Trong phòng người đi qua đi lại không ngớt, Tần Thừa và Lê Thiên Hạo chơi đến quên mình, trên bàn đâu đâu cũng thấy bình rượu, dù sao cũng là Tân Nguyệt mời khách, họ cũng không khách khí.
Dịch Tuyên ngồi trên ghế salon, trên mặt hiện rõ trên mặt thể hiện nét u ám, anh khẽ nhíu mày khiến, đôi lông mày nhíu lại khiến đôi mắt anh lộ rõ vẻ huyền bí trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Anh tuy chỉ ngồi ở đằng sau nhưng đã thu hút hết thảy ánh mắt của những người khác phái đang có mặt ở đây, điều đó đủ để hiểu sức hút của anh.
Nhưng ngoại trừ Chiêm Thanh Nhuế ra thì không ra thì chẳng ai dám ngồi cạnh anh.
Mọi người tới chỗ này điều biết rõ, Dịch Tuyên có tính cách thất thường rất khó đoán
Hôm nay xem như tâm trạng của anh không tệ, thỉnh thoảng có người mời uống rượu, anh sẽ nâng ly lên và cùng cụng 1 cái, không giống như thường ngày, anh chỉ uống một mình.
Chiêm Thanh Nhuế được xem là người duy nhất có đủ dũng khí tiếp cận anh, cô thực sự muốn ngồi cạnh anh gần một chút, hận không thể đem bản thân mình dán chặt lên người anh không buông, nhưng dù sao thì can đảm của cô cuối cùng cũng chỉ có thể tới như vậy. Mỗi lần cô định làm gì chỉ cần Dịch Tuyên liếc mắt qua một cái là cô không dám làm tiếp và đành từ bỏ ý định của mình.
Tiếng nhạc trong phòng liên tục vang lên khiến người khác cảm thấy có phần chói tai, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ hưng phấn và điên cuồng.
Dịch Tuyên thỉnh thoảng lại cúi đầu xem điện thoại.
Đã 40 phút rồi, Tân Nguyệt nên về nhà nhưng điện thoại không có chút tin tức gì.
Thấy Tần Thừa bên kia đang chơi đùa với con xúc sắc. Chiêm Thanh Nhuế có phần rục rịch, cô muốn kéo Dịch Tuyên cùng chơi, còn chưa kịp mở miệng, anh đã cầm điện thoại bước ra ngoài.
"Dịch Tuyên!"
"Àii! Tiểu Nhuế, tới đây, mình cùng chơi xúc sắc."
Chiêm Thanh Nhuế muốn đuổi theo, Lê Thiên Hạo đã lên tiếng ngăn cản, nháy mắt ra hiệu cho anh, rồi cầm ly rượu tiến tới trước mặt cô:" Tuyên ca có chuyện, cậu đừng làm loạn. Đi, cùng tôi đi uống rượu"
Ra khỏi phòng, dưới lầu đông nghịt người, đa phần đều là những thanh niên trẻ tuổi điên cuồng nhảy nhót và thét lên theo tiếng nhạc.
Dịch Tuyên để có vẻ đã ngà ngà say có phần đi không vững, thỉnh thoảng phải lấy lan can làm điểm tựa, Triệu Khải dưới lầu bận rộn xoay vòng vòng như con quay.
Anh nhếch miệng cười, xoay người đi vào phòng VIP.
La Bưu gọi điện thoại cho hắn làm loạn, anh không còn cách nào khác phải ra mặt, bên kia liền phải tan cuộc.
Phòng VIP này so với bọn hắn chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng hiệu quả cách âm bên trong rất tốt, thiết bị cũng đầy đủ cả. Trong phòng VIP ngoại trừ có thể hát Karaoke ra, còn có một nơi để nghỉ ngơi và một nơi dành riêng cho bài bạc.
Dịch Tuyên đẩy cửa tiến vào, La Bưu đang chào hỏi mấy người cổ đông đang chơi mạt chược.
Đột nhiên quay đầu lại thấy có người đang đứng ở cửa, mấy người trong phòng đều không khỏi kinh ngạc,
"Ơ! Nha!" thấy Dịch Tuyên, La Bưu vội vàng nghênh đón, "Tiểu thiếu gia của tôi, cuối cùng cậu cũng đã tới rồi!"
Dịch Tuyên không thích người khác đụng chạm vào mình, đây đã là thói quen rồi, La Bưu cũng biết rõ điều này, cho nên tiến tới đưa tay nghênh đón cũng chỉ là tượng trưng.
Hai người lại gần chào hỏi nhau, La Bưu ghé sát tai Dịch Tuyên nói nhỏ:" Cẩn thận một chút, lão Chiêm đến rồi!"
Dịch Tuyên đi vào phòng, mấy vị trung niên đang ngồi đều nhìn anh với ánh mắt có ý tứ sâu xa, đặc biệt là người ngậm xì gà Chiêm Chí Đạt.
Chiêm Chí Đạt đang ngồi bên cạnh Dịch Hồng Đức, địa vị không cần phải nói. Năm đó, Dịch Hồng Đức vào tù, chính hắn đã kích động mọi người làm loạn.
Bây giờ ngoài mặt thì Dịch Hồng Đức là quản gia lo việc nhà Dịch Tuyên, thực tế ông và Chiêm Chí Đạt là hai người làm chủ. Dịch Tuyên vẫn chỉ là con trai, nửa sau phát hiện mình là con riêng, thực tế mọi việc đều do mình La Bưu quyết định. Trong công ty, cũng là Chiêm Chí Đạt nắm quyền.
Trước mắt ván cờ này, mục đích là gì ai cũng biết rõ.
Chiêm Chí Đạt cảm thấy thật nực cười khi ngồi cùng tiểu tử vắt mũi chưa sạch bàn chuyện tranh đấu, cảm thấy hắn có hơi không tự lượng sức mình.
La Bưu đóng cửa lại, né tránh ánh nhìn của Chiêm Chí Đạt, anh tiếp tục ván bài: "Đến đây, nếu thiếu gia của chúng ta đã đến rồi, nhường cậu bồi các vị chơi hai ván."
Chiêm Chí Đạt ngậm xì gà cười một tiếng, chậm rãi nói:" A Bưu, lời này của cậu có phải nói sai rồi không? Hẳn là chúng tôi bồi thiếu gia chơi mới đúng chứ."
"Này, lão Chiêm ngài đây đang nói cái gì thế? Cái này suy cho cùng đều giống nhau mà!"
La Bưu cười ha hả, người cổ đông bên cạnh lúc này cũng nói chen vào. "A Bưu à, tôi thấy cậu chắc là lâu lắm rồi không tới công ty rồi đúng không, hiện tại bây giờ Chiêm tổng có thể thừa kiến tiếp nhận vị trí thành viên hội đồng quản trị rồi, chúng ta phải gọi một tiếng Chiêm tổng, cậu nói có phải hay không cũng nên sửa cách xưng hô một chút?"
La Bưu trước đây đúng là dân xã hội đen, sau này theo Dịch Hồng Đức cũng giúp ông xử lý không ít chuyện, dây chuyền vàng lớn với áo sơmi hoa đúng là phong cách ăn mặc của cậu. Vậy là một mình cậu thổ phỉ lại đang ở cùng những "người có ăn học" đúng là không cùng một loại người
La Bưu tính tình nóng nảy, những người này đều biết, nhưng so với Chiêm Chí Đạt, quyền lợi trên tay vẫn thiếu đi một chút. Đi theo Chiêm Chí Đạt những cổ đông này đều xem thường cậu, ngay cả khi nói chuyện cùng cậu ngữ khí lúc nào cũng ngạo mạn khinh thường.
Hôm nay là thời điểm trọng yếu, cho dù La Bưu trong lòng đã thầm chửi, nhưng trên mặt vẫn cười hỏi:"Lão Chiêm trước giờ đều giữ vị trí cao như vậy, tôi còn cần đổi cách xưng hô? Có phải không lão Chiêm?"
Chiêm Chí Đạt phất phất tay, rộng lượng: "Hai ta nhiều năm giao tình như vậy, tới đây chút ít thấy vô vị. Tới đây, chúng ta đánh một ván."
Nói xong, hắn đứng dậy sửa sang lại một chút trang phục, mấy lão già ngồi cạnh đều đứng dậy đi theo.
"Được được được, đánh bài đánh bài nào!" La Bưu không muốn cùng hắn ngoài miệng tranh giành cao thấp. Cậu đi theo lên, nhưng Dịch Tuyên bên cạnh ngồi bất động không hề có ý định muốn đi, "Thiếu gia, đi nào." La Bưu thấy vậy liền nói với Dịch Tuyên
Giọng nói của La Bưu làm mấy người phía trước chú ý, Chiêm Chí Đạt dừng bước quay đầu lại cười híp mắt nhìn Dịch Tuyên.
"Tôi tới, không phải cùng mấy người đánh bài"
"Ồ?" Đã không đánh bài, Chiêm Chí Đạt liền ngồi xuống.
Hắn cầm lấy ly rượu trên bàn hớp một ngụm, ngoài cười nhưng trong có phần khó chịu hỏi:"Không đánh bài? Vậy Dịch thiếu gia tới chỗ này là vì cái gì?"
"Tôi tới khuyên ông nên về hưu". Dịch Tuyên từ từ chậm rãi, không mang trong mình một chút sợ hãi nào đối diện với Chiêm Chí Đạt
"Về hưu???Ahaha!" Chiêm Chí Đạt giống như vừa nghe chuyện cười, cười to không dứt: "Dịch thiếu gia, cậu thật đúng là thiếu gia. Tôi nói thiếu gia cậu học cũng còn chưa xong, cậu đối với chuyện công ty một chữ cũng không biết. Điều này tôi không có ý trách cậu, nhưng cậu cũng không thể nói lung tung, cậu phải suy nghĩ đến hậu quả của nó."
Nhìn Chiêm Chí Đạt cười, Dịch Tuyên cũng cười, nụ cười lạnh lẽo của anh làm cho Chiêm Chí Đạt lập tức sầm mặt. "Tôi cho ông thời gian một tuần suy nghĩ cân nhắc"
"Bang------"
Ly rượu trong tay Chiêm Chí Đạt liền vỡ vụn, mảnh vỡ bắn lên tung tóe lướt qua mu bàn tay của hắn, để lại một vệt máu.
Dịch Tuyên không có phản ứng, vẫn ngồi im đối diện với Chiêm Chí Đạt.
Chiêm Chí Đạt vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Dịch Tuyên quát lên: "Tiểu tử, đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với trưởng bối của mình à? Cho ta thời gian suy nghĩ cân nhắc? Mày cho rằng mày là ai?"
Hắn vừa mới dứt lời, một nhóm người bỗng nhiên xông vào phòng.
Nhóm người vừa tới trong tay đều cầm vũ khí, từng người sắc mặt hung tàn, bầu không khí trong phòng liền trở ngột ngạt, u ám đến đáng sợ
Hơn nữa người dẫn đầu kia lại là người La Bưu quen biết.
"Quang ca?"
Lưu Thế Quang ngày trước đi theo bố Tân Nguyệt-Tân Đạt. Tân Đạt về sau xảy ra chuyện, hắn liền mai danh ẩn tích.
Nhìn thấy người quen cũ, Lưu Thế Quang giương cằm lên xem như chào hỏi, "A Bưu, đã lâu không gặp."
Nói xong, hắn vòng qua La Bưu, nhìn người ngồi cạnh Chiêm Chí Đạt, hắn nhìn Dịch Tuyên từ trên xuống dưới,"mày chính là con trai Dịch lão đại à? Nhìn cũng không có chút gì là giống Dịch lão đại a."
Lưu Thế Quang xuất hiện khiến La Bưu có chút ngoài ý muốn.
Lúc trước Dịch Hồng Đức cùng thời điểm với Tấn Đạt, La Bưu cùng Lưu Thế Quang giao tình cũng tạm được, không nghĩ rằng nhiều năm không gặp, bây giờ gặp lại lại ở thế thù địch như này.
Nhìn thấy Chiêm Chí Đạt ngồi bên cạnh, La Bưu tiến lên chắn trước người Dịch Tuyên, nhăn mày hỏi Chiêm Chí Đạt: "Lão Chiêm, ông có ý gì? Người này là muốn giết chết con của Dịch lão đại?"
"A Bưu, cậu đừng nóng vội như vậy." Chiêm Chí Đạt dù bận vẫn ung dung cười nói, "Lão Dịch không có ở đây, người làm cha không dạy cho tiểu tử này phép tắc thì hôm nay ta sẽ dạy. A Quang."
Chiêm Chí Đạt ra lệnh một tiếng, Lưu Thế Quang gật đầu với thuộc hạ, sau lưng Dịch Tuyên lập tức có hai người bước đến áp sát.
La Bưu thấy thế muốn ngăn cản, mấy người khác liền rất nhanh chặn ngang ôm lấy. Hắn cao lớn vạm vỡ, người đối phó Dịch Tuyên ra thêm gấp đôi.
"Chiêm Chí Đạt! Mày dám động vào một sợi tóc của con trai Dịch lão đại, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
"A Bưu, chờ lão Dịch ra đã là chuyện của mấy năm sau rồi, đến lúc đó tiểu tử này sống hay đã chết còn chưa biết. Huống chi, lão Dịch chưa chắc đã nhớ đến đứa con trai này, ngược lại tao nhớ rằng trước kia lão yêu đứa con gái kia hơn một chút." Chiêm Chí Đạt cười lạnh một tiếng, "Ngươi yên tâm, đến lúc đó nếu như lão Dịch có hỏi tội, tao cũng không khai mày ra!"
Chiêm Chí Đạt nói xong đột nhiên mắt tối sầm lại, từ cổ họng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Dịch Tuyên đứng trên bàn trà lớn phía sau che hết ánh sáng của Chiêm Chí Đạt cất giọng: "Ông nói nhiều thế!"
Thanh âm lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt u ám đến cực điểm.
Không ai nhìn thấy hắn xông tới như thế nào, tốc độ của hắn nhanh đến mức ngay cả Chiêm Chí Đạt bên cạnh Lưu Thế Quang không kịp phản ứng.
"Ông cho người tìm tôi? Lão già, tôi nên cho ông mặt mũi chứ nhỉ?" Nét mặt Dịch Tuyên lãnh đạm, anh chỉ cần dùng chút lực là có thể cắt đứt yết hầu Chiêm Chí Đạt.
Chiêm Chí Đạt hướng ánh mắt sang Lưu Thế Quang cầu cứu, nhưng Lưu Thế Quang căn bản không nhìn thấy lão đang bị bắt, khoác tay chỉ chỉ, những người đang ôm La Bưu đều buông tay thả ra.
Đột nhiên được thả tự do, La Bưu đặt mông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, trong lòng có chút buồn bực.
Chiêm Chí Đạt cùng những cổ đông bên cạnh đều là những người có tuổi, ai nấy đều sợ chết. Chiêm Chí Đạt không có năng lực phản kháng, mấy người đứng bên cạnh cũng chỉ có thể ngồi im vỗ đùi nhìn cảnh tượng trước mắt như không nhìn thấy
Lúc này Lưu Thế Quang rót cho mình và La Bưu ly rượu, La Bưu không uống, hắn cầm lên nhấp một hụm, ngũ quan nhíu lại:" Hừ, rượu thật! Bây giờ còn có quán bar nào bán rượu thực đâu, thật là khờ!"
La Bưu nghe thấy vậy càng bực bội, ngay cả dây chuyền trên cổ cũng không thể phát sáng.
Chiêm Chí Đạt không thể chịu đựng được nữa, hắn cảm nhận oxy đang ít dần, khuôn mặt liền biến sắc. Tay chân hắn bắt đầu đạp loạn xạ, Lưu Thế Quang không nhịn được liền đi đến bên cạnh.
Dịch Tuyên liếc Lưu Thế Quang một chút, tiện tay đẩy Chiêm Chí Đạt ngã vào ghế salon.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
"Chiêm tổng! Chiêm tổng, ông không sao chứ?!"
Dịch Tuyên nhảy xuống khỏi bàn trà, lạnh nhạt nói:" Thời gian một tuần, nếu ông không đi thì anh tìm người đưa ông đi"
Anh dứt lời, quay đầu đi ra khỏi phòng.
Không ai dám cản anh, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh bước ra khỏi phòng.
Chiêm Chí Đạt ngồi trên ghế salon một tay ôm lấy yết hầu, người bên cạnh ồn ào quá, hắn liền vung tay đẩy một cái, ánh mắt phẫn nộ nhìn về Lưu Thế Quang.
Hắn khàn giọng nói: " Lưu Thế Quang! Ngươi như thế là có ý gì?"
" Tôi nói này Chiêm tổng, ông có phải quên là Tân ca tôi và lão Dịch làm sao mà lập nghiệp? Hai người bọn họ từ khi là cô nhi có thể là đèn đã cạn dầu? Tôi thấy ông hai năm nay đã thoải mái như vậy liền muốn qua mặt hắn?" Lưu Thế Quang đưa chân lên bắt chéo, nhún vai:"Không phải tôi xem thường ông nhưng ông còn không có đến một con cờ tốt, lấy gì mà thắng đây?"
Sắc mặt Chiêm Chí Đạt vốn đã kém, lời nói này của Lưu Thế Quang làm cho sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
"Đi, Bưu Tử cùng anh đi uống rượu." Lưu Thế Quang nói xong vỗ vỗ vai La Bưu, đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi trên người, " Chiêm tổng à, tôi khuyên ông vẫn nên sớm nghỉ hưu đi."