La Bưu không ngờ được Dịch Tuyên sẽ quang minh chính đại để những thứ đó trong máy tính như vậy, càng không nghĩ được anh ta chỉ để Tân Nguyệt đến chăm sóc Dịch Tuyên một chút thôi, sao cô ấy lại đi xem máy tính của Dịch Tuyên chứ.
Lúc Dịch Tuyên chạy ra ngoài, vẻ mặt anh ta chưa từng kích động như vậy bao giờ.
La Bưu không phải kiểu người tinh tế, nhưng cũng mơ hồ cảm giác có vẻ chuyện có vẻ lớn rồi.
Điện thoại Tân Nguyệt liên tục trong trạng thái không người nghe máy, Dịch Tuyên lấy xe của La Bưu, nhanh chóng chạy đi.
Trong lòng hắn rất lo sợ.
Dịch Tuyên về nhà trước, trong nhà không có người.
Hắn quay ra đi đến đại học Z.
Bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, xung quanh trường vắng vẻ ảm đạm.
Hắn lại càng thêm bất an lo sợ, không nghe thấy âm thanh của Tân Nguyệt, tim hắn như bị ai lấy đi mất.
Những nơi bình thường Tân Nguyệt hay đến hắn đều tìm đến.
Trong xe không mở điều hòa, không biết do nhiệt độ trong xe thấp hay do còn bị sốt nhẹ, cả người Dịch Tuyên rét run từng đợt, đến tay nắm vô lăng cũng hơi run run.
Hắn không nghĩ ra được cô có thể đi đâu nữa, còn chỗ nào có thể đi?
Đột nhiên điện thoại hắn vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, đối phương tự nhận là người giao hàng.
“Có một cô gái tên Tân Nguyệt có gửi anh hai hộp đồ, anh có ở nhà không ạ?”
Là Tân nguyệt gửi cho anh sao?
Dịch Ngôn nhăn mày, lạnh giọng nói: “Bây giờ tôi quay về.”
“Được ạ, vậy tôi sẽ sắp xếp cho anh ngay.”
Địa chỉ mà anh ta có là địa chỉ của Nhã Xuyên, Dịch Tuyên đại khái đoán được đồ mà Tân Nguyệt gửi là gì.
Chỗ Nhã Xuyên cách đại học Z không xa lắm, Dịch Tuyên đi xe tới, đợi bên ngoài tiểu khu một lát, người giao hàng đã đến.
Như đã nói trong điện thoại, đồ mà Tân Nguyệt gửi cho anh, bỏ đầy hai thùng lớn, xém chút người giao hàng không không bỏ lên xe được.
Dịch Tuyên mở ra một thùng trong đó, vừa xem qua, mặt đã lạnh dần.
Anh lạnh giọng nói: “Chuyển lên trên xe.”
Lúc Tân Nguyệt về đến nhà là mười giờ tối.
Cô đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn lên lầu 12.
Trong nhà vẫn tối như mực, không hề có một ánh đèn nào.
Cô biết nhất định bây giờ Dịch Tuyên đang ở nhà, cũng biết hắn đã biết được cô đã xem máy tính của hắn, có lẽ hắn cũng đã ra ngoài tìm cô cả ngày, cũng có thể đang tức giận đợi cô ở nhà sau đó sẽ chất vấn cô đã đi đâu.
Tân Nguyệt phát hiện ra, cho đến bây giờ, cô không cần gắng sức cũng có thể nhớ đến gương mặt hắn, nhớ đến cả những biểu tình trên gương mặt hắn.
Nhưng như vậy thì sao?
Tân Nguyệt thở dài một hơi, nhấc chân đi vào nhà.
Trong nhà không mở đèn, cũng không có điều hòa, trong nhà lạnh như băng.
Tân Nguyệt dùng chìa khóa mở cửa, bất ngờ bị khí lạnh từ sau cửa lùa đến rùng mình.
Cô vào nhà, thay giày, để chìa khóa vào rổ trên tủ ngay hành lang vào nhà rồi quay đầu khóa cửa.
Mọi việc đều diễn ra bình thường như mọi ngày.
Tân Nguyệt không bật đèn, đi thẳng vào phòng, cũng không nhìn đến bóng người ở ghế sofa.
“Cả ngày hôm nay chị đã đi đâu?”
Dịch Tuyên ngồi trong phòng khách tối đen, anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bờ vai yếu ớt, cả người màu đen như hòa vào bóng đêm, như một u linh.
Cửa ban công để mở, gió lạnh lùa vào khiến rèm cửa bay bay trong bóng đêm, ánh trăng sáng len lỏi vào trong phòng, bầu không khí u ám vô cùng.
Dịch Tuyên ngước mắt nhìn, mắt trái mờ mịt ảm đạm, mắt phải sắc bén mãnh liệt, hắn nhìn về phía Tân Nguyệt, âm thanh lạnh lùng, “Tại sao không để ý đến em?”
Tân Nguyệt đứng ở cửa nắm chặt tay lại.
“Em ở nhà sao, chị không để ý đến.” Cô hơi quay mặt đi, quay đầu không nhìn thẳng về phía hắn, “Cũng trễ rồi, em nghỉ sớm đi.”
Cô vừa dứt lời, phía sau như có cơn gió lướt qua, Dịch Tuyên đi nhanh qua bàn trà, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Lúc này nhiệt độ không khí ban đêm vẫn thấp gần tới âm độ, Dịch Tuyên chỉ mặc một lớp áo mỏng ngồi trong gió lạnh cả ba tiếng đồng hồ.
Hắn dựa người áp vào sau tai cô, kiềm chế hạ giọng đau khổ nói: “Nguyệt, bây giờ em rất buồn.”
Nhiệt độ cơ thể nóng hổi như xuyên qua lớp áo sau lưng Tân Nguyệt, cả phía sau tai bị hắn áp mặt vào như bị hun nóng lên, nhưng tay hắn cầm lấy tay cô thì vẫn lạnh băng.
Tân Nguyệt đột nhiên hoảng loạn.
Hắn đang bị bệnh, lại rất nặng.
Cô biết điều đó.
Nhưng cô vẫn có thể mềm lòng sao?
Cô nên tránh xa vòng tay của hắn, nên vạch rõ giới hạn với hắn, nên…
Cô làm không được.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng tay hắn, thấp giọng nói: “Để chị lấy thuốc cho em.
Cô muốn tranh thủ thời gian rời xa khỏi hắn, như vậy cô mới có thể bình tĩnh lại được.
Nhưng Dịch Tuyên không để cho cô đi.
“Em không cần uống thuốc, em muốn chị.”
Hắn ôm chặt eo cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào hắn.
Lúc bờ môi hắn áp chặt vào cô, Tân Nguyệt đã ngăn lại vòng ôm của của hắn.
Dịch Tuyên nhíu mày, “Nguyệt?”
“Dịch Tuyên, đủ rổi, đã đủ rồi.”
Trong bóng tối, âm thanh của Tân Nguyệt vang lên còn lạnh hơn cả cơn gió đêm trong phòng.
Dịch Tuyên liền nhíu mày hỏi: “Ý chị là gì?”
“Ý ở mặt chữ.” Tân Nguyệt mím môi, cúi đầu đẩy hắn ra, “Em buông chị ra trước đi.”
Dịch Tuyên không muốn buông tay, nhưng không hiểu sao, sức lực trên tay từng chút từng chút biến mất, cứ như vậy hắn lại bị cô đẩy ra.
Không khí giữa hai người trầm mặc lại lạnh lẽo.
Cơn đau đầu làm ảnh hưởng đến tinh thần Tân Nguyệt, cô không muốn cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Cô trở tay giữ lấy cửa, khẽ nói với Dịch Tuyên: “Quần áo của em, chị đã gửi đến nhà ở Nhã Xuyên rồi, từ ngày mai, em chuyển ra ngoài đi.”
Trong phút chốc lồng ngực Dịch Tuyên căng thẳng, hắn giữ lấy cánh tay Tân Nguyệt hỏi cô: “Tại sao?”
“Chẳng có tại sao gì cả.” Tân Nguyệt lắc đầu, cảm nhận được thân nhiệt của hắn đang nóng lên, giọng nói lạnh nhạt cũng hòa hoãn lại đôi chút, “Em vẫn còn đang bệnh, chị đi lấy thuốc cho em. Có chuyện gì đợi đến ngày mai hẳn nói tiếp.”
“Em đã nói là em không cần thuốc!” Thái độ lạnh nhạt của Tân Nguyệt như đâm vào tim hắn, Dịch Tuyên cũng không kiềm được mà lớn tiếng.
Cô cứ một mực không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, Dịch Tuyên biết là do cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.
Hắn hạ giọng, khẽ hỏi: “Tại sao lại phải chuyển ra ngoài, chị không cần em nữa sao?”
“Chị muốn cũng không nổi.”
Một cơn gió từ ban công tràn vào, cuốn theo âm thanh của Tân Nguyệt.
Dịch Tuyên tưởng rằng tai mình nghe nhầm, bộ dạng hoảng sợ lúng túng như thật, “Chị nói gì cơ?”
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, trong đêm tối, gương mặt sắc sảo của hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lần đầu tiên cô thấy được biểu cảm lo sợ kinh hoàng của hắn như vậy, nhưng cô không cách nào biết được là hắn đang diễn hay thực.
Dần dần trong lòng cô càng có cảm giác vô lực thê lương.
“Chị nói,”Tân Nguyệt lần nữa lại đẩy tay hắn ra, “Dịch Tuyên, chúng ta chia tay đi.”
“Năm năm qua, chị vẫn luôn sống trong những lời nói dối của em.”
“Chị rất mệt, không còn sức lực cùng em diễn kịch nữa.”
“Dịch Tuyên, chị không muốn bản thân bị lừa dối nữa.”
Khi cô nói ngữ khí rất thấp, như thể toàn bộ khí lực bị hao mòn, cô vẫn không đủ dũng khí nhìn vào mắt hắn mà nói.
Trước đây Dịch Tuyên chỉ nghĩ câu “lòng đau như cắt” chỉ là cách nói quá mà thôi.
Sức lực cả người giống như bị rút hết đi toàn bộ, Dịch Tuyên chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng dáng Tân Nguyệt biến mất sau cánh cửa.
Bóng tối bao phủ cả căn phòng.
Mỗi câu Tân Nguyệt nói lúc nãy như mỗi một nhát dao đâm thật sâu vào trong tim hắn, giày xé tàn nhẫn, đâm đến máu chảy đầm đìa, huyết nhục trộn lẫn.
Cô nói, cô không muốn bị lừa dối nữa.
Dịch Tuyên suy sụp đứng bên ngoài phòng Tân Nguyệt.
Gió lạnh thổi qua cả đêm.
Mùa đông ở thành phố rất ngắn, sau ba tháng đầu, thời tiết đột nhiên trở nên ấm lại.
Không bao lâu nữa là đến sinh nhật Dịch Tuyên.
Rốt cuộc hắn vẫn chuyển đến chỗ Nhã Xuyên.
Tân Nguyệt đổi khóa nhà, số điện thoại cũng đổi số mới.
Nhìn ngoài mặt, quan hệ hai người dường như đã cắt đứt tại đây.
Nhưng Tân Nguyệt biết điều đó chưa thể được.
Dịch Tuyên vẫn còn ôm hy vọng may mắn trong lòng, hắn biết cô luôn mềm lòng với hắn, cô không thể nào không quan tâm đến hắn.
Vì thế sau khi chia tay chưa đến một tuần, hắn lại tự mình đưa mình vào bệnh viện.
Sau khi La Bưu gọi điện cho cô, Tân Nguyệt vẫn đi đến bệnh viện.
Cô xuất hiện tại bệnh viện, Dịch Tuyên không bất ngờ, bởi vì đó là mục đích của hắn.
Nhưng hắn không biết thái độ bình tĩnh của mình đã làm lộ mục đích của hắn.
Tân Nguyệt xem chẩn đoán bệnh của hắn ở phòng bác sĩ, đúng như La Bưu nói là xuất huyết dạ dày và viêm phổi.
Hắn yếu ớt dựa vào thành giường, đang được truyền dịch. Đồ bệnh nhân mặc trên người hắn cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của hắn, sắc mặt tái nhợt của Dịch Tuyên lại khiến cho hắn có một loại mỹ cảm khác.
Nghe thấy tiếng động Tân Nguyệt vào phòng, hắn mở mắt nhìn qua.
Tân Nguyệt đi qua, nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của hắn, rốt cuộc thì cô cũng vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô ngồi xuống ghế kế bên giường bệnh, còn chưa mở lời, DỊch Tuyên đã liếc mắt nhìn cô, trở mình quay lưng về phía cô. Nhìn qua bóng lưng là bộ dáng không muốn nói chuyện với cô.
Tân Nguyệt thấy vậy sửa lại góc áo, không quan tâm tới mà mở lời: “Em đã muốn nghỉ ngơi vậy thì chị đi trước…”
Cô còn chưa dứt lời, Dịch Tuyên đã xoay người trở mình nhanh như bay, truyền dịch trên tay hắn xém chút nữa bị rớt ra rồi.
Hắn lập tức giữ lấy cổ tay Tân Nguyệt, ngang ngược nói: “Chị không được đi!”
Tầm mắt hai người bất ngờ giao nhau, ánh mắt khẩn trương của Dịch Tuyên khiến Tân Nguyệt cảm thấy như ai xoa nhẹ tim mình, vừa đau xót vừa căng thẳng.
Bởi vì cơn sốt nên lòng bàn tay của hắn nóng hơn bình thường.
Tân Nguyệt lặng lẽ rút tay mình lại, thấp giọng nói: “Nằm xuống cẩn thận tránh đụng dây truyền dịch.”
Thái độ tránh né của cô rõ như vậy khiến Dịch Tuyên lo lắng nhíu mày.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt thanh thuần của Tân Nguyệt, hắn bắt gặp được ánh mắt vừa quật cường vừa bi thương của cô, “Chẳng phải chị không quan tâm đến em nữa sao, chị lại còn đến đây làm gì?”
Tân Nguyệt bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên cô cảm giác, chỉ là một tuần không gặp, gương mặt trước mặt này nháy mắt đã trở nên thật xa lạ.
Cô thản nhiên nói: “Chị đến là muốn nói với em, đừng cho người theo dõi chị nữa.”
Hai ngày trước, Hà Sơn đến D&M tìm cô, anh nói với cô, ngoài cửa lại có người đứng canh.
Tân Nguyệt gần như theo bản năng liền nghĩ đến Dịch Tuyên.
Đối với việc bị người khác theo dõi như vậy, lúc đầu từ cảm giác sợ hãi luống cuống đến bây giờ cô chỉ còn cảm thấy vô lực và phản cảm mà thôi.
Tân Nguyệt không nổi nóng, cô bình tĩnh nói với Dịch Tuyên: “Chuyện quá khứ chị không muốn truy cứu, chị cũng không quan tâm rốt cuộc bản lĩnh em tới đâu. Đừng làm những chuyện như vậy nữa. Chị không phải là đồ vật thuộc về em, chị không cần thiết phải sống dưới sự theo dõi của em như vậy.”
Cô bình tĩnh mà kể lại mọi việc từng câu từng chữ, chân mày Dịch Tuyên càng lúc càng nhíu chặt.
“Chị đến bệnh viện, chỉ để nói với em những việc này?”