Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 10: Thoả hiệp với cô




Chưa tới năm giờ, Thịnh Kiến Tề đã từ sân golf quay về.

Về sớm như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của Mẫn Hy, nhưng nghĩ đến việc Phó Ngôn Châu hôm nay cố ý đến đây để hỗ trợ cô, hết thảy mọi việc lại thấy hợp tình hợp lý.

Đầu tiên, Thịnh Kiến Tề đến phòng nghỉ dành riêng cho khách VIP, tắm rửa, thay áo sơ mi chơi golf, khoác trang phục công sở vào, ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến phòng họp của hội sở.

Lần trước có tranh cãi với Mẫn Hy, lần đó bầu không khí cũng không vui vẻ gì, cứ nghĩ đó là lần cuối cùng gặp nhau.

Hôm nay cả hai lại đụng mặt, trong không khí xen lẫn sự xấu hổ.

Cũng may, Mẫn Hy từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bố mình, bất luận gặp phải tình huống gì đều có thể xử lý một cách dễ dàng.

Cô cười nhạt: “Chọn chỗ này để bàn về hạng mục, không biết có quấy rầy Thịnh tổng chơi golf hay không.”

“Công việc quan trọng.”

Thịnh Kiến Tề cởi cúc áo vest, ngồi xuống bàn hội nghị.

Cô thư ký đứng bên cạnh sếp không dám thở mạnh, sếp vốn không coi trọng hạng mục dự án của Mẫn Hy, lời nói sắc bén nhưng Mẫn Hy không phục, trực tiếp đáp trả, điều này từng khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt cấp dưới của mình.

Sếp bị mất mặt, đối với kế hoạch cũng mười phần không hài lòng nên quyết định thay Mẫn Hy.

Vốn dĩ cô còn cho rằng vấn đề thay người như ván đã đóng thuyền, chỉ là người tính không bằng trời tính, cô ấy không bị thay thế, còn đạp mạnh vào tấm thép, ai có thể nghĩ được Mẫn Hy lại là vợ của Phó Ngôn Châu cơ chứ. 

Thay đổi người không thành, còn phải thay đổi thái độ trước đây, hiện giờ trong lòng sếp chắc hẳn đang cực kỳ khó chịu.

Kế hoạch ở trên bàn hội nghị, thư ký mở ra, đặt trước mặt Thịnh Kiến Tề.

Ánh mắt Thịnh Kiến Tề dừng ở bản kế hoạch, thuận tay cầm lấy ly nước đá, vừa mới đưa tới bên miệng, động tác liền dừng lại.

Cô thư ký không biết lý do, cũng hít vào một hơi, liếc nhìn sếp một cái, vẻ hòa nhã trên khuôn mặt anh thật vất vả mới duy trì được giờ đã hoàn toàn biến mất, quai hàm trở nên lạnh cứng. 

Thịnh Kiến Tề đặt cốc nước của mình xuống, “rầm” một tiếng, ngón tay mang theo cảm xúc khó kìm nén.

Anh ta đọc lướt qua thật nhanh, trong đầu so sánh nó với phương án đã nhìn thấy lần trước.

Cứ như vậy, anh ta lật được ba trang, mất kiên nhẫn, ngón tay ấn vào cuối trang, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Mẫn Hy đang đứng ở đầu bàn hội nghị bên kia.

Mẫn Hy ngồi ở đầu bàn, vừa rồi cô nghe được rõ ràng âm thanh Thịnh Kiến Tề lật bản kế hoạch.

Thư ký lặng lẽ thay sếp bấm giờ, sếp cũng nhìn chằm chằm Mẫn Hy, ước chừng khoảng hai phút mười chín giây, nhưng…

Mẫn Hy bình tĩnh, không đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thỉnh thoảng lại cầm chuột bấm PPT trên máy tính.

Cô ấy cảm thấy chắc hẳn Mẫn Hy đã để ý đến ánh nhìn của sếp, chỉ là cô không định để ý đến anh ta.

“Mẫn Tổng.” Thịnh Kiến Tề phá vỡ sự im lặng.

Lúc này Mẫn Hy mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hại: “Thịnh Tổng, sao vậy?”

Thịnh Kiến Tề nắm lấy bản kế hoạch giơ lên: “Tôi có nhìn nhầm không?”

Mẫn Hy nhếch khóe miệng, nhưng câu nói lại không có một chút ý cười nào.

“Không nhầm” cô khẳng định nói.

Thịnh Kiến Tề hết kiên nhẫn ném bản kế hoạch lên bàn: “Lấy bản kế hoạch trước đó không được thông qua ra thảo luận lại, cô đừng làm mất thời gian của đôi bên.”

Mẫn Hy cũng không vội: “Lần trước xem đến trang thứ chín, hôm nay chúng ta tiếp tục đọc từ trang thứ mười, không lãng phí thời gian đâu.”

Thịnh Kiến Tề cười nhạo.

Kế hoạch một chữ cũng không thay đổi, dùng nó để gạt người à.

Cảm ơn Phó Ngôn Châu hôm nay đã tới đây, cô bắt đầu yên tâm, anh ta cũng lười nói nhảm, cầm di động đứng lên, quay đầu về phía thư ký nói: “Tôi gọi điện thoại, cô ở lại tiếp chuyện với Mẫn Tổng.”

Anh ta không thèm nhìn Mẫn Hy, nghênh ngang rời đi.

Cô thư ký không ngẩng đầu lên để tránh sự ngượng ngập.

Cô ấy cho rằng sếp sẽ nể mặt Phó Ngôn Châu mà nhịn Mẫn Hy một chút, nhưng rốt cuộc sếp cô khí thế mạnh mẽ đã quen, không kìm nén được tính tình nóng nảy mà trực tiếp bỏ đi.

Khi Mẫn Hy quyết định sử dụng bản kế hoạch đầu tiên, cô đã dự trước được cảnh vừa rồi cho nên thái độ Thịnh Kiến Tề khi nãy cô cũng hoàn toàn chấp nhận.

Sau khi điều chỉnh màn hình máy chiếu, cô hỏi ý kiến ​​của thư ký Thịnh Kiến Tề: “Cô có phiền nếu để Sử tổng giám sát video tham gia thảo luận không? Nội dung kỹ thuật cần anh ấy kiểm tra.”

Thư ký mỉm cười: “Không thành vấn đề.”

Khi Mẫn Hy đến Trung tâm nghiên cứu phát triển của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, cô đã để lại phương thức liên hệ của Sử tổng, hôm qua cô đã hẹn trước với anh ấy vào chiều nay.

Từ 5 giờ đến 6 giờ rưỡi, Mẫn Hy chỉ uống nửa ly nước, không dừng lại giữa chừng, phân tích tỉ mỉ chi tiết các điểm mấu chốt của kế hoạch, không hề e ngại.

Cô thư ký cảm thán cho tâm trạng của Mẫn Hy, bị sếp cô cho sắc mặt như vậy mà cô ấy vẫn không để trong lòng. 

[Vẫn chưa xong sao?] Thịnh Kiến Tề gửi tin nhắn hỏi cô.

Thư ký thay Mẫn Hy nói một cách khách quan: [Sắp rồi ạ, Mẫn tổng trình bày rất kỹ lưỡng, còn có một đoạn ghi âm nữa để chiếu. Sử tổng cũng đang tham gia cuộc họp qua video cùng chúng ta.]

Thịnh Kiến Tề một lần nữa đẩy cửa bước vào, Mẫn Hy chỉ mới vừa click mở âm thanh.

Robot đồng hành thế hệ thứ ba của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời đã tạo ra một bước nhảy vọt về chất lượng trong việc tương tác giữa con người và máy tính. Cô coi đây là điểm khởi đầu, tạo ra một đoạn âm thanh chỉ vài chục giây.

Robot đồng hành của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời có tên là Tiểu Thời. Trong đoạn âm thanh, một đứa trẻ nghịch ngợm hỏi Tiểu Thời: “Tớ ngủ rồi, Tiểu Thời, cậu thì sao?”

Ngay sau đó, trong âm thanh truyền đến tiếng ngáy dễ thương của Tiểu Thời, sau đó Tiểu Thời cũng nhẹ giọng nói: “Tớ cũng ngủ rồi.” Tiếng ngáy tiếp tục lặp lại.

Sau đó, tiếng cười trong trẻo mãn nguyện và tiếng ngáy ngộ nghĩnh của Tiểu Thời vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi âm thanh được phát ra, Mẫn Hy tắt nó đi.

Thịnh Kiến Tề đút hai tay vào túi, đứng ở cuối bàn hội nghị, ánh mắt nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Mẫn Hy, nhìn về phía Sử tổng trong video: “Anh thấy thế nào?”

Anh ấy bổ sung: “Ý tôi là nội dung đoạn âm thanh vừa rồi.”

Sử tổng chỉ quan tâm đến hiệu quả quảng cáo của sản phẩm, giữa sếp và Mẫn Hy có bất kỳ mâu thuẫn nào, anh ấy không quan tâm, “Nội dung đơn giản trực tiếp, hình ảnh ấm áp, làm nổi bật sự đột phá sản phẩm của chúng ta trong việc tương tác giữa con người và máy tính, có thể tạo thành một quảng cáo xúc tiến đa kênh.”

Thịnh Kiến Tề không bình luận: “Chúng ta sẽ thảo luận vào cuộc họp tuần tới.”

Người thư ký ngạc nhiên nhìn về phía Thịnh Kiến Tề, cô còn cho rằng anh ta sẽ đích thân gạt bỏ.

Đoạn ghi âm này chỉ là một phần nhỏ trong bản kế hoạch, chờ khi anh ta có đủ kiên nhẫn để đọc hết toàn bộ, không biết có tự vả vào mặt mình hay không.

Thịnh Kiến Tề bỏ một điếu thuốc vào miệng, liếc nhìn Mẫn Hy một cái, nói: “Trạng thái không tồi.”

Không tính là mỉa mai, nhưng cũng không mang bất kỳ ý tứ khích lệ nào.

Mẫn Hy cười lấy lệ, thu dọn máy tính và tài liệu, nhét bình nước vào túi, xách cặp về, lúc đi ngang qua anh ta, mắt cô vẫn nhìn thẳng mà bước đi.

Từ khi vào nghề đến nay, đây không phải là lần đầu tiên cô bị khách hàng làm khó dễ, khi đó cô đã thề cô sẽ trở thành bên B quyền lực nhất trong ngành quan hệ công chúng, đến lúc đó không cần phải xem sắc mặt bên A, mà cô có thể tùy ý lựa chọn bên A.

Từ cổng câu lạc bộ bước ra, Mẫn Hy kiễng chân dừng lại, chiếc xe địa hình mà cô lái hồi chiều giờ phút này đang được đỗ trước cổng câu lạc bộ, khuỷu tay Phó ngôn Châu chống lên cửa sổ xe, cúi đầu xem điện thoại. 

Xe là của anh, tài xế có chìa khóa phụ nên anh trực tiếp lái từ bãi đỗ xe qua đây.

“Buổi tối không có tiệc xã giao? Không tăng ca sao?” Cô đi vòng qua ghế phụ mở cửa.

Phó Ngôn Châu ngẩng đầu: “Không có lịch trình.” Chử Dật đã đặt một bàn ăn ở khách sạn, kêu anh đưa Mẫn Hy cùng đi theo. Mẫn Hy không chắc bao giờ mới hoàn thành xong công việc nên đã từ chối.

Anh cất điện thoại, hỏi: “Kế hoạch được thông qua rồi à?”

“Cứ xem là vậy đi.” Mẫn Hy thắt dây an toàn.

Hai tháng sau sản phẩm ra mắt mới là trọng điểm. Hôm nay anh đợi cô tan làm, đợi mấy tiếng đồng hồ, nên chút ủy khuất trong phòng họp vừa rồi cũng không đáng nhắc tới.

Phó Ngôn Châu khởi động xe, rời khỏi câu lạc bộ.

Tối mai Mẫn Hy sẽ về nhà ăn cơm, cô hỏi Phó Ngôn Châu là anh có rảnh đi cùng không.

Phó Ngôn Châu thuận miệng hỏi: “Bố mẹ em ở nhà à?”

“Không có. Anh trai em đang ở nhà.”

Bố của cô mỗi ngày bận công nghìn việc, cô gọi cho ông mười lần, tám lần ông đều không bắt máy, chờ tới khi ông gọi lại hỏi cô có chuyện gì, cô đã quên mất lý do mình gọi điện luôn rồi.

Mẹ cô thì đi công tác quanh năm, thời gian ở Bắc Kinh không thể so với bố cô đươc.

“Ngày mai đưa gạt tàn cho anh trai em.”

Phó Ngôn Châu: “Ngày mai anh có việc.”

Nếu bố mẹ vợ ở nhà, anh sẽ đi qua ăn bữa cơm rồi đưa cái gạt tàn thuốc, còn không thì không cần thiết phải xuất hiện.

Mẫn Hy dựa đầu vào lưng ghế, nghiêng đầu hỏi anh: “Tối mai anh có đón em không?”

Cô liếc nhìn thêm vài lần xương quai hàm rõ ràng của anh, chờ anh trả lời.

Phó Ngôn Châu không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, trước đây bọn họ chưa từng hỏi đối phương đang làm gì, cũng không có thói quen đón đưa.

“Nếu anh tới đón, em sẽ uống một chút rượu vang đỏ.”

“Anh không đón em thì em cũng có thể uống. Mẫn Đình không có tài xế sao?”

Mẫn Hy không còn gì để nói, quay đầu đi, không để ý tới anh nữa.

Sắc trời đã tối, Phó Ngôn Châu tập trung nhìn đường, không rảnh nhìn sang cô.

Anh nhớ lại lịch trình của mình trong tuần này, tối ngày mai sẽ có một cuộc họp video xuyên quốc gia, bắt đầu lúc 8:30.

Buổi tối chỉ có hai người trong xe, giọng nói của anh có chút mệt mỏi khàn khàn, so với bình thường dịu dàng hơn một chút: “Mười giờ tối mai anh mới xong việc, đợi anh đến đón được không?”

Mẫn Hy nói “Ừm” một tiếng, nếu nghe kỹ có thể nghe ra sự thỏa mãn trong giọng nói của cô.

Cô điều chỉnh ghế xuống nghỉ ngơi, trăng sáng mây trôi, từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy không ít ngôi sao.

Thư giãn một lát, cô lấy điện thoại di động ra gửi email cho Dư Trình Đàm, báo cáo chi tiết tiến độ kế hoạch hôm nay. Một email khác được gửi cho Thịnh Kiến Tề, mặc kệ anh ta ghét bỏ bản kế hoạch đầu tiên ra sảo, phiên bản điện tử nên gửi vẫn phải gửi.

Xong xuôi cô lại ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn lên thấy ít ngôi sao hơn so với hồi nãy, chỉ có một vài ngôi sao đặc biệt sáng.

Tiến vào nội thành, chỉ còn những ánh đèn lộng lẫy. 

Tối nay cô không định tăng ca, chỉ đơn giản ăn tối xong, tắm rửa rồi đi ngủ.

Tất nhiên, việc cuối cùng trước khi đi ngủ là thoa một lớp kem dưỡng thể, cô nhẹ nhàng vỗ vào bắp chân, cho đến khi toàn bộ kem dưỡng da được hấp thụ hoàn toàn.

Phó Ngôn Châu từ phòng thay đồ đi ra, cúi xuống đặt thứ gì đó lên bàn cạnh giường ngủ.

Mẫn Hy đang ngồi chăm sóc da ở phía bên kia giường, vô tình nhìn thoáng qua, thấy được hộp nhẫn, anh lấy nó từ ngăn trang sức ra, chắc hẳn là ngày mai muốn đeo chúng.

Cô ngước mắt lên, liếc nhìn môi anh, bởi vì nhẫn cưới này mà đầu lưỡi anh bị cô cắn một ngụm.

Sau khi thoa hai lần kem dưỡng lên đầu gối, Mẫn Hi vặn nắp lọ kem dưỡng da, anh đứng bên mép giường đang trả lời tin nhắn, cô duỗi tay giật lấy áo choàng tắm của anh, nhét lọ kem dưỡng da vào túi áo choàng tắm: “Để lên bàn trang điểm.”

Phó Ngôn Châu im lặng nhìn cô, giọng điệu ra lệnh của cô đã trở nên vô cùng tự nhiên.

Anh lấy kem dưỡng thể ra khỏi túi, mang nó đến bàn trang điểm.

Chờ tới khi anh quay lại, cô đã nằm xuống, ngủ bên chỗ của anh, dùng gối của anh.

Anh ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho cô: “Em ngủ bên kia đi.”

Mẫn Hy nhìn anh, không nói gì.

Phó Ngôn Châu chỉ vào cánh tay trái của mình: “Tối hôm qua cho em gối cả đêm, làm hôm nay ảnh hưởng đến việc anh chơi golf.”

Ở trong lòng ngực anh ngủ một đêm, cô liền nghĩ về đêm thứ hai.

Mẫn Hy nói, “Tối nay em gối trên cánh tay phải của anh.”

“…”

Bị người cô đè cả đêm, anh không thể nghỉ ngơi được.

Phó Ngôn Châu chỉ vào một bên giường của cô: “Qua kia ngủ đi.”

Mẫn Hy im lặng hai giây, lòng tự trọng bị đả kích, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, kéo gối của anh đến bên giường, nhích ra xa anh một chút.

Khi nằm xuống, cô xoay người quay mặt ra ngoài, để lại bóng lưng cho Phó Ngôn Châu.

Nhìn thấy cô dựa gần mép giường ngủ, Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ, duỗi cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, nhân nhượng nói: “Ngủ trên tay anh trước đi, lát nữa em ngủ rồi anh buông em ra. Như vậy được không?”

Mẫn Hy không nói gì.

Anh không còn cách nào khác đành phải bổ sung thêm một câu: “Thứ sáu hàng tuần, anh sẽ để em gối trên tay anh cả đêm.”