Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 44: Hỏng bét




Bồn hoa được Đỗ Mộ Ngôn phái người đưa tới khi cô và hắn quen biết chưa lâu. Lúc đó cô còn thấy kỳ quái, rõ ràng là bị tai nạn xe đập đầu mà Đỗ Mộ Ngôn sao lại vui vẻ thế chứ? Nhưng bây giờ xem ra thì khi đó mục đích đưa bồn hoa của hắn là để lắp đặt máy theo dõi rồi!

Nhưng mà cuối cùng là vì sao?

Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn như muốn nổ tung, căn bản không thể bình tĩnh tự hỏi được. Cô không có cách nào để tìm một cách giải thích hợp lý cho hành động lần này của Đỗ Mộ Ngôn được. Vì vừa gặp đã yêu nên sau đó trang bị máy theo dõi để giám thị mọi động tĩnh của cô ư? Cho dù suy luận này là thật thì cũng quá đáng sợ!

Nhớ tới lúc vừa quen biết Đỗ Mộ Ngôn, vài lần vô tình gặp gỡ, đáy lòng Tần Tuyên Tuyên bỗng rét run. Khi đó cô đã nghi ngờ Đỗ Mộ Ngôn cố tình gặp mình rồi, nhưng sau đó biểu hiện lạnh nhạt của hắn khiến nghi ngờ của cô tan biến, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thế, cô cũng không nhớ lại mấy chuyện nhỏ đó nữa. Vừa nghĩ đến việc từ ngày bồn hoa được đưa vào Tụ Mỹ thì mọi cử chỉ hành động của cô đều bị Đỗ Mộ Ngôn theo dõi, cô chỉ cảm thấy lòng mình là một mảnh lạnh lẽo. Cho tới giờ cô vẫn cảm thấy Đỗ Mộ Ngôn là một người đàn ông thật vĩ đại, sao hắn có thể yêu thích mình, đúng là chuyện không tưởng được, nhưng bây giờ có lẽ là mọi hành động của hắn đều có lý do cả.

Tần Tuyên Tuyên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hốc mắt căng ra, không nhịn được bắt đầu tích tụ nước mắt. Đầu nhanh chóng xẹt qua mỗi cảnh tượng từ khi nhận lời làm bạn gái Đỗ Mộ Ngôn, cuối cùng Tần Tuyên Tuyên cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi khiến tầm mắt cô mơ hồ.

Cô che miệng, nhỏ giọng nức nở, không muốn để người khác nghe được tiếng khóc của cô.

Tất cả đều là giả đúng không?

Ngay từ đầu, Đỗ Mộ Ngôn tiếp cận cô là có mục đích. Tuy rằng cô không thể nghĩ được là cuối cùng hắn cần gì ở cô, có lẽ chỉ là một cuộc đánh cá, có lẽ là một trận đấu, thế giới của kẻ có tiền cô làm sao biết được? Cô chỉ biết là tất cả mọi tứ từ đầu đến giờ đều là một âm mưu, mà cô... đã chìm sâu vào đó rồi. Bây giờ nghĩ lại biểu hiện háo sắc khi bên cô của Đỗ Mộ Ngôn, cũng đã có giải đáp rồi, nếu ngày đó cô không từ chối hắn thì có phải ngay hôm sau sẽ nhận được lời chia tay của hắn hay không?

Tần Tuyên Tuyên càng nghĩ càng đau lòng, cô bắt đầu hối hận, cũng hận sự mềm lòng của bản thân. Ngay từ đầu rõ ràng cô không thích Đỗ Mộ Ngôn, cô vẫn kiên trì không đồng ý sự theo đuổi của hắn, thế thì sẽ không cần trả giá bằng tình cảm thật, cũng sẽ không đau lòng như bây giờ. Đây có tính là gì đâu? Chỉ ba tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua hai cuộc tình, hơn nữa mỗi cuộc tình đều chấm dứt bằng cách mà cô không chịu nổi thế này.

Không biết tại sao, Tần Tuyên Tuyên đột nhiên nhớ đến lời nói của Tả An Lôi, Tả An Lôi đã nói khi đó có nhìn thấy một người đàn ông ra khỏi phòng cô, sau đó nói không ngờ cô đã thông đồng với Đỗ Mộ Ngôn sớm như vậy, mà khách sạn nghỉ ngơi đó là thuộc về Minh Khải... cho nên, buổi tối kia, Đỗ Mộ Ngôn thật sự vào phòng cô?

Một số chi tiết vốn đã bị quên đi nay lại được nghĩ đến, lúc cô đến khách sạn thì nhân viên khách sạn có đưa cho một ly sữa, sau đó cô liền cảm thấy mệt mỏi, lúc đó chỉ nghĩ là đi xe cả ngày quá mệt chứ không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại có phải ly sữa đó được bỏ thêm gì không? Tuy nói cô chắc chắn là cô không bị... nhưng chỉ nghĩ đến lúc cô không tỉnh táo có một người đàn ông ở trong phòng cô làm gì đó mà cô không biết thì da đầu cô liền run lên. Cô không bao giờ muốn mình là nữ nhân vật chính trong AV đâu!

Vậy bây giờ... cô cuối cùng nên làm gì bây giờ?

Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một nơi vô định, cô không biết mình nên làm gì mới tốt. Trực tiếp vạch mặt Đỗ Mộ Ngôn nói cô đã phát hiện ra âm mưu của hắn hay là tiếp tục dây dưa với hắn như cũ để lấy được cái đĩa AV không biết có hay không kia?

Cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn muốn làm gì với cô? Cô tự nhận là từ nhỏ đến lớn cô đều giúp đỡ mọi người, vô cùng chú ý để không tạo ra kẻ thù, tuy nói không thể giống như nhân dân tệ ai ai cũng thích nhưng ít nhất cũng sẽ không có mâu thuẫn gì quá lớn với người khác. Như vậy thì sao cô lại chọc đến Đỗ Mộ Ngôn chứ? Chẳng lẽ nói giống như tiểu thuyết trên mạng nói, cô đã vô tình làm Đỗ Mộ Ngôn tổn thương khi hắn còn nghèo khó cho nên giờ hắn tìm đến báo thù? Nhưng cô chắc chắn cho dù trước đây cô có gặp Đỗ Mộ Ngôn thì cũng sẽ không nói năng lỗ mãng với hắn, nếu cô làm thế chắc chắn sẽ bị ba cô dạy dỗ ngay!

Hay là, Đỗ Mộ Ngôn chọn cô chẳng qua là tùy tiện?

Tần Tuyên Tuyên không đoán được nguyên nhân chuyện này nhưng cũng chẳng muốn hao tổn đầu óc mà đoán nữa. Cô chỉ biết là, Đỗ Mộ Ngôn luôn lừa gạt cô, cô chỉ như một con ngốc bị hắn đùa giỡn xoay vòng!

Ngay lúc Tần Tuyên Tuyên đang rối rắm thì bên ngoài gian bỗng vang lên tiếng động không nhỏ. Gian phòng bên cạnh như thể bị dùng sức đẩy ra, cửa va vào tường vang lên tiếng động mạnh.

Tần Tuyên Tuyên hoảng sợ, tầm mắt vừa quay ra, chỉ thấy bên ngoài gian phòng cô đang đứng xuất hiện một đôi giày da của nam, mà cánh cửa cũng bị dùng sức gõ.

Cửa khóa, dĩ nhiên là không thể mở ra.

"Tuyên Tuyên, anh biết em ở bên trong! Em mau ra đây!" Ngoài cửa là giọng điệu vội vã của Đỗ Mộ Ngôn, như một con thú bị giam giữ, vội tìm lối ra.

Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, cô không ngờ Đỗ Mộ Ngôn đuổi đến đây nhanh như vậy, còn chạy vào nhà vệ sinh nữ nữa!

Không nhận được câu trả lời của Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn không buông tay, lại dùng sức gõ cửa, giọng điệu chậm lại, "Tuyên Tuyên, cho dù em không lên tiếng thì anh cũng biết em ở bên trong. Em ra đây đi, có chuyện gì chúng ta giáp mặt để nói, anh có thể giải thích!"

Đỗ Mộ Ngôn sau khi kết thúc cuộc họp về văn phòng, được trợ lý Lâm báo cáo là Tần Tuyên Tuyên đến tìm hắn nhưng rồi vội vàng rời đi, lúc đó hắn đã thấy không ổn rồi, vội trở lại văn phòng, quả nhiên thấy laptop có dấu hiện bị động chạm, nói cách khác chuyện hắn luôn theo dõi Tần Tuyên Tuyên đã bị cô phát hiện!

Một khắc kia, hắn như vỡ vụn! Chưa kịp nghĩ ngợi gì, hắn ném xuống toàn bộ quản lý cách ngành, vừa gọi điện cho Tần Tuyên Tuyên vừa chạy về hướng Tụ Mỹ. Di động của Tần Tuyên Tuyên cũng không có người nghe, may mà Tụ Mỹ không xa, hắn chạy đến rất nhanh, đi vào văn phòng Tần Tuyên Tuyên mới phát hiện túi xách và điện thoại của cô đều ở trên bàn nhưng không thấy cô đâu. Hỏi đồng nghiệp của cô thì biết rằng trước khi hắn đến, Tần Tuyên Tuyên hình như có tìm kiếm gì đó ở bồn hoa, sau đó ra ngoài, có lẽ là vào phòng trà nước hay nhà vệ sinh.

Đỗ Mộ Ngôn cũng không dám chậm trễ, lòng hắn không dám tồn tại tâm lý may mắn, hắn biết Tuyên Tuyên đã phát hiện ra chuyện hắn chuẩn bị máy theo dõi rồi! Hắn đến phòng trà nước, không thấy tần Tuyên Tuyên, lại đến nhà vệ sinh nữ tìm từng gian một, cuối cùng cũng đã phát hiện ra cô.

"Anh còn muốn lừa tôi sao?" Cuối cùng Tần Tuyên Tuyên mở miệng, bởi vì Đỗ Mộ Ngôn đã đến, toàn bộ uất ức trong lòng đều trào lên, hốc mắt lại ẩm ướt một lần nữa nhưng cô cố đè nén, không cho tiếng nức nở nghẹn ngào trào ra.

"Tuyên Tuyên!" Nghe được giọng Tần Tuyên Tuyên, trái tim Đỗ Mộ Ngôn buông lỏng, lập tức nói, "Tuyên Tuyên, em mau ra đây, anh có thể giải thích, anh sẽ không lừa em nữa!"

"Tôi không tin..." Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nói, "Nơi này là nhà vệ sinh nữ, anh mau ra đi, nếu không tôi sẽ gọi người!"

"Tuyên Tuyên, em không mở cửa ra anh sẽ đá hỏng cửa đấy!"

Tần Tuyên Tuyên nghe thế thì ngẩn ra, không biết vì sao cô lại tin rằng Đỗ Mộ Ngôn thật sự sẽ làm thế. Gian phòng nhỏ thế này, nếu hắn đá cửa ra, cô sẽ hoàn toàn bị chặn lại, không chút cơ hội trốn thoát.

Lập tức, cô xoa xoa nước mắt ở hai bên má nói: "Anh đừng đá, tôi sẽ mở cửa! Anh tránh ra!"

Quả nhiên Đỗ Mộ Ngôn lập tức lùi về sau một chút.

Dưới cánh cửa không còn thấy Đỗ Mộ Ngôn nữa, Tần Tuyên Tuyên thở sâu, đem cửa mở ra.

"Tuyên Tuyên." Vừa thấy Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn không kìm lòng được bước đến, nhưng giây tiếp theo lại thấy cô lùi về sau đầy phòng bị, đồng thời, hốc mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt đầy đau buồn khiến ánh mắt hắn trái tim hắn đau đớn.

"Anh đừng đến đây!" Tần Tuyên Tuyên lớn tiếng kêu.

Đỗ Mộ Ngôn dừng bước

Tần Tuyên Tuyên nhìn chằm chằm vào Đỗ Mộ Ngôn, linh hồn lại như bay đến phương xa, chỉ kinh ngạc hỏi: "Anh còn gì phải giải thích? À đúng... anh nói cho tôi biết, cuối cùng tôi đã làm gì với anh mà anh muốn đối với tôi như thế? Nếu tôi đã đắc tội anh thì anh cho tôi biết, tôi nhất định sẽ xin lỗi anh... anh căn bản không cần dùng nhiều sức lực như vậy để lập nên âm mưu này..."

"Tuyên Tuyên, em không có lỗi gì cả, tất cả những điều anh làm chỉ vì anh yêu em!" Nhìn ánh mắt mê mang của Tần Tuyên Tuyên, đáy lòng Đỗ Mộ Ngôn đau đớn. Thế mà hắn lại làm cho Tần Tuyên Tuyên đau lòng, hắn vốn nên nâng đỡ cô trong lòng bàn tay, che chở cô, không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm đến cô, nhưng cuối cùng kẻ xúc phạm đến cô lại là chính hắn!

"Yêu tôi?" Tần Tuyên Tuyên thì thào lặp lại, đôi môi phát run, "Đến bây giờ, anh còn muốn lừa tôi ư? Đỗ Mộ Ngôn, tôi xin anh, anh nói cho tôi biết cuối cùng thì tôi đã làm tổn thương anh ở đâu? Tôi đền cho anh!"

Đáy lòng Đỗ Mộ Ngôn không ức chế được bối rối từ đáy lòng, như thể mọi thứ hắn làm từ lúc trọng sinh đến giờ đều vô ích, Tuyên Tuyên của hắn, sắp rời xa hắn rồi.

Khủng hoảng như cỏ dại lan tràn, hình ảnh máu tanh đã lâu không xuất hiện lại trở về, hô hấp của hắn dồn dập dần, hắn biết rõ, dù hắn có làm gì cũng không thể nhận được kết cục chết tiệt kia!

"Tuyên Tuyên, em không làm gì tổn thương anh cả, thật sự không tổn thương anh!" Đỗ Mộ Ngôn vội vàng túm lấy cánh tay Tần Tuyên Tuyên, dùng sức rất lớn, không chịu dễ dàng để cô rời đi, "Anh thẳng thắn, anh đã yêu em từ lâu rồi, anh làm thế chỉ vì anh yêu em, anh lúc nào cũng muốn nhìn thấy em!"

Hắn đã yêu cô từ lâu rồi?

Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy lý do này buồn cười đến cực điểm. Từ lâu là bao lâu chứ? Trước giờ cô chưa bao giờ gặp Đỗ Mộ Ngôn, sao hắn lại yêu thương cô? Việc theo dõi từng cử chỉ hành động này của cô không phải là việc người bình thường sẽ làm, cuối cùng thì phải có bao nhiêu dục vọng khống chế, dục vọng giữ chặt mới có thể làm ra loại việc này? Rất buồn cười, đến tận bây giờ mà Đỗ Mộ Ngôn vẫn lừa dối cô.

"Đỗ Mộ Ngôn, bộ dạng tôi bây giờ anh vẫn chưa hài lòng sao?" Tần Tuyên Tuyên không giãy khỏi hắn được đành buông tha giãy dụa, cúi mắt nói, "Cuối cùng anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?"

Lòng Đỗ Mộ Ngôn căng thẳng, vội vàng nói: "Tuyên Tuyên, anh thề với trời rằng anh nói đều là sự thật! Trong khoảng thời gian này ở chung, em thật sự không nhìn thấy sự thật lòng của anh sao?"

"Đỗ tổng kinh nghiệm phong phú, muốn lừa một cô gái chưa trải đời như tôi chẳng phải việc quá dễ dàng hay sao?" Hốc mắt Tần Tuyên Tuyên căng lên, đầu óc kêu loạn, chẳng biết mình đang nói gì.

"Tuyên Tuyên, em nhìn anh đi!" Đỗ Mộ Ngôn nâng cằm cô lên, bắt buộc cô phải nhìn mình, nói từng chữ một, "Tuyên Tuyên, anh yêu em, trên đời này không có ai quan trọng hơn em cả. Việc này là anh không đúng, chỉ cần em tha thứ cho anh, anh thề sẽ không tái phạm nữa!"

Tha thứ hắn, sau đó cho hắn cơ hội càng làm cô tổn thương sâu hơn ư?

Tầm mắt mờ mịt khiến Tần Tuyên Tuyên không nhìn thấy vẻ mặt khẩn thiết của Đỗ Mộ Ngôn, hai người rõ ràng gần nhau đến thế nhưng lại như cách xa vạn dặm, lời tâm tình này nghe càng lúc càng buồn cười, cô làm như không nghe thấy, nhìn hắn hỏi: "Vậy anh cho tôi biết, buổi tối đầu tiên đến khách sạn ở suối nước nóng, anh đến phòng tôi làm gì?"

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn lập tức cứng ngắc. Chuyện đó, hắn nghĩ rằng Tần Tuyên Tuyên vĩnh viễn sẽ không biết được, nhưng không ngờ cô lại nói ra ngay lúc này. Chẳng lẽ là, thuốc tối đó không đủ, sau khi tỉnh cô đã biết tất cả? Không, không thể nào! Nếu cô đã biết chuyện hắn làm thì cô đã sớm chia tay với hắn thậm chí không đồng ý làm bạn gái hắn rồi.

Sự kinh ngạc của Đỗ Mộ Ngôn đã nói lên tất cả, Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai đó hung hăng gõ một cái, đau đớn tê rần, "thì ra thật sự là anh..."

"Tuyên Tuyên!"

"Anh buông ra!"

Đỗ Mộ Ngôn nóng lòng muốn giải thích lại bị động tác giãy dụa của Tần Tuyên Tuyên đánh gãy, ít nhất bây giờ cô không muốn biết Đỗ Mộ Ngôn cuối cùng muốn làm gì, cô cũng biết cô căn bản không thể hỏi được sự thật, cô chỉ muốn đi khỏi nơi này, rời khỏi người Đỗ Mộ Ngôn, trở lại căn nhà quen thuộc của cô.

"A, anh muốn làm gì?"

Khi Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn đang dây dưa, cửa buồng vệ sinh bị đẩy ra, vài bác gái dọn vệ sinh nói nói cười cười đi vào thấy trong nhà vệ sinh nữ mà lại có đàn ông, tên đàn ông kia còn đang dây dưa với một cô gái hai mắt đỏ bừng, một người trong bọn họ lập tức hét lớn, lao lên trước.

Mấy bác gái khác chỉ sửng sốt một chút rồi cũng lập tức chạy lên giúp đỡ.

Sắc đẹp và khí lạnh của Đỗ Mộ Ngôn không có đất dụng võ trước đám bác gái với sức chiến đấu siêu cấp này, một mảnh hỗn loạn, không biết đầu hắn bị ai đánh trúng, bụp một tiếng, lập tức tím một mảng lớn.

"Đồ lưu manh, đánh chết mày!"

"Dám bắt nạt con gái nhà lành!"

"Xem tao có đánh mày đến mức cha mẹ mày cũng không nhận ra được mày hay không!"

Trong đám hỗn loạn, Tần Tuyên Tuyên thừa cơ chạy thoát khỏi bàn tay Đỗ Mộ Ngôn, nhanh chóng chạy khỏi buồng vệ sinh. Đỗ Mộ Ngôn muốn đuổi theo, lại bị nhóm bác gái giữ chặt lại, không đánh hắn nữa nhưng lại hung hăng mắng nhiếc hắn như đối với kẻ thù.

Đỗ Mộ Ngôn căn bản không để ý đến họ, suy nghĩ của hắn đều nằm trên người Tần Tuyên Tuyên vừa chạy thoát, thầm nghĩ muốn chạy theo cô giải thích rõ ràng, nhưng những người này quanh năm lao động chân tay, sức mạnh không nhỏ khiến hắn không thoát thân ra được, hắn chỉ có thể giải thích. "Đó là bạn gái tôi, đang giận dỗi nên tôi phải dỗ dành. Các người có thể hỏi nhân viên công ty này, ai cũng biết!"

Nhóm bác gái dọn vệ sinh quay mặt nhìn nhau, lại cẩn thận đánh giá Đỗ Mộ Ngôn, phát hiện bộ dáng hắn tốt, khí chất khác thường, chắc chắn các cô gái đều sẽ thương nhớ hắn, không đáng để phải vào nhà vệ sinh nữ giở trò lưu manh. Ý thức được bản thân hiểu lầm, nhóm bác gái lập tức xin lỗi, quan tâm vết thương của hắn.

Đỗ Mộ Ngôn không để ý họ, lãnh một thân chật vật chạy ra khỏi buồng vệ sinh, nhưng mà khi hắn ra khỏi tòa nhà thì chỉ thấy Tần Tuyên Tuyên ngồi lên Taxi đi mất.