Trên hành lang bệnh viện, những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn trên bầu trời, gió mạnh trước cơn bão mang theo cảm giác dính ẩm ướt từ trên trời gào thét đến.
Dịch Tuyên đứng ở bên lan can, nhìn ra phía xa xăm, khuôn mặt góc cạnh tuyệt mỹ lại lạnh như băng.
Tân Nguyệt đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt thanh lệ bình tĩnh vô biên.
Tối hôm qua, Dịch Tuyên nhận được tin báo của Tang Kỳ.
Hai bức ảnh, hai hộ chiếu.
Mặt Tân Nguyệt và Triệu Khải luân phiên xuất hiện trước mắt Dịch Tuyên.
Điện thoại lập tức đổ chuông, giọng nam trầm thấp tựa hồ đang trào phúng.
“Mặt trăng của cậu, muốn cùng người khác cất cánh ra nước ngoài.”
Sợi dây cuối cùng căng thẳng trong đầu Dịch Tuyên bị gãy.
Cô muốn cùng Triệu Khải đi Mỹ, cô muốn bỏ hắn ở lại…
Hắn suốt đêm không ngủ, trong đôi mắt đỏ tươi một đêm chất đống ra bóng tối vô biên cùng lạnh lẽo.
Dịch Tuyên xoay người đối mặt với Tân Nguyệt, gương mặt quen thuộc, tinh xảo lại tái nhợt.
Hắn mặc một bộ âu phục thuần đen, mặt mày thập phần âm trầm, khí chất bá đạo không thể cả đời phảng phất hắn là chúa tể hắc ám trên thế gian này, ngay cả hắc vân khổng lồ phía sau hắn cũng vì hắn thần phục.
Mái tóc đen trước trán bị gió thổi động, Tân Nguyệt thấy thanh ảnh trước mắt Dịch Tuyên cùng lông mày ảm đạm chồng lên nhau, khí tức lạnh lẽo lan tràn bên cạnh hắn.
Trái tim cô run rẩy, bất an và sợ hãi mãnh liệt xung quanh trong lòng, móng tay không tự chủ được đâm vào lòng bàn tay.
– Vết thương sao rồi? Dịch Tuyên lạnh lùng hỏi.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở vai trái của cô, ánh mắt lạnh lẽo lại uể oải phảng phất được bọc trong vũ khí sắc bén nhất. Ánh mắt hắn dời tới trong nháy mắt, vai trái phảng phất bị cái gì xuyên thủng, đau đớn cùng tê dại cùng một chỗ, khiến tay trái Tân Nguyệt hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô không dấu vết giấu tay về phía sau, thản nhiên nói, “Đã ổn hơn rồi. “
“Vết thương đã lành lại một chút, cho nên liền chạy trốn, phải không?” Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Tuyên nhìn thẳng vào trong mắt Tân Nguyệt.
Đồng tử của cô đến bây giờ đều trong suốt sáng ngời, nhưng vì sao cô không nhìn thấy trái tim của hắn đang rỉ từng giọt máu?
Tân Nguyệt không kịp trả lời, trong cổ họng đau đớn, bàn tay lạnh lẽo trên cổ dùng lực tuyệt đối bóp lấy cô, dễ dàng đem cô đè lên mép sân thượng.
Thắt lưng bị bên cạnh đài đá cứng rắn đau đớn, Tân Nguyệt theo bản năng ôm lấy tay Dịch Tuyên, đau nhíu mày.
Trong đồng tử in ra khuôn mặt thống khổ của Tân Nguyệt, hàn băng trong mắt Dịch Tuyên xuất hiện trong nháy mắt tan dần, hắn không khỏi buông lỏng lực đạo.
Hắn khi dễ thân thể Tân Nguyệt, giọng nói khàn khàn phảng phất đang đè nén cái gì đó: “Chị cứ như vậy muốn rời khỏi em, nghĩ đến muốn cùng một người chết ra nước ngoài?! “
Cảm xúc của hắn rõ ràng kích động, nhưng lực đạo trên tay lại không tăng thêm một chút nào.
Cuối cùng hắn cũng không muốn làm tổn thương cô.
Khóe mắt Tân Nguyệt ngây ngô, cô nắm cổ tay Dịch Tuyên, cố gắng phát ra thanh âm nhẹ nhàng dưới xiềng xích của hắn.
“Triệu Khải không chết… Chị, muốn cứu anh ấy…”
“Chị cứu anh ta?” Dịch Tuyên khuôn mặt trì trệ, ánh mắt hắn vỡ vụn, trên mặt đầy bị thương, “Vậy em thì sao? Chị không quan tâm gì đến em nữa à? Rõ ràng là chị cứu em trở về trước, hiện tại vì sao lại muốn bỏ em một mình? “
Khuôn mặt tinh tế của hắn vẫn còn đẹp đến say mê như thế.
Tân Nguyệt nhìn hắn, nhìn đôi mắt xinh đẹp lại bất lực của hắn, bi ai nghĩ, ngay từ đầu, hắn đã am hiểu dùng ánh mắt như vậy đối mặt với cô.
Hãy để cho cô mềm lòng, làm cho cô mù quáng, và sau đó đặt các nguyên tắc và điểm mấu chốt của hắn dưới chân cô nhiều lần.
Cô nhắm mắt lại, mơ hồ trong mắt thủy quang, từng câu từng chữ nói:
“Em… Thật đáng sợ…”
“Ầm ầm——” Tiếng sấm không hề báo trước nổ tung bên tai hai người.
Gió trên hành lang càng lớn, mùi mưa trong không khí càng ngày càng nồng.
“Chị, chị đang nói về cái gì…?”
Dịch Tuyên bỗng dưng buông tay, hắn không dám tin nhìn Tân Nguyệt, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô ôm cổ hít một hơi thật lớn.
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt cô lạnh lùng đến mức khiến Dịch Tuyên cảm thấy một trận hoảng hốt kịch liệt.
Cô lạnh lùng nói: “Trước đây, chị đã sai.” Nhưng Dịch Tuyên, sự lố bịch của chúng ta, chỉ nên đến đây thôi. “
Dịch Tuyên từ trong ánh mắt xa lạ của cô nhìn ra kiên định.
Đến lúc này… Cô ấy không đùa đâu.
“Tại sao chị lại nói với em điều đó?” Điều gì sai trái, em không quan tâm! Hắn nắm chặt hai vai Tân Nguyệt, ngón cái vô thức véo vào khe xương của cô.
Đau đớn bất chợt nên Tân Nguyệt ngay cả lông mày cũng không kịp nhíu một chút.
“Bởi vì Triệu Khải có phải không? Bởi vì anh ấy, chị mới phải rời bỏ em, mới nói những lời này với em phải không? “
“Không liên quan gì đến anh ấy cả.”
- Sao lại không liên quan! Thái độ lãnh đạm của Tân Nguyệt khiến Dịch Tuyên càng thêm bối rối, những cảm xúc đã bộc phát đến cực đoan không có lối ra, trong mắt hắn dần dần nổi lên tức giận cùng sát khí khiến Tân Nguyệt kinh hãi.
“Không có anh ấy, chị căn bản sẽ không đối xử với em như vậy, Triệu Khải hiện tại nửa chết nửa sống nên chị muốn đi cứu ảnh có phải hay không? Nếu anh ta chết, chị sẽ để mắt đến mỗi em thôi chứ? “
- Em đang nói cái gì vậy?! Tân Nguyệt nhíu mày.
– Tốt, được, em để cho anh ấy chết, em hiện tại phải để cho anh ta chết!
– Dịch Tuyên, em thật sự điên rồi!
“Đúng vậy! Em điên rồi! “
Tiếng sấm nặng nề không ngừng lăn lộn trong mây, đã có những giọt mưa nhỏ rơi trên mặt Tân Nguyệt.
Mưa lớn đang dần đến gần.
Áo khoác âu phục màu đen của Dịch Tuyên bị gió cuồng thổi đến săn bắn vang lên, sát khí cùng tử khí tràn ngập trong đôi mắt trầm đen của hắn khiến Tân Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.
“Nếu như chị đã cố ý muốn đi, em chỉ có thể làm như vậy.”
Tân Nguyệt nhìn u ám cùng hắc ám trên người hắn bộc phát trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể của cô cũng từng chút một mất đi.
“Đừng như vậy, đừng như vậy nữa mà…”
Giọng nói của cô rất nhẹ, yếu đuối và mong manh.
Khuôn mặt tái nhợt của cô khiến cho tâm can của Dịch Tuyên đau đớn vô cùng, “Nguyệt, em chỉ yêu mỗi chị…” Hắn hạ giọng, bước lên muốn ôm cô, nhưng lại dừng động tác trong nháy mắt rồi nhìn cô.
Đôi mắt sáng màu của cô in khuôn mặt luống cuống của hắn, cùng với sự chán ghét nhàn nhạt.
“Chị không thể chịu đựng được tình yêu đáng sợ như vậy.”
Trong nháy mắt giọng nói của cô thốt ra, mưa lớn cuối cùng cũng đã đổ xuống.
“Mấy năm nay, chúng ta ở chung với nhau sớm chiều, chị biết em kỳ thật không ngoan ngoãn như cái cách em biểu hiện bên ngoài, nhưng chị vẫn luôn lừa gạt bản thân mình, rằng em là một người rất tốt, chỉ cần chị không truy cứu, không suy nghĩ sâu sắc, chúng ta có thể vĩnh viễn làm bạn với nhau như vậy. Nhưng Dịch Tuyên, có lẽ là dung túng của chị mới khiến em trở nên không kiêng nể gì như vậy. “
“Chị có biết em hận Tang Kỳ đến thế nào không? Hắn hại chết ba em, hiện tại chị lại bảo hắn đến đối phó Triệu Khải. Chị cùng Tang Kỳ, các người chính là muốn cho người trọng điểm bên cạnh em ai nấy đều biến mất không thấy mới hài lòng phải không?! “
– Em cùng hắn, căn bản là cùng một loại người đáng sợ!
Mưa lớn đem thanh âm của Tân Nguyệt phân mảnh, nhưng cô từng câu từng chữ, mỗi một biểu tình rất nhỏ của cô, đều làm cho Dịch Tuyên tâm tư đau như có ai lấy dao cứa vào tim.
“Em đã không…. Tân Nguyệt, chị nghe em nói đã…”
Dịch Tuyên hoảng hốt kéo tay cô muốn giải thích nhưng Tân Nguyệt căn bản bây giờ không muốn nghe.
Cô đẩy tay hắn ra, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đừng nói gì nữa.” Chị biết em khôn ngoan như thế nào, nhưng chị chỉ là một người bình thường, chị không đủ khả năng để có thể đáp trả tình yêu của em. “
“Chúng ta từ đầu vốn không nên quen nhau.”
Mưa lớn phân chia hai người thành hai tầng không gian khác nhau.
Tân Nguyệt hờ hững, quyết liệt xoay người ý muốn tránh né đi.
Dịch Tuyên theo bản năng túm lấy cổ tay cô.
Những tư thái điên cuồng lại bá đạo vừa rồi, khi đối mặt với bóng lưng cô sắp rời xa hắn trở nên không chịu nổi, hiện tại hắn chỉ còn lại đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.
Hắn ôm lấy cô từ sau lưng, cánh tay xiết lại rất chặt.
“Chị không được đi, làm ơn đừng đi!” Em, em không tốt, em sai, là do em sai. Em sửa, em đều sửa…”
“Em không sai.” Từng giọt mưa chảy trên mặt, chất lỏng hơi chua xót trượt vào khóe miệng, Tân Nguyệt nhắm mắt lại, “Người sai, là chị. “
“Ngay từ đầu, chị không nên dẫn em trở về.”
“Ầm ầm——”
Liên tiếp sấm sét của Thiên Lôi hình như liền bổ vào trên người Dịch Tuyên, mang theo cả tâm tư của hắn bổ tứ phân ngũ liệt.
Những mảnh sắc nhọn nằm rải rác trong cơ thể, lướt qua da và mạch máu đỏ tươi.
Mưa rửa sạch trên người, đau đớn tận tâm can.
Lúc trước bất luận cãi nhau cũng tốt, tức giận cũng được nhưng Tân Nguyệt chưa từng nói như vậy.
Cô thản nhiên nói cô không nên dẫn hắn trở về, cô nói hối hận khi dẫn hắn trở về…
“Đừng yêu chị nữa.”
Lại là một cú trời giáng vào tim hắn.
Khí lực cả người Dịch Tuyên hình như đều bị hút đến cạn khô, Tân Nguyệt dễ dàng đẩy hắn ra.
“Buông tha cho chị đi.”
Cô rời đi từng bước một, không bao giờ nhìn lại hắn.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt của hốc mắt là gì?
Dịch Tuyên vô thức giơ tay lên, sờ đến khuôn mặt ẩm ướt của mình.
Đây là mưa hay nước mắt đây?
Hắn có rơi nước mắt không?
Hắn muốn gọi Tân Nguyệt, muốn nói cho cô biết, hiện tại hắn cũng sẽ khóc
Nguyệt, chị quay đầu lại nhìn em một cái được không, cho dù liếc mắt một cái cũng đủ rồi.
Nhưng hắn mất đi nhận thức lời nói, trong cổ họng giống như nuốt phải một cái gì đau đớn như vậy.
Phảng phất nghe thấy tiếng lòng hắn, Tân Nguyệt đã đi tới bên cửa bỗng nhiên dừng bước.
Nhưng cô vẫn không nhìn lại.
“Hãy để những người ở tầng dưới rút lui.
Đừng đụng đến Triệu Khải nữa, cũng đừng để chị hận em. “
Thanh âm lạnh lùng đóng băng mưa, mưa to lớn như băng tùy ý đập vào thân thể Dịch Tuyên.
Đau đớn kịch liệt trong cơ thể khiến hắn bất giác cuộn người lại.
Tân Nguyệt…
Hắn khó khăn phát ra âm thanh, nhưng bóng dáng của cô đã sớm biến mất trong tầm mắt.
Cô ấy không cần hắn nữa…
Thật sự không cần đến hắn nữa rồi…
Không lâu sau khi Tân Nguyệt xuống lầu, La Bưu nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt hắn nhìn về phía Tân Nguyệt trở nên rất kỳ quái, giống như khiếp sợ, cũng giống như oán hận.
“Cô đúng là quá đủ tàn nhẫn.”
Sau khi nói một câu như vậy với Tân Nguyệt, La Bưu dẫn người rời khỏi bệnh viện.
Tân Nguyệt cả người ướt đẫm, khóe áo còn nhỏ giọt nước.
Lưu Thế Quang bảo cô nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, nhưng cô lại nói không sao.
Lưu Thế Quang muốn hỏi cô trên hành lang đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng của cô khiến hắn không biết bắt đầu từ đâu mà hỏi.
Cứ như vậy ướt đẫm ngồi bên giường Triệu Khải một lúc lâu, Tân Nguyệt rốt cuộc mới đứng dậy.
Cô nhìn những dụng cụ giám hộ lạnh lẽo, tùy ý lau mặt, lạnh nhạt nói: “Chú Quang, chúng tôi khởi hành sớm hơn một ngày. “
Vào ngày 27 tháng 5, Tân Nguyệt và Triệu Khải bắt tay vào một chuyến bay y tế đến Bệnh viện Johns Hopkins ở Hoa Kỳ.
Khi Dịch Tuyên nhận được tin tức chạy đến sân bay, máy bay vừa cất cánh.
Hắn bất chấp sự ngăn cản của mặt đất, một đường cưỡng ép xông vào phòng chờ, nhưng máy bay của Tân Nguyệt đã chuẩn bị cất cánh trên đường băng.
Hắn muốn xông ra ngoài, lại bị La Bưu đi theo phía sau cùng một đám bảo vệ ở sân bay quyết liệt ôm chặt lấy.
Trơ mắt nhìn chiếc máy bay chở Tân Nguyệt lao vào mây, mắt trái của hắn đột nhiên bộc phát ra một trận đau nhức bén nhọn.
Dịch Tuyên ôm mắt, chán nản ngã xuống đất.
Những đốm đen, từng chút một làm nhòe đi toàn bộ tầm nhìn của hắn ta.
Có rất nhiều người xung quanh, nhưng những âm thanh ồn ào không bao giờ đi vào tai của hắn.
Nỗi đau của trái tim, hóa ra là đau đớn như vậy.
Mặt trăng, rơi xuống.
Thế giới của Dịch Tuyên trở lại bóng tối đầy u ám.
Đèo: Chị bỏ ảnh rồi:((((((