“Dẹp ngay cái ánh mắt ghê tởm đó của anh, có tin hiện tại tôi liền móc mắt của anh ra không hả?”
Khóe mắt Dịch Tuyên hơi rũ xuống phía dưới che dấu sự tức giận, thần sắc lười biếng uể oải, đạm mạc cất lời.
“Này, này…Không phải vậy chứ…… Dịch tổng thật biết nói giỡn……”
Chợt Chu Địch như nghĩ tới điều gì, có lẽ là cảm thấy giọng điệu của Dịch Tuyên không hẳn là đang nói giỡn, anh ta nói xong liền cười gượng, không tự chủ liền lui về sau hai bước.
Dịch Tuyên cong cong khóe môi, gương mặt nhàn nhạt nở nụ cười nhưng sâu thẳm bên trong ánh mắt chứa đằng đằng sát khí khiến ai nhìn thấy cũng run sợ.
”Tôi có phải nói giỡn hay không, anh hẳn là người biết rõ nhất còn gì.”
Đây rõ ràng là công khai uy hiếp.
Tần Thừa thấy Chu Địch trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, anh vội vàng đứng dậy đem Dịch Tuyên kéo ra ngăn khoảng cách giữa hai người, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng nhằm xoa dịu cục diện trước mắt.
”Ai nha, Dịch tổng của chúng ta là người thích đùa giỡn như thế đấy, anh xem, anh ấy chỉ mới giỡn có mấy câu mà anh đã sợ toát mồ hôi hột rồi kìa!”
Dịch Tuyên liếc nhìn Tần Thừa một cái, anh ta thức thời mà buông lỏng cánh tay đang lôi kéo Dịch Tuyên.
Tần Thừa một mặt quay sang cùng Chu Địch cười nói, một mặt quay sang Dịch Tuyên dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nhắc nhở anh:
“Không cần ở chỗ này làm loạn, chúng ta mới vừa ký hợp đồng!”
Tân Nguyệt nghe thấy thế liền giương mắt nhìn lên, vừa lúc thấy ánh mắt không thèm để ý của Dịch Tuyên.
Giống như hết thảy mọi chuyện hắn ta đều không để ở trong mắt, mọi chuyện trước mặt đều do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Bộ dạng kiêu ngạo và bất cần đó so với bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời khi hắn đối diện trước mặt cô quả là khác nhau một trời một vực.
Dịch Tuyên rũ mắt né tránh ánh nhìn của Tân Nguyệt, bỗng nhiên khóe miệng giơ lên một vòng cung tà ác.
“Thôi thôi, chỉ là đùa giỡn cho vui ấy mà, chúng ta tiếp tục cuộc vui đi!”
Chỉ cần Dịch Tuyên không lên tiếng, Tần Thừa đã nhanh chóng trấn an ổn thỏa bên phía Chu Địch.
Trên tổng bộ đã thông báo triệu tập lão Tổng sang Mĩ để nhậm chức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Địch anh ta có thể được đề bạt lên thay cho ông ấy. Tục ngữ có câu cường long không áp bọn rắn độc, hiện giờ là tình thế gay cấn, anh ta sẽ không ngu ngốc làm chuyện đắc tội Dịch Tuyên, càng sẽ không trực tiếp cùng cậu ta trở mặt.
Chỉ cần cậu ta không làm gì quá đáng, muốn đùa giỡn thì cứ tùy cậu ta, anh ta cũng nên nhẫn nại một chút để làm nên đại sự.
Trên bàn ăn mỗi người đều mang một ý đồ riêng, nên chầu này ăn xong cũng không cảm thấy vui vẻ gỉ.
Buổi chiều còn phải đi làm, Tân Nguyệt đi cùng xe với Chu Địch cùng về công ty.
Tần Thừa nhanh nhẹn phụ giúp Tân Nguyệt đỡ Chu Địch xuống hàng ghế sau, xong xuôi lại chính mình tiến lên mở cửa xe cho cô.
Tân Nguyệt đang muốn lên xe, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tân Nguyệt nghe tiếng, tầm mắt không tự giác mà dừng trên người Dịch Tuyên đang đứng hút thuốc ở cách đó không xa liền nhíu nhíu mày.
“Em ấy lại làm sao vậy?”
Tần Thừa há miệng thở dốc, kinh ngạc mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị anh nuốt vào. Anh nghiến răng nói.
“Chị Nguyệt, chị đi thong thả, có gì chúng ta sẽ nói qua điện thoại sau.”
Tân Nguyệt nghe xong liền gật đầu coi như tạm biệt, nhanh chóng xoay người ngồi vào trong xe.
Xe chậm rãi di chuyển, thân ảnh Tần Thừa và Dịch Tuyên liền nhanh chóng biến mất.
Lúc này, Chu Địch còn đang say khướt ở ghế sau bỗng ngồi thẳng dậy thân mình.
Tân Nguyệt nghe được thanh âm cử động liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Địch vừa rồi còn đang say đến quên cả trời đất, bây giờ liền hoàn toàn thanh tỉnh.
Anh ta dựa vào ghế sau châm điếu thuốc, chỉ trong chốc lát, mùi khói thuốc lẫn mùi rượu liền bao trùm đầy trong xe.
Tân Nguyệt không nhịn được hắt hơi liên tục, sau đó nhanh tay che lại miệng và mũi của mình, bỗng nghe thấy Chu Địch hỏi cô.
“Cô cùng cái tên hung dữ một mắt kia có cảm tình vướng mắc gì à?”
Tân Nguyệt ngẩn ra một lúc.
“Không có.”
Cô mở một bên cửa kính xe cho cơn gió bên ngoài tràn vào thổi bay bầu không khí đầy khói bụi, ngột ngạt trong xe.
Chu Địch hừ nhẹ một tiếng, tự cho là tiêu soái mà hít mây nhả khói.
”Không có là tốt nhất. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, tên kia cũng không phải dạng người tốt đẹp gì đâu.”
Tân Nguyệt nghe thế liền cau mày chặt hơn.
Cô im lặng không lên tiếng giả vờ như không nghe thấy lời nói của anh ta, nhưng anh ta vẫn còn đang lải nhải làm cô hết sức mệt mỏi.
“Tôi ở công ty lăn lộn vất vả 12 năm mới leo lên được vị trí này, người khác đều nói tôi do vận khí tốt. Haizz, nhìn tên hung dữ một mắt kia mà xem, mẹ nó, mới 24 tuổi đầu liền có thể trực tiếp lãnh đạo một công ty hoành tráng như thế. Trong số những doanh nhân giàu có ở thành phố Z này, có thể coi anh ta là người giàu nhất và trẻ tuổi nhất. Cô nói xem người như cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh cơ chứ?”
“Bất quá bình tĩnh mà xem xét, mánh khóe làm ăn của cậu ta cũng không phải dạng vừa. Cô là người thành phố Z phải không, ắt hẳn là cô đã nghe qua tên của cậu ta rồi nhỉ?”
Nhắc tới cái tên Dịch Tuyên, đồng tử Tân Nguyệt bỗng chốc co rụt lại.
“Tôi có lần nghe nói đến.”
Chu Địch lên tiếng.
”Nghe nói năm đó cậu ta ở thời điểm công ty làm ăn tốt nhất đem bán cho một đại ca máu mặt nào đó trong giới hắc đạo. Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta điên rồi.”
Đại ca máu mặt nào đó không ai khác chính là Tang Kỳ.
Nhớ năm đó Giang Mỹ chạy tới yêu cầu Dịch Tuyên nhượng lại công ty, thời điểm đó rõ ràng bộ dạng hung tợn đến chừng nào, Tân Nguyệt đến bây giờ đều còn nhớ rõ.
Nhưng Chu Địch lại nói công ty là bị bán đi?
Cô không khỏi thắc mắc liền hỏi: ”Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau khi vừa mới bị bán đi, bên trên liền hạ lệnh nghiêm tra, một nửa quán bar ở thành phố Z này đều bị đóng cửa, công ty vì thế cũng bị ảnh hưởng nặng nề, hai ngày sau lại truyền ra tin tức hắc lão đại kia dùng công ty như công cụ để rửa tiền. Mặt trên tạo áp lực làm cho công ty lúc đó bị thiệt hại nặng nề, nghe nói tên lão đại kia phải bồi không ít tiền mới có thể thoát tội. Cô không biết chuyện này sao?”
Giọng điệu kinh ngạc của Chu Địch kinh ngạc làm thái độ của Tân Nguyệt có chút trầm xuống.
”Năm ấy tôi xuất ngoại, sự tình phía sau cũng chưa từng nghe nói.”
“Hèn gì cô không biết.” Chu Địch vừa cởi áo khoác vừa nói tiếp.
”Ngay từ đầu ai nấy đều cho rằng tên một mắt đó điên rồi, sau lại mỗi người đều khen ngợi cậu ta có tầm nhìn xa cuối cùng cũng làm nên đại sự. Lúc ấy tôi còn khinh thường cách thức làm việc của thằng nhóc ấy, nhưng chỉ đến khi tôi leo đến được vị trí như cậu ta liền không thể không bội phục.”
“Vừa rồi cậu ta nói muốn móc mắt tôi ra, nếu là kẻ khác nói câu đó, với thân phận của tôi, tôi sớm đã không để yên cho kẻ đó. Nhưng nếu người đó là cậu ta, tôi hoàn toàn tin cậu ta có thể nói được làm được.”
Chu Địch cho dù không phải hoàn toàn say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng ít ra anh ta vẫn còn chút lý trí. Khi nói ra những lời này, anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi khác hẳn hoàn toàn với hình tượng tiêu soái ngày thường.
Đột nhiên nghe thấy chuyện quá khứ của Dịch Tuyên, Tân Nguyệt nhất thời có chút khiếp sợ khó có thể tiêu hóa.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy Chu Địch nói tiếp.
“Cũng thật kì lạ, đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường như vậy, tôi cũng chưa nghe nói cậu ta có người phụ nữ bên cạnh nào cả, tôi chợt nhớ đến bộ dáng vừa rồi của cậu ta đối với cô dường như rất dịu dàng và quan tâm.”
Nói xong, Chu Địch cuối cùng cũng không thể chống đỡ trước men rượu, có chút mơ màng sắp đi vào giấc ngủ. Anh ta ở phía sau loay hoay tìm cho mình một tư thế phù hợp rồi dựa vào cạnh cửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cô, trên đời này phàm là thứ gì đẹp đẽ đều có độc tính rất lớn. Đặc biệt là cái tên một mắt kia, anh ta là minh họa chân thực nhất cho câu nói này.”
Anh ta nói đến câu sau, thanh âm chậm rãi nhỏ dần rồi im hẳn.
Tân Nguyệt quay đầu lại, thấy Chu Địch đã ngủ rồi.
Xe lao vun vút trên đường cao tốc, gió nóng bên ngoài cửa xe không ngừng thổi vào, thổi rối loạn những suy nghĩ của Tân Nguyệt.
Cô nhớ đến ngày đó ở quán bar gặp được Tang Kỳ, đoạn đối thoại ngày hôm đó cho đến nay vẫn còn đang rối vò trong đầu óc của cô.
Quả thật có một số việc đã vượt qua sự hiểu biết của Tân Nguyệt.
*
Trên tầng làm việc cao nhất của cao ốc Tinh Nguyệt.
Dịch Tuyên tức giận đem một xấp ảnh chụp ném xuống dưới chân Tần Thừa.
Tần Thừa khom lưng nhặt lên xem thử, liền thấy mặt trên là ảnh chụp Tân Nguyệt đang ở cùng một người đàn ông, từ sân bay đến khách sạn, ngay cả số phòng cũng được chụp khá rõ ràng.
Tần Thừa theo bản năng mà ngẩng đầu: ”Anh lại……”
Lời nói vừa thốt ra, Tần Thừa nhìn thấy ánh mắt có thể giết người của Dịch Tuyên bắn thẳng về phía mình liền thức thời ngậm chặt miệng không nói nữa.
Anh lại đem ảnh chụp trên tay nhìn kỹ một lần, phát hiện người đàn ông này có điểm quen mắt.
“Đây không phải là Triệu Khải sao?!”
Vừa nói xong, tầm mắt anh ta đột nhiên rơi xuống trên ảnh chụp lần nữa không khỏi hít hà một tiếng, từ sân bay cho tới đại sảnh khách sạn, Tân Nguyệt cùng Triệu Khải không coi ai ra gì ôm chầm lấy nhau vô cùng thân thiết, trông như một cặp tình nhân thực thụ.
Trách không được hôm nay Dịch Tuyên lại cáu gắt như vậy.
Anh ta còn chưa kịp nói cái gì đó, bên ngoài văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Minh Uy cầm một chồng báo cáo tiến vào, anh ta nhìn lướt qua mấy tấm ảnh chụp ở dưới đất cũng không có biểu tình gì mà lướt qua, lập tức đem đồ vật trong tay đưa tới trên bàn làm việc của Dịch Tuyên.
“Đã tra được, là do Tang Kỳ làm.”
Anh vừa dứt lời, Dịch Tuyên đã giáng ngay một quyền xuống mặt bàn.
“Phanh.”
Một quyền này có bao nhiêu dùng sức, Tần Thừa sợ tới mức thiếu chút nữa ném hết đống ảnh chụp trong tay, mắt thấy hai tay của Dịch Tuyên đang sưng lên dữ dội, cuối cùng anh ta cũng có những suy nghĩ cho riêng mình.
“Chờ đã, chờ đã! Anh nói những bức ảnh này là do Tang Kỳ làm?”
Tần Thừa chú ý tới trên ảnh chụp thời gian là hôm nay rạng sáng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn phía Dịch Tuyên.
“Không phải anh đã chạy tới khách sạn rồi chứ?!”
Dịch Tuyên trầm mặt không nói lời nào.
“Trời ạ!” Tần Thừa cơ hồ có thể tưởng tượng đến tình cảnh của Dịch Tuyên khi nhìn thấy ảnh chụp, sau đó tức hộc máu mà vọt tới khách sạn cùng hai người họ làm loạn một trận, thậm chí có khả năng anh ta đã đem Triệu Khải đánh một trận thừa sống thiếu chết.
“Khó trách khó trách…… Không phải, anh làm như thế không khác nhau như để chứng minh cho chị ấy thấy anh đang theo dõi chị ấy sao? Sao anh lại không suy nghĩ kỹ càng như thế chứ?”
Suy nghĩ kỹ càng như thế nào? Hắn lúc đó làm gì còn có tâm trạng suy nghĩ như thế nào!
Hắn đương nhiên biết đây rõ ràng là một cái bẫy. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tân Nguyệt được Triệu Khải ôm vào trong ngực, hai người thân mật mà vào khách sạn, nghĩ đến sự tình có thể phát sinh kế tiếp, hắn đều tức đến điên rồi!
Trên đời này bất luận tình huống hay người nào đều không thể ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, chỉ trừ người con gái kia.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ấy đều có thể làm hắn mất khống chế.
Hắn lúc đó làm gì có suy nghĩ kỹ càng như vậy, trong đầu hắn lúc đó chỉ có ý nghĩ duy nhất chạy tới nơi giết chết Thiệu Khải, sau đó đem Tân Nguyệt khóa lại bên người, làm cho cô một bước cũng không thể rời đi.
Thẳng đến khi tới trước cửa phòng khách sạn, nhìn thấy Tân Nguyệt ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, lý trí của hắn lúc này mới trở lại trạng thái bình tĩnh.
Dịch Tuyên biết bọn họ đều đã bị lừa, nhưng những lời nói của Tân Nguyệt khi đó giống như một thanh đao khoét sâu vào lòng hắn.
Tần Thừa thấy anh không nói lời nào, bỗng nhiên phản ứng chính mình hồi nãy có chút thất thố, vội vội vàng vàng ngậm chặt miệng lại.
Minh Uy ở một bên đưa mắt ra hiệu cho anh ta đừng nói thêm gì nữa.
Dịch Tuyên người này chính là như vậy, bình thường tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng một khi gặp chuyện có liên quan đến Tân Nguyệt, chỉ số IQ của hắn liền tụt giảm đáng kể.
Văn phòng an tĩnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Dịch Tuyên.
”A Uy, an bài vài người đi theo bảo vệ Tân Nguyệt.”
“A? Sao chứ……”
Tần Thừa nghe anh đưa ra quyết định này vạn phần kinh ngạc, bất chợt ánh mắt Dịch Tuyên lạnh lùng đảo qua cậu làm cậu có chút rùng mình, nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt của mình.
Dịch Tuyên tiếp tục hướng ánh mắt đến Minh Uy nói tiếp.
”Phái thêm nhiều người một chút. Cả Thanh Vũ Sơn, còn có khách sạn của Triệu Khải đang ở hiện tại đều phái người chú ý động tĩnh.”
Hắn nghĩ rằng mục đích Tang Kỳ làm những việc này khẳng định không chỉ là châm ngòi ly gián đơn giản như vậy.
Nhớ lại sự tình năm đó, Dịch Tuyên hắn chơi Tang Kỳ một vố lớn như vậy, mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm tìm cơ hội đem món nợ năm đó trả lại hết. Ngày đó ở D&M nhìn thấy Tân Nguyệt, Tang Kỳ liền biết cơ hội phục thù của hắn cuối cùng đã tới.
Những bức ảnh này như một lời cảnh cáo, nhắc nhở Dịch Tuyên hiện tại hắn đã biết rõ mọi hành tung của Tân Nguyệt, thế cục cuộc chơi bây giờ là do hắn ta hoàn toàn quyết định.
Dịch Tuyên rũ mắt thấy mấy tấm ảnh trên bàn, ánh mắt càng thêm thâm trầm, bàn tay phải đang sưng to nắm chặt lại thành quyền.
Tân Nguyệt là nhược điểm chí mạng của hắn, bất luận như thế nào, hắn sẽ không để bất kì kẻ nào làm tổn thương đến người con gái đó
*
Kể từ khi Triệu Khải về nước đều luôn mệt mỏi vì bị lệch múi giờ, Tân Nguyệt vẫn luôn hằng ngày ra vào khách sạn chăm lo cho anh ta.
Cho đến khi đã quen dần với thời gian bên đây, trên mặt thần sắc có chút hồng hào tươi tỉnh, Tân Nguyệt lúc này mới thực sự yên lòng.
Hà Sơn mấy ngày nay cũng xin nghỉ phép để phụ giúp Tân Nguyệt, từ việc chở bọn họ ra ngoài dùng bữa, rồi chở Tân Nguyệt tan tầm về nhà đều do cậu phụ trách làm tài xế.
Cuối tuần, Lưu Thế Quang đã đặt bữa tại một nhà hàng nổi tiếng gần đó mở tiệc chào đón Triệu Khải về nước.
Hà Sơn liền nhanh nhẹn xung phong buổi tối liền lái xe tới đón bọn họ.
Lên xe một lúc lâu nhưng Hà Sơn vẫn còn chưa khởi động xe.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đôi mắt hơi nhíu lại như chú ý cái gì đó.
Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi anh ta.
”A Sơn, cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Chị, hình như có người……”
“Lái xe nhanh đi, chúng ta trễ giờ rồi đó.”
Lời nói của Hà Sơn vừa thốt ra chỉ mới một nửa liền bị Triệu Khải trực tiếp đánh gãy.
Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu đối diện với tầm mắt của người phía sau, người sau đối anh ta gật đầu như muốn nhanh chóng che giấu điều gì đó.
Hà Sơn thấy vậy cũng không tiện thắc mắc mà nhanh chóng khởi động xe chạy tới nhà hàng đã đặt sẵn.
Tân Nguyệt nhìn ánh mắt của bọn họ như ngầm trao đổi điều gì, cô ngẩn ra một lúc rồi trầm giọng hỏi.
”Có người đang đi theo chúng ta phải không?”
Dự đoán nháy bén của Tân Nguyệt làm Triệu Khải không khỏi kinh ngạc rồi nhanh chóng né tránh.
Thấy biểu tình trên mặt cô có vẻ khó chịu, Triệu Khải biết thức thời liền không nên chọc cô tức giận, anh giả vờ nhẹ giọng hỏi: “Là hắn sao?”
Tân Nguyệt rũ xuống mi mắt nhẹ giọng trả lời: ”Không biết.”
“Không biết thật hay là cố tình không biết?”
“Ý của em không phải như thế.”
“Vậy ý của em là gì?” ánh mắt Triệu Khải trở nên lạnh lùng hơn chút ”Trừ khi là hắn ta còn có thể là ai nữa chứ? Nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn cứ ngu ngốc làm ra những hành động ấu trĩ như thế.”
Tân Nguyệt nhíu mày, giọng điệu của Triệu Khải lúc này nghe có chút hùng hổ dọa người.
“Tiểu Nguyệt, em có còn nhớ rõ những gì đã hứa với anh không? Đừng nghĩ về hắn nữa, cũng đừng có che dấu những việc làm xấu xa của hắn. Hắn ta …” Ý thức được chính mình đang gây cho cô áp lực, Triệu Khải hạ thấp thanh âm, đưa tay ra muốn nắm tay cô xin lỗi vì quá lời, không ngờ lại bị cô lập tức tránh né.
“Em không có bao che cho ai cả.” Tân Nguyệt nhàn nhạt chặt đứt lời nói của anh, để lại cho Triệu Khải một bên sườn mặt lãnh đạm, ”Hơn nữa, em chỉ là đáp ứng với anh sẽ suy nghĩ về chuyện đó, chứ không phải đã lập tức đồng ý.”
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của cô làm bầu không khí trong xe đột nhiên trầm xuống căng thẳng.
Trong xe nhất thời có chút ngột ngạt không ai tiếp tục lên tiếng, bầu không khí an tĩnh có chút ngượng ngùng.
Hà Sơn nãy giờ vẫn luôn chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, tầm mắt liền không khỏi tò mò len lén liếc nhìn kẻ khơi mào phía sau.
Cậu lo lắng Triệu Khải bị kích thích liền phát bệnh.
Nhưng chỉ thấy lúc này anh đang bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đáy lòng Hà Sơn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhận thấy tầm mắt của Hà Sơn đã rời đi, Triệu Khải lặng yên không một tiếng động mà nhìn về phía Tân Nguyệt.
Chỉ thấy cô ấy đang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. So với Hà Sơn, cô dường như cũng lo lắng bệnh tình của Triệu Khải khi bị kích động có thể tái phát bất kì lúc nào.
Triệu Khải đã từng cho rằng, anh cùng Tân Nguyệt ở cùng nhau bên nước ngoài 5 năm trời, rồi sẽ có ngày cô ấy cũng xiêu lòng, nhưng từ lúc cô quyết định muốn về nước, anh liền trở nên thông suốt tất cả mọi chuyện, hóa ra bấy lâu nay cô chăm sóc cho anh chỉ do ân tình chứ không tồn tại thứ tình cảm nào khác.
Mà Dịch Tuyên, mặc kệ qua đi mấy năm, cũng mặc kệ hắn đối xử với cô như thế nào, vị trí của hắn ta trong lòng cô không người nào liền có thể thay thế.
Triệu Khải nhắm mắt vô lực, tựa lưng vào ghế ngồi.
Trong chuyện này, ngay từ đầu, anh hẳn là đã có đáp án cho riêng mình.
Mà cái đáp án này, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi.
*
Lưu Thế Quang đã đến nhà hàng từ sớm, chỉ mới gọi sẵn vài món khai vị chờ bọn họ tới liền có thể trực tiếp dùng bữa. Đã qua giờ hẹn khá lâu thấy bọn họ vẫn chưa tới, ông có chút sốt ruột gọi cho Hà Sơn hỏi thăm tình hình.
Bầu không khí ngột ngạt giữa Tân Nguyệt và Triệu Khải vẫn tiếp tục duy trì như thế cho đến khi xuống xe.
Hà Sơn nhanh chóng đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe, chính mình cảm thấy có chút ngột ngạt, không biết lúc này nên nói gì với hai người họ.
Lúc này, điện thoại đổ chuông thông báo Lưu Thế Quang gọi tới quả thực là cứu cậu một mạng.
Cậu nhanh chóng ra một góc yên tĩnh để tiếp điện thoại, trùng hợp chỗ đó lại là trước cửa của một phòng riêng cho khách VIP.
Bất ngờ người bên trong đột ngột mở cửa, then cửa vô tình đụng phải vào phía sau thắt lưng của cậu khó tránh khỏi rên lên một tiếng đau điếng, điện thoại vì thế cũng bất cẩn mà làm rơi xuống đất.
Tần Thừa từ bên trong đi ra cũng kinh ngạc một phen.
“Sao anh lại ở đây…… Anh đi chung với chị Nguyệt sao?!”
Thành phố Z này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thật không ngờ hai người bọn họ lại trùng hợp gặp nhau ngay tại nơi này.
Ánh mắt Tân Nguyệt lướt qua bóng người phía sau Tần Thừa, bất ngờ khi nhìn thấy cả ánh mắt của Dịch Tuyên và Tang Kỳ đều hướng về phía mình.