Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 17: Em là người không muốn chiến tranh lạnh với anh nhất




Đúng bảy giờ, khách sạn mang đến cho cô một bữa sáng thịnh soạn.

Người nào đó vội vã trở về Bắc Kinh, vẫn không quên gọi đồ ăn cho cô, chỉ là Mẫn Hy không có tâm trạng để ăn.

Trước khi thay quần áo ra ngoài, cô gọi điện cho Mẫn Đình, nhờ anh ấy sắp xếp tài xế, tìm một lý do hợp lý: cô hiếm khi được nghỉ ngơi, muốn đi loanh quanh, lại lười lái xe.

Thực ra là do bản thân cô không thể nào tập trung lái xe, muốn an toàn thì vẫn nên tìm một tài xế đi theo.

Chưa đến nửa tiếng, tài xế đã đến, hỏi cô muốn đi đâu.

Mẫn Hy nói: “Tôi không biết.” Cũng không thể làm tài xế khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ tìm đại một triển lãm cá nhân nào đó đi.”

Người lái xe không biết loại hình triển lãm nào phù hợp với cô nên đã nhắn tin nhờ Mẫn Đình giúp đỡ, Mẫn Đình đưa ra một số gợi ý và mua vé.

[Tâm tình không tốt à?] Mẫn Đình quan tâm nói. Chỉ khi tâm trạng của em gái không tốt, mới tùy ý dành thời gian nghỉ ngơi.

Mẫn Hy trả lời: [Người làm công thì tâm tình có khi nào tốt?]

Mẫn Đình cho rằng trong công việc cô gặp chuyện không vui, [Hối hận khi gia nhập vào lĩnh vực quan hệ công chúng rồi à? Lúc trước em và Dư Trình Đàm trở về Trung Quốc để làm nghề này, anh đã khuyên em không nên nhất thời kích động mà.]

Mẫn Hy liền gửi hai tin nhắn liên tiếp:

[Không hối hận. Còn không vui khi người ta phàn nàn một chút?]

[Hơn nữa, em không có phụ trách mảng xử lý khủng hoảng truyền thông, em chỉ quan tâm đến marketing.]

Mẫn Đình do dự nói: [Nếu tâm tình không tốt thì gọi ngay cho Phó Ngôn Châu đi, kêu cậu ta qua với em.]

Mẫn Hy nhìn thấy ba chữ “Phó Ngôn Châu”, cô ngay lập tức không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

[Không cần, ai cũng có việc của mình.]

Mẫn Đình: [Kết hôn không phải vì để làm chỗ dựa tinh thần cho nhau hay sao? Bằng không thì kết hôn còn có ý nghĩa gì nữa.]

Mẫn Hy không tranh cãi với anh nữa: [Em biết rồi.]

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Xem triển lãm mất hai tiếng, giữa trưa Mẫn Hy đã đặt trước một nhà hàng cho bản thân, các món ăn cũng được lựa chọn cẩn thận.

Sau bữa ăn thịnh soạn, Mẫn Hy tìm một quán cà phê bên sông, gọi một ly cà phê, ngồi ở dãy ghế ngoài trời, mở máy tính xách tay lên.

Gió sông thổi khiến tâm trí của cô phiêu du.

Những người uống cà phê bên cạnh còn tưởng rằng cô đang tập trung vào công việc.

Sau khi lướt qua vòng bạn bè của Dư Trình Đàm, thấy anh đã đăng một vài bức ảnh chụp tại hôn lễ, viết: [Tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.]

Bình thường Dư Trình Đàm không bao giờ đăng bài viết cá nhân nào, nhiều lắm là đăng một số bài báo hay tin tức quan trọng liên quan đến khủng hoảng truyền thông, động thái hôm nay hẳn là nhiệm vụ do chủ tịch Dư giao cho, không thể không đăng.

Sau khi anh đăng nó lên, tất cả những người trong lĩnh vực quan hệ khách hàng đều có thể nhìn thấy nó.

Làm gì có khách hàng nào không muốn hợp tác với một nhà cung cấp biết trước biết sau như vậy được.

Mẫn Hy không click mở xem ảnh cưới của Chúc Du Thiên, chỉ nhấn một nút “like” dưới bài đăng của Dư Trình Đàm.

Dư Trình Đàm nhắn riêng với cô: [Người khác bấm thích thì không sao, nhưng em, một người biết rõ nội tình mà vẫn nhấn thích. Bố anh nhờ thư ký chụp ảnh, bắt ép anh phải đăng lên vòng bạn bè, chuyện đạo đức giả này đến anh còn thấy xấu hổ.]

Mẫn Hy mỉm cười: [Đạo đức giả là chuyện bình thường trong cuộc sống mà.]

Sau khi uống xong một tách cà phê, người phục vụ lại rót cho cô một tách khác.

Từ sau giờ ngọ cho đến khi mặt trời lặn, cô uống tổng cộng ba tách cà phê, đăng nhập hộp thư hai lần, nhưng Thịnh Kiện Tề trước sau đều không hề trả lời.

Tia nắng cuối cùng vụt tắt, sắc trời tối sầm lại, máy tính xách tay cũng hết pin, tự động ngắt máy.

Vào cuối ngày, vẫn không có cuộc gọi hay tin tức nào từ Phó Ngôn Châu.

Cô gọi một phần cơm đơn giản, giải quyết xong bữa tối.

Từ tối hôm qua, sau khi cô biết được anh vội vã muốn trở về là để tham dự hôn lễ của Chúc Du Nhiên, mãi cho đến giờ khắc này, trong lòng cô không có lúc nào là không cảm thấy khó chịu.

Buồn phiền lại không nói nên lời, không ai có thể hiểu được.

Khi màn đêm buông xuống, tài xế dò hỏi Mẫn Hy tiếp theo sẽ đi đâu.

Mẫn Hy dựa vào ghế sau xe, suy nghĩ một lúc lâu: “Tìm một quán bar yên tĩnh gần đây đi.”

Quán bar không thể so được với quán cà phê, đỗ xe xong, tài xế đi theo xuống xe, là quán bar, anh ta không yên tâm để một mình Mẫn Hy đi vào.

Sau khi vào quán bar, tài xế tự giác ngồi cách xa Mẫn Hy, đảm bảo Mẫn Hy ở trong phạm vi tầm nhìn của anh ta.

Mẫn Hy gọi một ly rượu, nước trái cây cho tài xế, trả tiền cho các bài hát, tất cả đều là những bài buồn có tiết tấu chậm, hiện giờ cô không có tâm trạng nên chỉ nghe những bài nhẹ nhàng.

Ngồi ở quầy bar, cô chống cằm nhìn về phía ca sĩ trên sân khấu, suy nghĩ đã sớm không còn ở trong quán.

Cách cô không xa còn có một người khác cũng đang nghiêm túc nghe ca sĩ hát.

Sau khi hát liên tiếp ba bài, bài nào cũng hợp với tâm trạng của Chử Dật, anh ta vẫy tay với nhân viên công tác, muốn thưởng cho ca sĩ vừa hát kia tiền tip, định gọi thêm vài bài nữa.

Nhân viên thông báo: “Thật xin lỗi, hiện tại không thể đặt bài hát, tối nay cô gái bên kia đã bao hết rồi ạ.”

Chử Dật nhìn theo phương hướng mà nhân viên kia nói, cô gái kia đưa lưng về phía anh ta, đang nhìn về phía sân khấu, eo và lưng thẳng, tay dài chân dài, bóng dáng yểu điệu.

Chử Dật thu hồi tầm mắt, tiền đặt bài hát trở thành tiền tip cho ca sĩ.

Anh mang theo vài ly rượu chưa uống và bước tới.

“Cám ơn cô vì bài hát.”

Mẫn Hy nghe thấy tiếng động liền quay lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Chử Dật vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, mặt mày lạnh lùng, khí chất thanh tao, khiến người ta có cảm giác xa cách.

Trước mặt cô không có ly rượu nào khác, chỉ có ly rượu sắp cạn trong tay.

“Cô đặt bài hát, tôi không thể nghe không được, vậy mời cô uống một ly vậy.”

Mẫn Hy mất hứng: “Cám ơn, một ly là đủ rồi, tôi tới đây là để uống rượu, không phải tới mua say.”

Chử Dật xấu hổ, nói: “Học theo cô.”

Nhất cử nhất động của anh đều bị người tài xế để vào mắt, tài xế âm thầm quan sát cách ăn mặc cùng khí chất của Chử Dật, Chử Dật cũng không có hành động gì quá đáng nên cũng không tùy tiện đi tới quấy rầy.

Sau khi một bài hát nữa kết thúc, ca sĩ tiếp tục bài tiếp theo, hát đến đi vào lòng Chử Dật, anh ta cụng ly với Mẫn Hy, lại lần nữa cảm ơn cô đã đặt bài hát mà anh đã yêu cầu.

Hôm nay Chúc Du Nhiên tổ chức hôn lễ, anh cảm thấy ở Bắc Kinh không thoải mái nên lấy cớ trốn đến Thượng Hải, vốn tưởng rằng cách xa một chút sẽ khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn, nhưng rốt cuộc cũng vô dụng.

Anh ta tự thấy mình xấu tính, buổi trưa gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu, hỏi xem Phó Ngôn Châu và bạn học cấp ba của anh đã đi những đâu.

Phó Ngôn Châu không trả lời anh ta.

Đối với người xa lạ, có thể dễ dàng nói ra nỗi niềm trong lòng, Chử Dật một hơi uống cạn ly rượu, quay đầu nói với Mẫn Hy: “Người tôi thích hôm nay kết hôn.”

Mẫn Hy gật đầu nói: “Hôm nay là ngày tốt, không ít người chọn để tổ chức hôn lễ.”

Chử Dật đột nhiên không nhịn được cười phá lên.

Mẫn Hy nhấp một ngụm rượu, “Anh không khổ bằng tôi đâu. Chồng tôi đi tham dự hôn lễ của một bạn học nữ mà anh ấy thích.”

“Cảm ơn vì đã an ủi.” Chử Dật lại bổ sung một câu: “Sau khi kết hôn mới phát hiện chồng cô nhớ mãi không quên một người à?”

Im lặng một lúc, Mẫn Hy mới nói: “Trước khi kết hôn.”

Chử Dật thở dài, tự đáy lòng nói: “Cô có ngốc không, biết rõ trong lòng anh ta không có cô, vì sao còn cưới?”

Một lúc lâu sau Mẫn Hy vẫn không trả lời, sau đó quay đầu nhìn ca sĩ nghiệp dư trên sân khấu.

Những người xa lạ chưa từng gặp mặt, nếu đối phương không muốn nói, Chử Dật sẽ không tiếp tục hỏi, anh gọi một ly rượu khác, giữa tiếng ca buồn bã và sự trầm mặc của Mẫn Hy mà uống cạn.

Một người bạn gọi cho anh ta, rủ anh ta chơi bài.

Trước khi đi, Chử Dật lịch sự chào tạm biệt Mẫn Hy, đi tới cửa quán bar, anh ta quay đầu lại: “Có muốn tôi gọi cho cô một chiếc xe không?”

Mẫn Hy quay đầu lại, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Cảm ơn, tôi có tài xế.”

“Vậy thì tốt, nghe hát xong thì về sớm một chút.” Chử Dật khoác tây trang rời đi, người trở nên rất tỉnh táo.

Nếu không phải do Mẫn Hy nói: “Tôi tới uống rượu, không phải tới mua say”, đêm nay anh ta căn bản không thể nào tỉnh táo đi ra khỏi quán bar được.

Hơn mười một giờ, không khí ăn chơi cuối tuần giờ mới bắt đầu.

Tài xế xem giờ, cũng không thúc giục Mẫn Hy.

Người trong quán bar ngày càng đông, thỉnh thoảng lại có người tới bắt chuyện với Mẫn Hy, anh ta bèn đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh Mẫn Hy.

Tài xế thật ra là vệ sĩ của Mẫn Đình, anh ta tạm thời được yêu cầu làm tài xế cho Mẫn Hy. Lại có người đến bắt chuyện với Mẫn Hy, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của anh ta chỉ cần liếc qua, người đó đã biết ý rời đi.

Mẫn Hy không biết bây giờ là mấy giờ, quay đầu muốn hỏi tài xế, anh ta mở miệng nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra, không nhịn được mở màn hình xem có ai liên lạc với cô hay không.

Lúc này, trong sân của một biệt thự cách đó hàng chục cây số.

Phó Ngôn Châu đốt điếu thuốc thứ tư trong ngày, kể từ khi bắt đầu hút tới nay, đây là lần anh hút nhiều nhất.

Hứa Hướng Ấp đem cái gạt tàn đặt ở trước mặt cháu trai, cằm giương lên: “Tắt đi, hút nhiều sẽ khiến cổ họng khô khốc, khó chịu lắm.”

Điện thoại lúc này vang lên, Phó Ngôn Châu còn tưởng là Mẫn Hy gọi, đưa tay lấy điện thoại trên bàn, là Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ hai phút trước mới vừa biết được hôm nay là hôn lễ của Chúc Du Nhiên, mở miệng liền hỏi: “Cậu đang ở đâu? Tiện nói chuyện không?”

“Ở Thượng Hải. Có chuyện gì vậy?”

“Cậu đi công tác ở Thượng Hải?”

“Mẫn Hy đang đi công tác.”

“Vậy là tốt rồi.”

Phó Ngôn Châu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Vốn dĩ muốn hỏi cậu một chút, hôm nay cậu có đến tham dự hôn lễ của Chúc Du Nhiên không?” Nếu Phó Ngôn Châu đang cùng với Mẫn Hy ở Thượng Hải, vậy khẳng định là không đi rồi. “Mấy ngày nay tôi bận rộn quá, quên nói với cậu là không được tham dự hôn lễ của cô ấy. Chuyện quá khứ cũng qua rồi, nên đối xử tốt với Mẫn Hy một chút.”

Điếu thuốc thứ tư mới chỉ vừa hút được hai hơi, Phó Ngôn Châu đã dụi nó vào trong gạt tàn, trầm giọng nói: “Đã sớm là chuyện quá khứ ư, đây là lần thứ mấy cậu nói rồi? Tiệc rượu lần đó ở Giang Thành, tôi không thèm so đo với cậu, giờ lại tiếp tục.”

“Được được được, sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa.”

Chỉ cần cậu không đến đám cưới của Chúc Du Nhiên là yên tâm rồi, Nghiêm Hạ Vũ cúp điện thoại.

Bụi cây trong sân tươi tốt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve kêu sau huân hương(*).

(*)Huân Hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ…), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v

Hứa Hướng Ấp dựa lưng vào ghế dựa, nhìn cháu trai: “Hôm nay cậu lo cho con ba bữa cơm, tốt xấu gì con cũng nên nói hai câu đi chứ.”

Phó Ngôn Châu cầm ly nước uống vài ngụm cho đỡ khát, hỏi chú: “Cậu muốn nghe gì?”

Hứa Hướng Ấp: “Ở nhà cậu cả một ngày, con thật sự rảnh rỗi như vậy sao?”

Dù sao ông cũng không tin.

“Đừng nói con đặc biệt tới thăm cậu, có ngốc mới tin ấy.”

Phó Ngôn Châu tháo chiếc nhẫn khỏi ngón áp út của mình rồi đặt nó lên bàn gỗ, đeo cả ngày, ngón tay của anh bị thít chặt, trầy xước một vết không sâu cũng không nông, tháo chiếc nhẫn ra để ngón tay được thư giãn một chút.

Hứa Hướng Ấp hiểu rõ, hỏi thẳng: “Hôn nhân có vấn đề?”

Phó Ngôn Châu không phủ nhận: “Không phải là vấn đề nguyên tắc.”

Hứa Hướng Ấp là người từng trải, nếu không phải vấn đề nguyên tắc, thì chắc là chiến tranh lạnh giữa hai người bọn họ mà thôi. Vợ chồng son cãi nhau không cần người ngoài can thiệp, khi đã hết giận thì tự nhiên sẽ hòa hoãn lại.

Thấy cậu không trả lời, Phó Ngôn Châu ngước mắt lên: “Không phải cậu bảo con nói sao, giờ lại không hỏi tiếp nữa?”

Hứa Hướng Ấp cười: “Cãi nhau thì có gì tốt để nói? Có cặp vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau đâu?”

Lúc đầu tuổi còn trẻ, sĩ diện, cãi nhau với vợ, chẳng ai muốn xuống nước chủ động xin lỗi. Lần chiến tranh lạnh dài nhất kéo dài cả tuần, rốt cuộc vẫn là ông chủ động đi tìm vợ nói chuyện.

“Cậu và mợ là tự do yêu đương, khi còn trẻ có thể một ngày cãi nhau ba lần, huống chi các con là liên hôn không có tình cảm, cãi nhau không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?”

Ông hỏi cháu trai: “Nói thật đi, con có hối hận khi lấy Mẫn Hy không?”

Phó Ngôn Châu im lặng, cầm chiếc nhẫn trên bàn lên đeo lại vào ngón áp út, chiếc nhẫn vừa vặn dán lên đó một cách hoàn hảo.

Hứa Hướng Ấp hiểu rõ, từ trên ghế sa lon ngồi dậy, chỉ về phía biệt thự phía sau: “Con ở lại hay về thì tùy.”

Lầu hai của biệt thự có phòng dành riêng cho Phó Ngôn Châu, khi còn nhỏ anh thường xuyên đến đây nghỉ hè, căn phòng kia vẫn luôn được giữ lại, mỗi ngày đều quét tước, vì vậy bây giờ không cần phải dọn dẹp lại. 

“Con ngủ đi, câu không thể so với đám người trẻ tuổi như mấy đứa, sức cậu chịu không nổi.”

Hứa Hướng Ấp vừa trở về phòng ngủ, dưới lầu yên tĩnh, trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô.

Sau đó, một chiếc ô tô màu đen lái ra khỏi biệt thự.

Đã qua 12 giờ.

Tối nay Mẫn Hy muốn gọi thêm ly rượu thứ hai, tất cả các bài hát mà cô chọn đã hát xong, ca sĩ nghiệp dư dường như không biết mệt mỏi, còn thấp giọng xướng.

Cô xoay người lại lần nữa, muốn hỏi tài xế mấy giờ rồi thì bắt gặp ánh mắt của người trước mặt.

Không biết khi nào Phó Ngôn Châu đã ngồi bên cạnh cô.

Mẫn Hy không muốn nói gì, khẽ nghiêng đầu uống một ngụm rượu.

Phó Ngôn Châu lấy ly rượu của cô, “Có chuyện gì thì nói đi, đừng chiến tranh lạnh như thế.”

Mẫn Hy bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh: “Em muốn chiến tranh lạnh sao? Phó Ngôn Châu, trên cuộc đời này người không muốn chiến tranh lạnh với anh nhất chính là em.”

Cô không thể khống chế tốt bản thân, hốc mắt nóng lên, quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn anh.

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, Phó Ngôn Châu không nhìn thấy nỗi ủy khuất trong mắt cô.

Anh dùng tay siết chặt ly rượu: “Mẫn Hy, em biết điều một chút đi. Anh có việc riêng cần giải quyết, không thể 24 giờ ở cạnh em suốt được. Họp lớp buổi chiều không phải để mua vui, anh có việc cần bàn. Chuyện chọn nhẫn sớm hay muộn hơn một ngày thì có gì khác nhau?”

Mẫn Hy điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Thật khó để em phân rõ phải trái, hiện tại em có thể nói cho anh biết, em không làm được.”

Khi cô tức giận, luôn nói những lời làm tổn thương người khác: “Em biết anh bận rộn, em cũng không thể thay đổi tính khí của mình, về sau phận ai nấy lo, những vấn đề liên quan đến lợi ích, anh có thể tìm anh trai em.”

“Anh không về tham dự hôn lễ, có thư ký Bạch đi thay. Cho nên lý do em muốn tách riêng là vì cái gì?”

Suốt quá trình cô đều quay lưng về phía anh, Phó Ngôn Châu giữ gáy cô, ép cô quay đầu lại đối diện với anh, đang định nói gì đó thì thấy trong mắt cô lấp lánh nước, nhưng cô đang cố gắng kiềm chế, không để nước mắt rơi xuống.

Anh hơi giật mình, đặt ly rượu xuống, đem cô ôm đến trước người.

Mẫn Hy chống tay lên ngực anh, không muốn anh lại gần.

Phó Ngôn Châu vẫn ôm ghì cô không buông, cho đến khi cô giằng co mệt rồi mới đành để mặc anh cho ôm.

“Hy Hy, tính khí em cứ thất thường, không nói lý như vậy thì anh biết phải làm sao bây giờ?”

Anh bất lực nói, ôm chặt cô vào lòng.