Đêm hôm đó, Tân Nguyệt hoảng hốt trở về.
Ở trong bóng tối đầy yên tĩnh, Dịch Tuyên gục ngã trên đầu giường, khuôn mặt tái nhợt vùi vào gối, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt, sáng ngời nhưng lại có chút âm trầm.
Cô vĩnh viễn quên không được cặp mắt xoáy sâu tận vào tâm can của cô.
Hiện giờ, hắn mắt trái mênh mông một mảng, mắt phải đồng tử sâu thẳm như một dòng nước lặng, cô nhìn vào đó tìm không thấy bất luận cái gì phát sinh.
Cô đã rất lâu rồi cũng chưa từng thấy Dịch Tuyên như vậy.
Tân Nguyệt ngực bỗng chốc căng thẳng, một cổ vô hình khủng hoảng kiềm chế ở yết hầu, xe lửa gào thét tựa hồ liền ở bên tai cô.
Cô sợ quá.
Tân Nguyệt bắt lấy tay của Dịch Tuyên, giọng nói có chút run rẩy.
"Dịch Tuyên, chị là Tân Nguyệt đây. Em nhìn chị xem, em đừng làm chị sợ."
Chị là Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt.
"Nguyệt......"
Dịch Tuyên lăn qua lộn lại mà niệm tên cô, trong mắt tử khí dần dần tan biến đi, nét nhu tình dần hiện lên trên khóe mắt hắn.
Tân Nguyệt cảm giác lực đạo trên cổ tay có một chút thả lỏng, cô phân vân không rõ hắn hiện tại đến tột cùng là đã tỉnh hay vẫn chỉ là đang mơ hồ, cô đang muốn đẩy hắn lên nhưng Dịch Tuyên lại đem cả người đều đè ép xuống dưới.
"Chị cũng muốn rời đi liền mà, vì cái gì lại muốn cứu em...... Em chỉ có cho chị một cái......"
Dịch Tuyên không có ý thức, hắn thân thể trọng lượng toàn bộ đều đè lên Tân Nguyệt, Tân Nguyệt có chút thở không nổi. Cô cố hết sức muốn đem hắn đẩy ra, lại nghe thấy hắn ở bên tai nói mê.
"Em đang nói cái gì?"
Tân Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, muốn nghe Dịch Tuyên nói mớ, Dịch Tuyên lại đột nhiên hôn lên môi cô.
Trên người hắn mang theo dày đặc mùi rượu, mất đi hết lý trí, hôn môi không có nửa phần ôn nhu che chở đã đáng nói, hắn ở đây là có ý muốn trừng phạt cô.
"Không được để mắt đến người khác, đừng nghĩ vĩnh viễn sẽ rời khỏi được em......"
Dịch Tuyên thô bạo hôn môi làm Tân Nguyệt cảm thấy khó chịu, cô không ngừng kháng cự lại, nhưng thắng không nổi lại sức mạnh của hắn. Hắn cắn rồi mút mạnh ở cần cổ trắng nõn của cô, thanh âm làm người ta rạo rực đấy phát ra trong màn đêm huyền ảo.
Tân Nguyệt rất đau, nhưng trong thân thể lại không ngừng tuôn ra một loại cảm xúc tê dại, Dịch Tuyên đụng vào người cô, đem chính những cảm xúc lạ ấy, tất thảy đều như muốn bùng lửa lên.
Có lẽ cảm giác say cũng sẽ lây bệnh, Tân Nguyệt cảm thấy chính lý trí của mình như đang bị ai đó ăn mòn dần đi, thân thể của cô đã mềm mại hẳn đi, cơ hồ như thể đây không phải là cơ thể của cô nữa rồi.
"Chị không được để ý đến Triệu Khải, chị là của em, là của em......"
Dịch Tuyên vẫn cứ ở trong trạng thái say rượu, Tân Nguyệt nghe rõ những lời nói ấy. Hắn vẫn một lòng muốn dây dưa hôn môi với cô, sự mãnh liệt ấy làm khơi dậy dục vọng trong hắn, sợi chỉ bạc kéo dài giữa môi hai người chực chờ mà nhỏ xuống người.
Nếu đây là chuyện quan hệ nhất định phải xảy ra giữa hai người thì thật lòng cô muốn nó xảy ra khi cả hai đều đã tỉnh táo, sẵn sàng chịu trách nhiệm và đã công khai được mối quan hệ này rồi.
Nhưng Dịch Tuyên không cho phép cô nói ra bất cứ điều gì kháng nghị lại, hắn vẫn chăm chú mơn trớn trên môi cô.
"Nguyệt......"
Hắn động tình mà kêu tên cô, giọng nói có vẻ đã nhuốm đầy mùi dục vọng.
Tân Nguyệt thiếu chút nữa liền bị xoáy sâu vào vòng luân hãm đấy, nhưng cô đã kịp thời kéo lại chút lý trí còn sót lại trong mình. Lập tức lấy tay đẩy người Dịch Tuyên ngã sang một bên.
Dịch Tuyên từ trên người cô ngã xuống chiếc giường êm ái, cô còn có ý định đem hắn cột vào mấy góc giường.
Bọn họ đều là loại máu lạnh bẩm sinh,Tân Nguyệt không thích bị người khác đụng vào, chỉ có Dịch Tuyên trong lòng ngực hơi lạnh nhưng lại có độ ấm nhất định mới làm cô cảm thấy thoải mái.
Không có Dịch Tuyên ôm lấy thân thể cô phủ ấm, khí lạnh của ban đêm len vào phòng, bất giác làm cô rùng mình vì quá lạnh.
Dịch Tuyên lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn bất giác đưa tay ra như muốn tìm cô để ôm, thuận thế giường này có duy nhất một cái chăn nên chỉ cần hắn kéo nhẹ một cái là đã ôm cô vào lòng được.
Một lần nữa cùng cô nằm kế sát nhau, hô hấp của hắn cũng đã an tĩnh hơn khi nghe được mùi hương quen thuộc trên người cô.
Bởi vì say rượu, hắn lúc này hơi thở ít nhiều cũng mang phần ấm nóng, phả lên vành tai của cô đều đặn. Làm tâm can của cô liền có chút rung động.
Cô nhớ tới người thân, nhưng Dịch Tuyên ôm cánh tay của cô một mực không chịu buông. Cúi đầu xem hắn, Tân Nguyệt đột nhiên bật cười.
Hắn cái dạng này, như là cái ôm dường không chịu buông tay của trẻ nhỏ.
Dần dần bình phục hỗn loạn hô hấp cùng tim đập, Tân Nguyệt thay đổi cái tư thế nghiêng người nhìn hắn.
Cánh tay của cô bị hắn gắt gao mà ôm ở trước ngực, sườn mặt dí sát vào cánh tay của nàng, như là sợ cô sẽ chạy đi mất. Chân dài miên man bao trọn lấy phần hông của cô, tư thế cuộn người vòng cung của hắn vừa đủ bảo vệ ôm cô vào lòng..
Lông mày hắn hơi hơi nhăn, không biết là đang mơ thấy cái gì.
Tân Nguyệt trái tim khẽ gợn sóng, nhẹ đưa tay xoa xoa cho lông mày hắn giãn ra, cô không muốn lập tức rời đi, lại nhẹ nhàng ở trên mặt hắn phát họa.
Dịch Tuyên thật là một cái đẹp mẫu mực của nam nhân. Mặt mày tinh xảo rồi lại không thiếu anh khí; mũi thẳng thắn; môi mỏng bạc tình.
Thế mới nói người xưa hay bảo nam nhân môi mỏng thường rất bạc tình.
Vị trí bên trái lông mày của hắn có một vết sẹo, hằn lên sâu rất rõ, do di chứng của tai nạn từ xưa để lại.
Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến vừa rồi hắn những cái đó mơ hồ không rõ nói mớ, lúc này an tĩnh lại hồi tưởng, kia một chữ một chữ đảo đều ở trong đầu rõ ràng lên.
Hắn nhất định là nghĩ tới thanh khê trấn bên cái thôn kia, nghĩ đến Giang Mỹ mang theo Dịch Kỳ rời đi, nhà trệt nhỏ cũ nát không nói cũng sẽ không động Dịch gia gia, hắn khi đó nhất định rất sợ cô sẽ đi theo Giang Mỹ, các cô cùng nhau đi, cho nên hắn đuổi tới.
Hắn lánh mình vào trong bóng tối, xem Tân Nguyệt đứng ở dưới ánh mặt trời, ngày ngày nhiệt huyết, tỏa sáng, đáy lòng hắn tựa như lại có một khối băng lạnh lẽo ngự trị.
" Chị cũng liền muốn đi, vì cái gì mà còn muốn cứu em?"
Cái kia xe lửa từ bên tai gào thét mà qua ban đêm, cô không chỉ có cứu hắn, cũng ban cho hắn ràng buộc cùng hy vọng.
Tuy đó là việc mỏng manh, nhưng đó là điều Dịch Tuyên duy nhất thấy được ánh sáng.
Tân Nguyệt từ trước thực sợ hãi, sợ hãi Dịch Tuyên rõ ràng như vậy nhỏ gầy, trong thân thể lại cất giấu như vậy nhiều âm trầm tử khí, hắn trầm hắc trong ánh mắt không có một tia về sinh sáng rọi.
Hắn tựa như tuyệt vọng vực sâu, chỉ có vô tận hắc ám. Bất luận cái gì một cái tới gần người của hắn đều sẽ bị hắn kéo xuống đi, không người còn sống.
Sau một thời gian, sự sợ hãi dần dần tiêu biến đi, đau lòng thay thế.
Tân Nguyệt mới đầu thường xuyên sẽ nhìn Dịch Tuyên phát ngốc, tưởng lúc ấy, hắn mới chỉ có 15 tuổi.
Là như thế nào vô biên tuyệt vọng có thể làm cho một thiếu niên 15 tuổi một lòng hướng về cái chết? Cô vô pháp tưởng tượng, cũng không dám dễ dàng dò hỏi.
Cô trải qua quá nhiều loại cảnh khổ này rồi, cô không hy vọng bởi vì người khác tò mò lần thứ hai hồi tưởng lại đoạn cuộc sống đen tối ấy. Cô tưởng, Dịch Tuyên hẳn cũng là giống mình.
Suy nghĩ hồi lâu, Tân Nguyệt cúi đầu.
Cô nhẹ nhàng lấy hai tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hàng lông mi dài rũ xuống, khẽ cúi người hôn giữa trán hắn tựa lông vũ phớt qua.
Ở trong quá khứ chúng ta đã phải gặp quá nhiều biến cố rồi, tương lai nhất định sẽ cùng nhau cố gắng vì một cuộc đời sáng lạng hơn.
Bất kể Giang Mỹ lần này trở về mục đích là cái gì, cho dù là vì Dịch Kỳ, em cũng sẽ không làm chị thương tổn.
"Dịch Tuyên, Dịch Tuyên."
Ánh sáng, từ trong bóng đêm tới. Ban ngày, từ đêm tối dựng nên.
Ánh sáng cùng bóng tối luôn kề cận ở bên nhau, không ai có thể đem chúng nó tách ra.
Bởi vì bọn họ tồn tại ý nghĩa, là chứng minh lẫn nhau tồn tại.
Như nhau tối tăm trong phòng, hỗn độn trên giường lớn, Tân Nguyệt mặt mày hơi rũ, Dịch Tuyên ôm Tân Nguyệt tư thế của cánh tay thành kính giống như tín đồ ở triều bái.
Bọn họ tương đối lẫn nhau, quyến luyến không thể phân li.
Buổi sáng, ánh mặt trời như vì họ mà tản ra thứ ánh sáng thanh khiết ấy, mềm mại nhưng lại kiên định.
*
Tân Nguyệt đồng ý cùng Dịch Kỳ đi ra ngoài chơi, đúng 7 giờ, Giang Mỹ đứng chờ sẵn trước cửa, phòng khi cô đến ấn chuông.
Thấy cô, Giang Mỹ nở nét cười có chút không tự nhiên.
"Tới sớm như vậy thật a."
"Tôi cho các ngươi mang theo bữa sáng." Tân Nguyệt làm như không thấy sắc mặt của Giang Mỹ, tầm mắt lướt qua rồi dừng lại ở trong phòng, "Kỳ kỳ tỉnh rồi sao?"
Cô vừa dứt lời, Dịch Kỳ còn ăn mặc áo ngủ liền chạy ra tới, "Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ!"
"Kỳ kỳ!" Tân Nguyệt khom lưng đón được Dịch Kỳ đang chạy như bay từ xa tới, cười cong đôi mắt.
Giang Mỹ đem cửa phòng mở ra lớn hơn nữa một ít, nghênh đón cô tiến vào nhà." Cô vào nhà ngồi đợi một lát đi, Kỳ Kỳ vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp vệ sinh cá nhân".
"Thôi không được, chi bằng để ta ra quán cà phê ven đường ngồi đợi các ngươi." Tân Nguyệt đưa cho Giang Mỹ bữa sáng mà cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng, lại khom lưng gần sát Dịch Kỳ nói: "Kỳ kỳ ngoan nha, vệ sinh cá nhân xong rồi cùng mẹ ăn sáng, sau đó đến quán cà phê tìm tỷ tỷ?"
"Vâng ạ!"
Ngay đường lớn của quán cà phê, Triệu Khải đã gọi sẵn nước uống dùm cô, cô xuống dưới thời điểm độ ấm của đồ uống vừa đủ.
Hôm nay anh tới là để làm tài xế cho các cô.
Tân Nguyệt đem bữa sáng đưa lên lầu, lúc sau liền đến quán cà phê đi tìm Triệu Khải, hai người ngồi vừa uống vừa chờ.
Có lẽ là do đêm qua ngủ không được say giấc nên sáng nay tầm nhìn trước mắt không được rõ ràng.
"Lại mất ngủ?"
Tân Nguyệt mà bị chứng mất ngủ là Triệu Khải liền biết, nhưng anh không biết là hai tháng trước đây Tân Nguyệt đã ngủ rất ít.
Đêm qua, chỉ là bởi vì Dịch Tuyên.
Hắn say bất tỉnh, ban đêm ngủ không an ổn, cả đêm lăn qua lộn lại, tận đến sau nửa đêm mới ngủ trầm một ít.
Buổi sáng lúc cô ra khỏi cửa, hắn còn mị mị mênh mông mà lôi kéo tay cô làm cô dẫn hắn cùng nhau đi ra ngoài.
Đối mặt với Triệu Khải quan tâm dò hỏi, Tân Nguyệt không có nói thật.
Cô bưng ly cà phê, khuôn miệng nhỏ nhẹ trả lời, "Ừm."
Triệu Khải nghe vậy nhíu mày, "Anh có bạn bè làm bên lĩnh vực này, hôm nào có thời gian rảnh rỗi mình cùng đi khám xem."
Tân Nguyệt nhàn nhạt nói: "Không cần, phía trước nhìn như vậy nhiều bác sĩ cũng vô dụng. Em hiện tại đã khỏe lên rất nhiều."
"Vậy còn mấy cái quầng thâm mắt này......" Triệu Khải còn muốn khuyên, nhưng nói lại đột nhiên không có thanh âm.
Hôm nay độ ấm có chút thấp, Tân Nguyệt mặc một cái áo màu xám nửa cao cổ châm dệt ngắn tay, kèm theo một phụ kiện màu nâu nhạt mỏng khoản áo gió, tổng thể tạo hình thoạt nhìn tự nhiên nhu mỹ, nửa áo choàng tóc dài càng là lười biếng tùy ý.
Cô đánh nhàn nhạt màu môi tăng thêm thập phần khí sắc, vừa rồi có mấy sợi tóc nghịch ngợm dính vào môi cô. Tân Nguyệt tùy ý mà đem mấy sợi tóc vén nhẹ ra sau tai, đáp trên vai sau, lộ ra cái cổ trắng thon dài.
Trên một phần da ở cổ, có vệt đỏ đỏ hiện rõ lên.
Triệu Khải nói đến một nửa không có thanh âm, Tân Nguyệt ngước mắt nhìn lại, lại thấy chính ánh mắt phức tạp của anh đang nhìn chằm chằm chính mình.
Cô hoảng hốt chớp mắt một cái, cô vội đem tóc một lần nữa che trước hai vai, nhằm che khuất đi những dấu vết ái muội.
Triệu Khải tầm mắt bị hoảng loạn, vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Vệt đỏ, trước mắt mình, đừng nói là hai người đấy chưa phát sinh quan hệ ngủ cùng nhau......
Bọn họ thế nhưng đã......
Tân Nguyệt nhìn ra anh đang thất thần, nhưng cô không có giải thích.
Dư thừa, không cần phải biện minh.
Cô an an tĩnh tĩnh mà thưởng thức ly cà phê trong tay, dường như không có việc gì hay bộ dáng làm Triệu Khải trong lòng đau đớn như có cây kim bén nhọn đâm vào tim.
Ở trong mắt cô, đối với anh giải thích đều là dư thừa sao?
Hai người cứ trầm lặng mãi cho đến khi Dịch Kỳ xuất hiện mới chịu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.