậy, trong nháy mắt sắc mặt lại như thường, trấn an cô: “Hy Hy, không sao, tiếp tục lùi đi.” 

Mẫn Hy từ cửa sổ xe thò đầu ra: “Em đã lùi vào xe của người ta rồi.” 

Sắc mặt Phó Ngôn Châu vẫn bình tĩnh: “Đó là xe công của văn phòng giám đốc, không sao, ngày mai bảo tài xế lái xe đi sửa.” 

“Chỗ va vào có nghiêm trọng không?” 

“…Vẫn ổn.” 

Nghe giọng điệu của anh, hẳn là va chạm không nhẹ. 

Mẫn Hy yên lặng một lát, xoay người ngồi xuống. 

Hơn mười giây trôi qua, thấy cô bất động, Phó Ngôn Châu đi tới trước cửa sổ xe: “Sao không lùi nữa? Lùi thêm hai, ba bước nữa là ra rồi.” 

Mẫn Hy nhìn anh: “Đợi em một chút.” 

Cái anh bảo là hai, ba bước, với cô mà nói lại gấp hai, ba lần.

Tay Phó Ngôn Châu chống lên cửa sổ xe, cô khẽ nắm chặt một ngón tay anh. 

Hai người không khỏi nghĩ đến, nếu chuyện lùi xe này xảy ra một tuần trước sẽ là cảnh tượng như thế nào. 

Cô nhất định sẽ nổi giận với Phó Ngôn Châu: Anh chỉ cần mất nửa phút là có thể giúp em lùi xe ra, anh xem bây giờ đã mấy phút trôi qua rồi? Còn va vào xe của người ta, vì sao anh không thể dễ nói chuyện được như anh trai em chứ! Nếu là anh trai em, anh ấy đã sớm giúp em lấy xe ra rồi. 

Phó Ngôn Châu hẳn sẽ trả lời cô như thế này: Vậy nên đến tận bây giờ em vẫn không biết lùi xe. 

Cuối cùng tất nhiên là cả hai không vui vẻ ra về. 

Hôm nay cô và Phó Ngôn Châu đều bình tĩnh, không có lời nào cãi vã. 

Phó Ngôn Châu nắm chặt ngón tay cô một lát, hỏi: “Mẫn Đình không dạy em cách lùi xe sao?” 

Mẫn Hy: “Không. Anh ấy đã quen với việc lùi xe giúp em.” 

Phó Ngôn Châu không nhiều lời nữa, anh cũng bất giác dung túng cho cô, thò tay từ cửa sổ xe vào, mở cửa xe, lại cởi dây an toàn cho cô: “Xuống đi, anh lùi xe giúp em.”