Cố Chấp Mê Muội

Chương 40




Ý anh là gì?

Khương Vãn Ý cau có nhìn Thẩm Kinh Niên không hiểu.

Nhưng anh ta như người sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng mở tập tài liệu trong tay, lấy ra bản kết quả điều tra mà trợ lý đưa cho anh ta.

"Chu Dục Sơ đã nói với em thế nào về gia thế của cậu ta? Cậu ta luôn không chịu nói cho em biết chuyện gia đình của cậu ta, thì làm sao có thể là một người bạn trai tốt được?"

"Anh đã nhờ người điều tra rồi, cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Chu thị, A Ý, cậu ta ngay cả chuyện này cũng giấu em, sau này làm sao có thể một lòng một dạ với em?"

"Anh từ nhỏ đã sống trong môi trường như vậy, anh hiểu rất rõ những cậu ấm nhà giàu như vậy, cậu ta chỉ đùa giỡn với em thôi, cậu ta sẽ không thật lòng với em đâu!"

Thẩm Kinh Niên thực sự đã luống cuống rồi, anh ta luôn cảm thấy rằng nếu lần này không giữ được cô, cô sẽ thực sự rời xa anh ta.

Khương Vãn Ý nhìn tập tài liệu dính chút nước mưa mà anh ta đưa tới, lần này cô không từ chối.

Tập tài liệu có tổng cộng ba trang, cô mất năm phút để xem hết, từng câu từng chữ đều đọc rất kỹ.

Trên đó ghi chép chi tiết về mọi trải nghiệm của Chu Dục Sơ từ khi sinh ra đến giờ, gần như không có gì là riêng tư.

Khương Vãn Ý càng đọc thì vành mắt càng đỏ, trong đôi mắt mờ mịt có sự tức giận, khó hiểu và phẫn nộ.

Cô dời mắt khỏi tờ giấy, ngay khi Thẩm Kinh Niên cho rằng chiêu này của anh ta đã có hiệu quả, thì cô gái trước mặt lại đập mạnh mấy tờ giấy đó vào ngực anh ta.

"Bốp" một tiếng vang lên, làm tan biến mọi ảo tưởng của anh ta.

"Thẩm Kinh Niên! Anh quá đáng rồi! Ai cho phép anh xâm phạm bí mật riẹng tư của Chu Dục Sơ!"

Lúc này, trong lòng Khương Vãn Ý ngoài tức giận thì chỉ còn là tức giận.

Hành động tiểu nhân này thật kinh tởm.

Thẩm Kinh Niên cứng đờ tại chỗ.

Anh ta không thể tin được mà nhìn cô, tờ giấy trắng rơi khỏi tay anh ta, từng tờ rơi xuống đất dính chặt vào mặt đất, rất nhanh đã bị mưa làm ướt.

"A Ý..."

Giọng anh ta hơi run.

Thẩm Kinh Niên từng kiên định cho rằng, Khương Vãn Ý chắc chắn rất căm ghét sự lừa dối, vì vậy cho dù cách này có thô thiển và hèn hạ đến đâu, anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể khiến Khương Vãn Ý quay lại, anh ta không quan tâm đ ến điều gì.

Anh ta thậm chí còn nghĩ, có điên một lần thì sao chứ, liều mạng cuồng nhiệt cố chấp nếu có thể đổi lấy điều anh ta muốn thì sao?

Nhưng giờ phút này, Khương Vãn Ý dùng thực tế để nói cho anh ta biết, anh ta đã thất bại.

Thua thảm hại.

Cảm xúc của Khương Vãn Ý đã không tốt từ lâu, lại cố nén lại đến giờ, không kìm nén được nữa.

Cô đỏ mắt đẩy Thẩm Kinh Niên vào cơn mưa như trút nước, sự ghê tởm hiện rõ trong khóe mắt cô, lạnh lùng đến chói mắt.

"Thẩm Kinh Niên, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi! Hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người khác như thế này thật sự khiến người ta ghê tởm."

"Cả đời này, cho dù không có Lâm An An hay Chu Dục Sơ, thì tôi và anh cũng không thể nào ở bên nhau, hãy mang đồ của anh đi và biến khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy anh trong suốt cuộc đời này!"

"Nếu anh còn đến tìm tôi, thì chính là ép tôi đi chết!"

Câu nói cuối cùng gần như đã rút hết toàn bộ sức lực của cô.

Khương Vãn Ý thực sự đã chán ngấy rồi, đối phó với Thẩm Kinh Niên thực sự quá mệt mỏi.

Nếu anh ta thực sự còn dây dưa không dứt, Khương Vãn Ý sẽ sụp đổ mất.

Đôi chân không còn sức lực, Khương Vãn Ý ôm mặt không để ý đến việc mặt đất bẩn hay ướt, chân mềm nhũn sắp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, eo cô bị một bàn tay to lớn hữu lực giữ lại, mùi hương quen thuộc lập tức xộc vào mũi.

Khương Vãn Ý nghẹn ngào, thuận thế ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc của Chu Dục Sơ.

Nhưng lúc này, mắt cậu đỏ hoe.

"Chị, em xin lỗi..."

Cậu chân thành xin lỗi, đầu cúi xuống, trông giống hệt một đứa trẻ làm sai chuyện sợ bị trừng phạt.

"Tôi không cố ý lừa chị, chỉ là tôi không muốn nhắc đến những chuyện đó, xin lỗi chị, có thể xin chị đừng bỏ tôi không?"

Cậu đã bị rất nhiều người bỏ rơi, Khương Vãn Ý lại mạnh mẽ xông vào thế giới của cậu, cậu đã chấp nhận cô, cậu không muốn bị cô bỏ rơi...