Cuồng hoan tan đi, để lại một phòng thanh lãnh.
Căn phòng lớn với đèn đuốc sáng trưng, nhưng chiếu không sáng nổi đáy lòng u ám.
Dịch Tuyên uống rất nhiều rượu, nhiều tới mức cần có Tần Thừa đỡ hắn mới có thể đứng vững.
Mùi thuốc lá và rượu hòa quyện với nhau trong phòng khách, ảm vào sô pha vải, hồi lâu không thể tiêu tán.
20 phút trước, Lê Thiên Hạo đuổi tất cả mọi người đứng trong phòng này.
Bây giờ, anh ta đang phải cong eo thu dọn "bãi chiến trường" trong phòng cùng Tần Thừa.
Thu dọn thu dọn, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng lại trên người tên say như chết Dịch Tuyên đang nằm trên sô pha, sau đó liếc nhau, cùng lúc thở dài một hơi.
"Haiz.."
Đúng lúc này, ngoài sân phơi vọng tới một tiếng kêu.
Là bạn gái của Tần Thừa, Kiều Kiều.
Lúc tan cuộc, cô nàng nhất quyết đòi ở lại đợi Tần Thừa, lại không chịu ngoan ngoãn đứng một bên nhìn hai người họ làm việc, sống chết quậy phá cả hồi lâu, Tần Thừa sợ cô nàng đánh thức Dịch Tuyên, bèn ném cho cô nàng cái chổi, để cô nàng ngồi chơi một góc.
Không ngờ, chuyện này chưa được lâu lại xảy ra chuyện rồi.
Nghe thấy Kiều Kiều thét chói tai, Tần Thừa vội ném giẻ lau trên tay xuống đất, chạy tới, chỉ thấy Kiều Kiều đứng ở cạnh cửa sân phơi, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, che mặt lại chỉ vào dấu màu nâu trên mặt đất kêu to: "Ở đây, ở đây sao lại có máu?"
Trên mặt đất là chỗ trước đó Dịch Tuyên làm rơi vỡ chiếc ly pha lê. Chiếc chổi nằm bên đống mảnh vỡ, nước đường đỏ vãi ra hầu hết đã khô lại rồi, chỉ còn một chút dấu vết tích màu đỏ thâm, nhìn dưới ánh đèn lập lòe của sân phơi quả thật có chút giống vết máu.
Tần Thừa ôm Kiều Kiều đang liên thanh hét vào trong ngực, vừa dỗ dành vừa không quên chỉ huy Lê Thiên Hạo bước lên kiểm tra: "Nào nào, Kiều Kiều ngoan, Kiều Kiều không sợ! Hạo Tử, cậu mau đi xem xem đó là thứ gì?"
Tần Thừa chôn chặt Kiều Kiều trong lòng, Lê Thiên Hạo thấy thế liền làm mặt quỷ, dùng nó biểu thị sự khinh thường của chính mình.
Lê Thiên Hạo nhìn xuống, dùng chân gẩy gẩy mấy mảnh vỡ dưới đất, không để ý lắm đến chúng lắm, nói: "Giống nước đường đỏ."
Tần Thừa nghe vậy vội vàng quay sang nói với Kiều Kiều đang khóc rằng "Kiều Kiều không sợ, Hạo Tử nói đó là nước đường đỏ."
Ngữ điệu ghê tởm của hắn làm Lê Thiên Hạo nổi cả thân da gà, thế là Lê Thiên Hạo lại bổ sung thêm một câu "Giống cốc nước đường đỏ mà anh Tuyên pha cho chị Nguyệt."
"Nghe thấy chưa Kiều Kiều? Là cốc nước anh Tuyên... Cái gì?" Tần Thừa đột nhiên thay đổi ngữ điệu, kinh ngạc hỏi Lê Thiên Hạo "Không lẽ bọn họ là vì cốc nước đường đỏ đó mà cãi nhau?"
Lê Thiên Hạo xua tay, tỏ ý không biết.
Kiều Kiều ở trong lòng Tần Thừa, đầu cũng không ngẩng lên nói "Chúng ta mau đi thôi, nơi này quá đáng sợ rồi."
Tần Thừa nhìn mắt Lê Thiên Hạo rồi cúi đầu, dùng lời nói thấm thía khuyên: "Bảo bối, em cũng đã nhìn thấy trạng thái hiện tại của anh Tuyên rồi, chúng ta làm người không thể không nói nghĩa khí, biết không?"
"Huhu."
Kiều Kiều tại sao có thể nắm giữ được Tần Thừa? Ngoại trừ cô nàng có vẻ ngoài không tệ, còn là vì rất biết "khóc". Chỉ cần khóc lên một tiếng, bộ dáng *lê hoa đái vũ đó liền khiến tim Tần Thừa tan chảy rồi.
*lê hoa đái vũ là thành ngữ 4 chữ nói vẻ đẹp khi khóc vô cùng mĩ lệ.
Nhưng cô nắm giữ được Tần Thừa, lại không thể bắt được Lê Thiên Hạo.
Tiêu chuẩn kén vợ của Lê Thiên Hạo là ánh trăng sáng treo ở chân trời, giống Kiều Kiều quá bình dân, hắn nhìn rất chướng mắt.
Kiều Kiều vừa khóc, Lê Thiên Hạo liền nhăn mặt cau mày nói "Được rồi được rồi, khóc cứ như tiếng xe cứu thương vậy."
Kiều Kiều ngẩn tò te, không tin vào lỗ tai của chính mình.
"Sh.." Tần Thừa không tán thành mà lườm Lê Thiên Hạo một cái "Hạo Tử, cậu quá đáng rồi đó, tự nhiên nói ra làm gì chứ?"
Lồng ngực Kiều Kiều một lần nữa cứng lại.
Lê Thiên Hạo còn chưa kịp cười thành tiếng, chuông cửa bên ngoài dường như vang lên.
Hắn mất kiên nhẫn nguyền rủa thầm một câu, vừa mắng vừa ra ngoài mở cửa.
"Lại là ai để tâm ở chỗ này rồi? Con mẹ nó tin hay không lão tử đem cả mày cùng tâm tư của mày ném từ trên lầu xuống... chị Nguyệt?"
Trong miệng Lê Thiên Hạo hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng khi mở cửa nhìn rõ người bên ngoài là ai thì lập tức thay đổi thái độ.
"Chị Nguyệt, chị cuối cùng cũng quay về rồi."
Cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc tràn ra ngoài, Tân Nguyệt chưa có phòng bị, liền bị ngạt tới hắt xì.
Trong phòng khách, Tần Thừa với Lê Thiên Hạo xếp hàng đứng trước bàn trà cúi đầu, cứ như mấy đứa nhóc làm sai đang chờ thầy giáo phê bình vậy.
Kiều Kiều ngồi trên một chiếc ghế đẩu mềm, tò mò nhìn Tần Thừa, lại quay sang nhìn Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt đang cầm khăn ướt lau mồ hôi cho Dịch Tuyên, cả người hắn đều là mùi rượu, sắc mặt tái nhợt, gương mặt tinh xảo ấy đến một sắc hồng hào đều không còn.
Thể chất của Dịch Tuyên chính là như vậy, rất khó để uống say, nhưng một khi say là bất tỉnh nhân sự.
Chẳng trách hắn không nghe điện thoại.
Tân Nguyệt nhăn mặt dò xét nhiệt độ của trán Dịch Tuyên, mát mát.
Giọng cô lạnh lùng hỏi: "Đã uống bao nhiêu?"
"Đã uống..." - Tần Thừa tiếp lời, nhưng tiếp lời rồi lại không biết nói như thế nào, hắn huých huých Lê Thiên Hạo, Lê Thiên Hạo cũng không biết nói như nào, hai người cứ thế huých qua huých lại nửa ngày trời.
Tân Nguyệt nhìn trong tầm mắt, sau đó dùng ánh mắt sáng quay sang nhìn Kiều Kiều: "Cô nói."
"A? Ồ, em nghĩ xem... đại khái hai bình đỏ, một bình trắng, còn có bảy tám bình vàng, ngoài ra còn có một số màu sắc khác, em không nhớ rõ nữa..." Kiều Kiều bẻ đầu ngón tay tính, tính xong rồi nâng mắt, nhìn thấy Tần Thừa đang điên cuồng xua tay, suy xét lại bổ sung thêm một câu "Ấy, đó đều là một mình anh ta uống đấy, Tần Thừa bọn họ đều không uống."
Cô nàng chỉ tay vào Dịch Tuyên, đồng thời xua tay về phía Tần Thừa, dùng mọi sức lực đổ hết trách nhiệm lên đầu Dịch Tuyên.
Kiều Kiều nói xong, Tần Thừa nhìn thấy sắc mặt của Tân Nguyệt lần nữa trầm xuống, hối hận mà che mặt lại: "Sao mình lại chọn cái người "thông minh" này...
Lê Thiên Hạo thấy người gặp họa thì vui sướng nói: "Nhân lúc còn sớm thì chia tay đi, nếu không chờ anh Tuyên tỉnh dậy..."
"Đủ rồi."
Âm thanh của Tân Nguyệt không lớn, nhưng lại rất lạnh lẽo. Lạnh đến mức khiến Kiều Kiều không tự chủ được mà ngồi thẳng người.
Dịch Tuyên vẫn luôn ra mồ hôi lạnh khiến Tân Nguyệt vô cùng sốt ruột, cô biết là không nên giận cá chém thớt, nhưng cô thật sự không muốn nghe mấy người họ cãi nhau.
"Đi hết đi."
"Chị Nguyệt... "
"Chị Nguyệt, chúng em sai rồi..."
Kiều Kiều cũng yếu đuối nói "Học tỷ..."
"Tôi nói" - Tân Nguyệt lặp lại từng câu từng chữ - "Đi hết đi."
Tân Nguyệt trong môi trường xám xịt làm một đại tiểu thư suốt mười sáu năm, giọng nói lạnh lùng của cô đến Lưu Thế Quang còn khen rằng cô có thần thái hơn Tân Đạt, huống chi là Tần Thừa bọn họ.
Nhìn sườn mặt lạnh như băng sương của Tân Nguyệt, Tần Thừa cùng Lê Thiên Hạo như bị người ta nắm gáy, cứng đờ người mà trao đổi một ánh mắt, động tác đều nhịp bắt đầu lui về phía sau.
Kiều Kiều bị dọa sợ, ánh mắt nhìn Tân Nguyệt như là đang nhìn quái vật vậy, cô nàng đứng dậy dán chặt vào thân người Tần Thừa, nhắm mắt theo đuôi hắn đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi xuống khỏi thang máy, Tần Thừa mới thở một hơi.
"Trời ơi, tôi cũng không nhớ rõ bao lâu rồi mới thấy dáng vẻ này của chị Nguyệt! Quá dọa người rồi!"
"Thật mệt khi chúng ta có một đồng đội "tốt" như này." Lê Thiên Hạo liếc mắt nhìn Kiều Kiều, buồn bã nói "Lần này chị Nguyệt tức giận thật rồi, chị ấy còn lạnh lùng với cả tôi. Trước đây bình thường chị ấy đều không giận cá chém thớt đến trên đầu tôi đâu."
"Trách tôi trách tôi." Tần Thừa thở dài. "Chúng ta vẫn nên thương lượng xem ngày mai anh Tuyên tỉnh dậy thì phải làm sao đi, nếu anh ấy biết chúng ta chọc chị Nguyệt nóng giận thì... ai da, đến mắt tôi cũng không dám mở to đâu."
Tần Thừa nói mà ngũ quan trên mặt đều nhăn nhúm vào nhau.
Lê Thiên Hạo rùng mình một cái, "Tôi vẫn nên lái xe về đây, lúc chịu đòn nhận tội sáng mai đến lấy xe là được."
Tần Thừa đi theo Lê Thiên Hạo, "Tôi qua chỗ cậu ngủ."
Kiều Kiều sót lại như lọt vào trong sương mù nhìn hai người kia đi xa, không ai quan tâm cô nàng, mếu máo lại muốn khóc, "Tần Thừa, anh là cái đồ không có lương tâm! Anh không yêu em, huhuhu..."
Trên lầu.
Mùi hương trên sô pha quả thực quá nặng, Tân Nguyệt phí sức lực rất lớn mới có thể kéo Dịch Tuyên vào phòng. Trong lúc đó dường như Dịch Tuyên tỉnh táo chốc lát, nhìn thấy bộ dạng Tân Nguyệt vất vả, hắn tự dựa vào vách tường mà đi một đoạn, vào phòng liền quay đầu mà ngã lên giường, không mở mắt nữa.
Tân Nguyệt đi ra ngoài lấy nước, tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên mặt cùng vết bẩn trên tay hắn.
Mười phút sau, cô đứng dậy định bưng chậu nước đi đổ, cổ tay lại bỗng bị Dịch Tuyên giữ chặt. Tay cô vừa buông lỏng, chiếc chậu liền rơi xuống đất, nước ấm làm ướt mu bàn chân cô.
Dịch Tuyên không biết từ lúc nào lại tỉnh táo lại, hắn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tân Nguyệt, hơi dùng lực, Tân Nguyệt liền ngã lên người hắn.
Hắn ôm ôn hương vào trong ngực, miệng mơ hồ không rõ mà nỉ non "Nguyệt..."
Hắn thật sự say, say đến không thể khống chế lực đạo của chính mình.
Cổ tay Tân Nguyệt bị hắn siết đau, cánh tay hắn giống như xích sắt nặng nề, khóa chặt cô ở trước ngực, không thể nhúc nhích chút nào.
Nghe thấy hắn gọi tên mình, Tân Nguyệt cố hết sức ngửa đầu lên nhìn hắn, "Dịch Tuyên..."
Đèn đầu giường không sáng, mà ánh đèn sáng xa thẳm lại không đủ để Tân Nguyệt nhìn rõ Dịch Tuyên.
Trong bóng đêm, đồng tử sâu thẳm của hắn giống như đại dương mênh mông, kình thiên sóng lớn đang theo hướng Tân Nguyệt mà đánh tới.
Tân Nguyệt ngẩn ra.
Chính tại giây khắc chết lặng này của Tân Nguyệt, bóng đen trước mắt bỗng lộn nhào, ánh mắt sáng quắc của Dịch Tuyên bỗng xuất hiện bên trên Tân Nguyệt.