Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh bị hắn lên án làm cho ngốc một lát.
Sau đó nhỏ giọng nói,
"Không có."
"Thật sự?"
Nam Tinh lập tức bảo đảm.
"Thật sự!"
Cuộc đối thoại không thể hiểu được này, biến cô thành một tra nữ ngủ xong liền không phụ trách nhiệm.
Xe rất nhanh được khởi động, từ cổng ký túc xá đi ra khỏi phạm vi trường đại học Đế Đô.
Cũng không biết qua bao lâu, xe đi tới một trang viên.
Chậm rãi chạy vào trong, lọt vào tầm mắt là một mảnh xanh biếc toàn cây cối, lại đi tiếp vào trong thêm một chút, xe dừng lại trước một đài phun trước.
Nam Tinh nhìn cảnh tượng bên ngoài, tuy rằng đời trước cô quen nhìn cảnh tượng xa hoa dạng này, nhưng giờ này nhìn thấy cũng phải ngẩn người.
Nơi này không phải Tế Thành, mà là đế đô tấc đất tấc vàng.
Ở chỗ này, Quyền gia vậy mà có hẳn một trang viên.
Từ khi xe chạy vào cổng để đi đến chõ này, đại khái mất tầm mười mấy phút.
Nhưng mà nghĩ lại.
Có thể nuôi được người có thân kiều thịt quý như Quyền Tự, có gia thế bậc này cũng là bình thường.
Vừa nghĩ xong, Bạch Vũ từ vị trí ghế lái phụ đi xuống, mở cửa xe, cười nói.
"Quyền thiếu gia, Nam tiểu thư, đến rồi."
Nói đến đây, Bạch Vũ dừng một chút, nhìn thoáng qua trong xe.
Không biết từ khi nào, Quyền Tự đã ôm Nam Tinh ngủ rồi.
Một bàn tay hắn ôm chặt eo Nam Tinh, đầu tựa lên đầu vai cô, nhắm mắt lại, ngủ say.
Nam Tinh đang định đánh thức hắn.
Bạch Vũ thấp giọng ngăn lại.
"Nam tiểu thư, không cần vội. Thiếu gia ngồi trên phi cơ, đi đi về về mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ, chắc là giờ mệt quá, nên để thiếu gia nghỉ ngơi một lát."
Nam Tinh nhìn bộ dáng mỏi mệt của Quyền Tự:
"Hắn xuất ngoại làm gì? Sao lại thành bộ dáng này?"
Bạch Vũ giải thích:
"Ở nước ngoài có một giáo sư đang tham dự nghiên cứu gen, đã nghiên cứu ra một vài phương pháp, cần thiết phải lấy chút máu của thiếu gia để tiến hành thực nghiệm."
Nam Tinh nhìn cánh tay của Quyền Tự dán vài miếng băng dính, ngón tay vuốt ve một chút.
Bạch Vũ nói tiếp.
"Bởi vì một số nguyên nhân nên thiếu gia cần phải tự mình đến gặp. Nguyên bản sau khi rút máu nên ở nơi đó nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày. Nhưng không biết thiếu gia nghĩ thế nào, khăng khăng muốn về."
Nam Tinh nghe xong, trầm mặc.
Chỉ là, ôm hắn càng thêm dùng sức.
Một giấc ngủ này của Quyền Tự ngủ từ hoàng hôn tới khi sắc trời hoàn toàn đen hẳn.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Nam Tinh nhận thấy chiếc đầu ghé trên đầu vai cô giật giật.
Lực đạo của cánh tay ôm eo cô lại dùng sức thêm một chút.
Cánh môi ấm áp cọ lên cổ cô, sau đó người nào đó mút nhẹ một cái.
Cảm giác tê dại tức khắc khiến cho Nam Tinh phục hồi tinh thần lại.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn:
"Anh tỉnh?"
Mí mắt của Quyền Tự run lên, chậm rì rì mở mắt.
Nam Tinh tắt điện thoại đi.
Quyền Tự tùy ý nhìn qua, vẫn kịp nhìn thấy nội dung trên điện thoại.
Giọng nói của hắn có chút mất tiếng.
"Tiểu Hoa đang xem kịch bản? Muốn diễn kịch?"
Nam Tinh lắc đầu,
"Không có, em vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ. Đang giúp cô ấy sàng chọn kịch bản."
Tài nguyên trong tay cô đều đến từ Kim Đế.
Bởi vì công ty của bọn họ chỉ có ba thành viên.
Nam Vũ ở dưới trướng của Kim Đế, hiện tại lại chuyên tấn công sang mảng điện cạnh.
Mà thanh danh Thần Thủ của Kim Đế lại dẫn tới rất nhiều tài nguyên tốt, đều bị ném đó không có chỗ dùng.
Hiện tại dưới tay cô vừa ký được một nghệ sĩ, vừa vặn có thể dùng tới.
Vừa nói, cô vừa bước xuống xe.
Quyền Tự bị Nam Tinh lôi kéo, rốt cuộc cũng từ trên xe đi xuống.
Vòng qua đài phun nước, từng bước đi lên bậc thang, bước vào tòa kiến trúc đồ sộ.
Vừa đi vào đã nhìn thấy một chiếc đèn thủy tinh được treo ở độ cao tầm 3m, khắp đại sảnh được phô thảm lông màu trắng thuần.
Không dự đoán được cảnh tượng sẽ tráng lệ huy hoàng tới mức xa hoa lãng phí như vậy.
Đại sảnh to như vậy, lại không có bất kỳ vật trang trí dư thừa nào.
Bàn trà ghế dựa màu sắc thuần, cầu thang đi lên lầu hai vẫn luôn chạy dài đi lên trên.
Ập vào mặt là hương vị nước sát trùng tràn ngập khắp bốn phương tám hướng.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ có một cảm giác, sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức, cứ có cảm giác chỉ cần đặt một chân vào đây cũng sẽ làm ô uế nơi này.
Theo cầu thang đi lên trên, đi tới lầu hai.
Tầng lầu to như vậy nhưng chỉ có đúng ba căn phòng.
Bạch Vũ đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giảng giải.
Nam Tinh theo sát phía sau, đằng sau một lôi kéo một người nữa.
Bạch Vũ mở miệng.
"Thiếu gia bình thường sẽ ở nơi này, một căn phòng này là phòng ngủ, kia là phòng vẽ tranh của thiếu gia, còn căn còn lại chính là thư phòng."
Nói xong, Bạch Vũ đẩy ra cánh cửa phòng ngủ bên trái.
Khi Nam Tinh bước vào, cô chợt ngẩn người.
Phòng này đâu giống một căn phòng ngủ, có lẽ nên nói là một ngôi nhà thì đúng hơn.
Mùi nước sát trùng trong phòng này nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài, thảm lông dê được trải mềm dưới nền sàn, lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng xóa.
Căn phòng này được bài trí giống y đúc phòng VIP của khách sạn Cảnh Thành, chỉ là không gian so với nơi ấy thì phải lớn hơn gấp đôi.
Thậm chí ở ngoài ban công, còn có bồn hoa hình vòng cung.
Bồn hoa này cũng lớn hơn bồn hoa ở khách sạn Cảnh Thành rất nhiều lớn.
Nam Tinh đi đôi dép lê, ánh mắt đảo qua gian phòng này.
Nhưng mà, Bạch Vũ chỉ đứng ở cửa, không có bước vào trong.
Nam Tinh nhịn không được nhìn thoáng qua Quyền Tự.
"Anh thật sự sẽ ở chỗ này?"
Quyền Tự nâng mắt,
"Làm sao vậy?"
"Quá sạch sẽ."
Sạch sẽ tới mức không giống như là có người từng ở.
Nơi này nhìn qua không thấy được chút hơi người nào, lọt vào tầm mắt, tất cả đều là màu trắng, trừ bỏ lạnh băng thì vẫn là lạnh băng.
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự khẽ cong lên, hắn mở miệng.
"Đại bộ phận thời gian anh đều ở bệnh viện. Ngẫu nhiên sẽ về chỗ này, nhưng chỉ vào phòng vẽ tranh. Nơi này không ở thường xuyên."
Cánh tay lôi kéo hắn của Nam Tinh thoáng dùng sức một chút.
Lúc này, Bạch Vũ ở ngoài cửa nói.
"Nam tiểu thư, thiếu gia, nên ăn cơm chiều."
Nam Tinh gật đầu.
"Được."
Đáp xong, lôi kéo Quyền Tự đi ra ngoài.
Đối với việc ăn cơm, phản ứng của Quyền Tự vẫn luôn thực bình thường.
Nhưng cho tới khi nhìn đến món canh nấm tuyết có cà rốt trong đó, hắn nhấc mí mắt lên, liếc Bạch Vũ một cái.
Không biết từ khi nào, Bạch Vũ đã đứng ở cạnh Nam Tinh.
Hơn nữa còn thấp giọng giải thích.
"Nam tiểu thư, trên đây đều là thực đơn do bác sĩ đề cử."
"Cho hắn?"
"Đúng vậy."
Nói xong, Bạch Vũ còn phối hợp đặt một hộp thuốc viên trước mặt Nam Tinh.
"Còn đây là thuốc viên thiếu gia cần phải uống sau khi ăn. Cô đợi thiếu gia ăn xong thì cho ngài ấy uống là được."
Nam Tinh nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu.
"Được."
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên, so sánh với vị thiếu gia khó hầu hạ dầu muối không ăn này, Nam Tinh tiểu thư vừa nghiêm túc lại vừa ngoan, dễ ở chung hơn nhiều.
Bạch Vũ dặn dò xong, tự động rời khỏi phòng khách.
Nam Tinh gắp một miếng thịt bò cắn một miếng, Quyền Tự liếc mắt nhìn bát nước canh có thả cà rốt kia, nhíu mày.
Nâng một đầu ngón tay lên, đẩy bát nước canh sang một bên, tỏ vẻ ghét bỏ cực kỳ.
Không biết có phải vì trên bàn ăn có món ăn mà hắn không thích hay không, hắn chỉ ăn hai miếng, rồi dừng động tác.
Nam Tinh nhìn hắn, rồi lại nhìn bàn đồ ăn.
"Anh ăn no rồi?"
"Ừm."
Nam Tinh duỗi tay, chỉ vào bát canh nấm tuyết cà rốt,
"Món này, anh không nếm thử?"
Ngay cả một cái liếc mắt Quyền Tự cũng lười bố thí, không nói một lời, bộ dáng kháng cự cực kỳ rõ ràng.
"Uống cái này mới có thể nhanh tốt lên."
Bác sĩ dặn dò món này, còn không phải vì lo nghĩ cho thân thể của hắn hay sao?