Xuất phát từ thành phố Z, đi đường cao tốc chỉ mất 3 tiếng đã tới trấn Thanh Khê.
Trong kế hoạch du lịch Tần Thừa không định dừng ở đây, chỉ có Tân Nguyệt và Dịch Tuyên xuống xe ở đây.
Chiêm Thanh Nhuế muốn xuống cùng bọn họ nhưng lại bị Tần Thừa níu lấy cổ áo xách trở về.
Cậu ta ghé vào cửa sổ xe, cười tủm tỉm phất tay với Dịch Tuyên: "Bái bai anh Tuyên, mai bọn em lại sang tiếp anh!"
Dịch Tuyên không thèm để ý đến cậu ta, cầm lấy túi du lịch trên tay Tân Nguyệt, cũng không quay đầu lại.
So với thành phố Z, trấn Thanh Khê vừa nhỏ lại vừa nghèo.
Nghỉ hè còn chưa chính thức bắt đầu, phần lớn trên đường là người già với làn da ngăm đen đi lại, trẻ con cùng thiếu niên không thấy nhiều. Bỗng nhiên có mấy người trẻ tuổi ăn mặc khoa trương đi qua, trông thấy Tân Nguyệt, bọn họ đều muốn dừng chân quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Dịch Tuyên âm trầm đứng chắn ngang trước người Tân Nguyệt giúp cô che chắn, một phần nào cũng ngăn cản được những ánh mắt kia.
Trấn Thanh Khê là quê của Tân Nguyệt, nhưng thời gian Tân Nguyệt sống ở đây rất ít. Lúc trước Tân Đạt cứ mỗi 2 đến 3 năm sẽ đưa cô về giỗ tổ, mỗi lần ở lại không quá hai ngày.
Thực lòng quen thuộc với trấn này, vì 3 năm trước đã giúp bọn người Dịch Hồng Đức tìm nhà một thời gian.
Cái trấn này quá nhỏ, không có xe taxi, hai người đã đứng ở ven đường gọi xích lô. Người đi xe xích lô là một ông lão, sau khi hỏi điểm đến của bọn họ, ông đưa ra năm đầu ngón tay:"Hai người năm mươi."
Tân Nguyệt cũng không trả giá, liền nhanh chóng lên xe, ổn định ngồi xuống, quay qua bảo Dịch Tuyên: "Mau lên đây."
Loại xe này không có máy lạnh, ngay cả mái che nắng cũng không có, mặt trời rọi từ đỉnh đầu xuống, phơi cả người như muốn cháy nắng. Xe này còn không có điện, tốc độ đi chậm đến mức không chịu nổi, còn không bằng tốc độ của gió, như vậy nóng lại càng thêm nóng.
Dịch Tuyên lấy ra từ trong túi một cái khăn lông, mở rộng nó ra, một bên choàng lên cánh tay, che lên đầu Tân Nguyệt, một nửa còn lại rủ xuống, làm thành cái quạt, quạt cho Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt sợ nóng, cậu cũng thế.
Mới phơi nắng nóng được một lát, cậu đã bị nóng đến một đầu đầy mồ hôi. Những sợi tóc đen nhánh mềm mại hiện ra dưới ánh sáng của mặt trời, mấy sợi tóc trên trán bị mồ hôi làm cho ướt đẫm thành từng sợi từng sợi, có phần nhếch nhác.
Nhìn thấy khuôn mặt Dịch Tuyên hứng nắng có phần đỏ lên, Tân Nguyệt bỏ mũ của mình xuống che lên đầu cậu, nói:"Chịu khó một chút, tới nơi liền đây".
Hôm nay trước khi lên đường, Tân Nguyệt không một lần nhắc đến việc tới trấn Thanh Khuê, Dịch Tuyên không biết cô muốn làm gì, mãi cho đến khi tới cổng viện dưỡng lão, cậu mới hiểu ra.
Lúc xuống xe, Tân Nguyệt đưa cho ông lão 100, ông cụ không có tiền thối lại, Tân Nguyệt phẩy tay gật đầu ra hiệu không cần thối lại.
Mặt trời vẫn nóng gay gắt, Tân Nguyệt trả tiền xe xong liền kéo Dịch Tuyên đi vào bên trong viện dưỡng lão.
Ba giờ rưỡi, lúc này ở viện dưỡng lão đang là giờ trà chiều.
Trong phòng ăn, ông nội Dịch đang ngồi ở xe lăn, hộ lý bên cạnh đang giúp ông ăn táo. Trái táo rất mềm, ông nội Dịch không thể nào tự ăn, hộ lý dùng thìa nhỏ từng chút đút miếng táo vào miệng.
Ông nội Dịch khi nhìn thấy Tân Nguyệt, liền mím chặt miệng không chịu ăn táo, ánh mắt hướng về phía cô.
Hộ lý nhìn theo ánh mắt ông, quay đầu lại thì thấy Tân Nguyệt, vội vàng đứng lên, vui mừng chào Tân Nguyệt:"Tân Nguyệt tiểu thư, cô làm sao lại đến đây lúc này?"
"Vừa đúng lúc có thời gian, tôi tới thăm ông nội Dịch một chút." Tân Nguyệt đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh ông nội Dịch, tươi cười nói: "Ông nội Dịch, con là Tân Nguyệt."
Trông thấy cô, ánh mắt ông nội Dịch có chút biến đổi, khóe miệng cong lên có phần kì lạ.
Biết ông nhận ra mình, Tân Nguyệt vui mừng: "Ông nội Dịch, ông nhận ra con đúng không?"
Ông nội Dịch nhẹ gật đầu.
Hộ lý thấy vậy cười nói:"Mỗi lần cô đến, tâm tình của ông ấy đều rất tốt."
"Ông nội Dịch, hôm nay còn có một người nữa tới thăm ông này."
Tân Nguyệt quay đầu lại, Dịch Tuyên vẫn đứng ở ngay cửa, chưa vào bên trong.
Cậu xác định vị trí của bọn họ, đè thấp vành mũ trên mặt, Tân Nguyệt không trông thấy vẻ mặt của cậu.
Đợi hộ lý cho ông ăn hết nửa quả táo, Tân Nguyệt giúp đưa ông về phòng điều trị.
Đây là điều kiện của viện dưỡng lão ở trấn, đa số là mấy người già cùng chung phòng bệnh, giống như ông nội Dịch được ở một phòng là rất ít.
Bức tường màu xanh lá cây có một chút lốm đốm, quạt trần cũ kĩ trên đầu chầm chậm quay, đem gió mát tản vào phòng.
Dịch Tuyên đứng tựa bên cửa sổ, anh lạnh lùng nhìn Tân Nguyệt bón nước cho ông, đột nhiên lên tiếng:"Ông còn chưa chết".
Tân Nguyệt dừng tay lại, nói nhỏ: "Năm đó chị đem em về, đưa ông nội Dịch tới đây, lúc đầu tưởng ông ấy không qua khỏi, không ngờ thoắt cái đã 3 năm trôi qua".
Năm đó Dịch Tuyên bị đưa về Dịch gia lúc mà Dịch Hồng Đức xảy ra chuyện, biệt thự Dịch gia lớn như vậy, chỉ có ông nội Dịch không biết đến chuyện tiếp nhận cậu. Lại không lâu lắm, không có biệt thự, Dịch Tuyên một ngày phúc đều không được hưởng, theo Dịch Hồng Đức chạy nạn đến trấn Thanh Khê.
Lúc Giang Mỹ ra đi cho Tân Nguyệt rất ít tiền, Tân Nguyệt phải đem một phần tiền sinh hoạt của mình đưa ông nội Dịch đến chỗ này, không chỉ sắp xếp cho ông một mình một phòng bệnh, còn mời cho ông một hộ lý.
Trong 3 năm nay, ngay từ đầu Tân Nguyệt sinh hoạt cũng rất khó khăn, ngoài việc lo cho Dịch Tuyên, ở đây chi phí cũng không ít. Giang Mỹ giữ lại số tiền kia, một quý cũng không thể chống đỡ được. Cô chỉ biết thắt lưng buộc bụng, ra ngoài làm thêm. Về sau kinh tế có phần phát triển, cứ cách ba tháng cô lại tới đây thăm ông nội Dịch, cùng ông trò chuyện xem tình trạng của ông thế nào.
"Hai năm nay, sức khỏe của ông nội Dịch ngày càng kém" Tân Nguyệt nhàn nhạt nói.
Dịch Tuyên nhíu mày, trầm giọng hỏi:"Sao chị lại không nói với em?"
"Nói với em thế nào?" Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, "Em còn đi học, em có thể làm gì?"
Dịch Tuyên trầm mặc một hồi.
Ba năm, cậu thậm chí còn quên rằng mình còn có một người ông. So với 3 năm trước, ông nội già đi rất nhiều, nếp nhăn đều hiện rõ.
Ông không nhận ra Dịch Tuyên, trở lại phòng bệnh không lâu cũng không nhận ra Tân Nguyệt.
Nhìn hai người xa lạ ngồi đầu giường trò chuyện, ông tỏ ra rất bực bội.
Tân Nguyệt lúc này gọi dì Hoàng hộ lý đưa ông đi nghỉ, cô và Dịch Tuyên đứng ra ngoài hành lang.
Thời tiết thay đổi thất thường, vừa rồi mặt trời vẫn chói chang, lúc này đây lại u ám, tiếng sấm từ xa vọng tới, nặng nề mà ngột ngạt.
Cửa sổ hành lang không thể mở rộng ra, Tân Nguyệt cố gắng lắm cũng chỉ mở ra được một chút, mưa to tạt lên mặt, vừa có chút lạnh lại có chút dinh dính.
"Chị muốn đưa ông nội Dịch vào trong trấn." Tân Nguyệt vén sợi tóc vướng trên mặt, khuôn mặt mộc mạc, đôi mắt trong trẻo.
"Hai năm trước chưa đủ năng lực, giờ ông nội Dịch vẫn còn, chị nghĩ chúng ta có thể đưa ông về an hưởng tuổi già " Cô quay đầu nhìn Dịch Tuyên, giọng nói nhẹ nhàng.
"Sao chị phải làm vậy?" Dịch Tuyên hỏi.
Tân Nguyệt cười nhạt: "Em cứ nói đi"
Trong hành lang rất yên tĩnh, gió lạnh thổi đến giữa hai người.
Dịch Tuyên nhìn vào mắt Tân Nguyệt, muốn tìm ra đáp án từ đây.
Rất lâu sau, anh đem mũ lưỡi trai trong tay đội lên đầu Tân Nguyệt
"Tùy chị"
Từ viện dưỡng lão đi ra, mưa đã nhỏ đi không ít.
Tại cửa chính, ông lão đưa hai người đến vẫn ở đấy.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, ông ném đi điếu thuốc trên tay, tra khóa, vẫy tay với bọn họ: "Lên xe đi"
Trấn Thanh Khê không phải điểm du lịch, khách sạn ở đây không nhiều, ông đưa bọn họ đến khách sạn gần nhất cũng đã mất 20 phút.
Gần 5 giờ, tiếng sấm càng rõ, mưa cũng nặng hạt hơn, bầu trời đen nghịt dự báo cho một trận mưa rào sắp tới.
Xuống xe, Tân Nguyệt sợ mưa ngày càng một lớn, bảo ông lão chờ hết mưa hẵng đi.
Ông lão lắc đầu, "Đưa cô cậu đến nơi rồi, tôi đi đây"
Ông lão lên xe điện, bóng lưng quật cường kia giống một người.
Dịch Tuyên mở cửa phòng, cầm hành lí đi tới, đúng lúc nhìn thấy Tân Nguyệt đang cười, anh hỏi:"Chị cười gì vậy?"
Tân Nguyệt lắc đầu:"Không có gì"
Mặc dù Tân Nguyệt có nói rằng muốn thuê hai phòng, chủ trọ cũng bảo còn nhiều phòng trống nhưng anh cũng chỉ mở một phòng, đồng thời không cho Tân Nguyệt cơ hội chất vấn.
Cậu đưa cô vào phòng, chỉ vào chốt cửa những vết tích mấp mô bên cạnh:"Nơi này ban đêm không an toàn"
Ngữ khí nói chuyện đứng đắn, giống như một chút cũng không có tâm tư gì.
Đóng cửa lại, nhìn trong phòng có duy nhất một cái giường, Dịch Tuyên một lần nữa chủ động: "Em ngủ dưới đất"
Tân Nguyệt quay đầu nhìn Dịch Tuyên không có chút bất thường, lại nhìn sàn nhà bẩn thỉu: "Chỗ này em đâu có thể ngủ được?"
"Vậy chị cho em lên giường ngủ à?"
"..." Tân Nguyệt tròn mắt " Ở đây có hai cái chăn, thay vì nằm đất, nhường cho em một đêm."
Mãi cho đến lúc mưa to, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, Dịch Tuyên cuối cùng cũng cảm thấy kế hoạch du lịch của Tần Thừa cũng không tệ lắm.
Không thể đòi hỏi khách sạn ở trong thị trấn nhỏ, có thể dùng điều hòa là một điều rất khó.
Hai người cả ngày đều chưa ăn cơm, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, Dịch Tuyên xuống dưới đem theo hai hộp mì tôm lên.
Tân Nguyệt đun hai lần nước, lần thứ nhất đun sôi nước, lần thứ hai mới nấu mì.
Nhiệt độ trong phòng hạ dần, mùi mì tôm thoang thoảng lan dần khắp phòng.
Dịch Tuyên tựa ngồi ở đầu giường, đối diện là TV. TV đời cũ rất cồng kềnh, vì trời mưa nên tín hiệu không tốt, màn hình chập chờn.
Ánh mắt cậu dừng lại ở phía sau tủ TV.
Vừa tắm xong, tóc Tân Nguyệt vẫn còn ướt, lọn tóc rớt nước xuống, ngồi dưới gió điều hòa có chút lạnh.
Không bao lâu, mùi khăn mặt quen thuộc phủ lên đỉnh đầu cô.
Không khí quanh người Dịch Tuyên hơi lạnh, cậu một tay chống lên cạnh tủ đỡ TV, một tay chống lên vách tường. Tân Nguyệt lọt bên trong vòng tay cậu.
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn, cậu cũng nhìn xuống.
"Còn chưa được à?"
Cậu hỏi như vậy, nhưng không nhìn mì tôm trong tay.
Trong đôi mắt u ám và mù sương ấy, cô ấy là người duy nhất nhìn thấy được.
"Em rất đói"
Cậu nói.