Editor: Kiều Tiếu
Hắn vẫn luôn tự nghĩ, chắc là do mẹ sinh non nên đầu óc của chị bị giữ lại trong bụng mẹ.
Nam Tinh nhướn mày, “Quan tâm chị?”
Nói xong, Nam Vũ đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.
“Thay vì để tâm vào mấy điều không đâu này, chị nên nghĩ cách để không bị người khác bắt nạt đi.”
Dứt lời, máy tính trên bàn phòng khách phát ra từng tiếng tích tích tích.
Nam Vũ lập tức quay đầu bước qua, tựa hồ như đang có chuyện khẩn cấp.
Trước khi rời đi, bước chân của hắn có dừng một chút, hơi nghiêng đầu, chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, chỉ để lộ sườn mặt soái khí nhưng trong trẻo lạnh lùng.
“Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chị biết không?”
“Ừ.”
“Thật không có đầu óc mà, đánh không lại bọn họ còn không biết đường thuê hai người vệ sĩ theo sau.”
Giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt, “Nếu có người dám chọc giận chị, kêu vệ sĩ kéo người ta đến rừng cây mà đánh một trận. Biện pháp đơn giản như vậy mà chị cũng nghĩ không ra?”
Dứt lời, trên máy tính xuất hiện một khung chat và biểu tượng rung, rất nhanh hắn đã đến trước mặt bàn, với lấy notebook trước mặt, quỳ một gối xuống sàn nhà gõ gõ.
Biểu tình nghiêm túc như gặp phải một chuyện khó giải quyết, câu chuyện cũng bị gián đoạn ở đây.
Đang gõ, di động phát ra tiếng chuông reo dồn dập.
Nam Vũ có chút không kiên nhẫn nhưng lại không dám không nhận, cuối cùng khẽ cắn môi, bỏ lại máy tính, tay cầm di động chạy nhanh lên lầu.
Vừa đi vừa nghe điện.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu sốt ruột.
“Nam Vũ! Rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả? Cậu đã quên chuyện hôm nay phải phát sóng trực tiếp rồi à? Mọi người đều login hết rồi chỉ chờ mỗi cậu thôi, còn không mau lên? Fan của cậu đều đang đợi cậu, nhanh login đi!”
Nam Vũ bước từng bước lên cầu thang, không tình nguyện lên tiếng, “Đã biết.”
Nháy mắt, thân ảnh của hắn biến mất.
Nam Vũ vừa đi không lâu, máy tính trên bàn lại phát ra động tĩnh.
Notebook đặt nghiêng, độ cong vừa vặn, vừa đúng vị trí mà Nam Tinh có thể nhìn thấy.
Cô ngẩng đầu, liếc mắt một cái.
Trên máy tính chia làm hai vùng lớn, một vùng biểu hiện số hiệu, nền đen chữ đỏ, một vùng khác hiển thị bản đồ dạng lưới, có rất nhiều điểm xanh đang hiện ra trên đó.
Đây là một trận đấu.
Độ khó của trận đấu này chỉ dừng ở cấp độ bình thường, chẳng mấy chốc tường lửa sẽ bị phá hư, cao điểm rất nhanh sẽ bị chiếm lĩnh.
Nhìn chằm chằm một lúc, điểm xanh trên bản đồ dần biến thành màu đỏ.
Ngay lúc này, trên lầu truyền tới âm thanh trò chuyện, tầm mắt của Nam Tinh từ trên máy tính rời đi.
“Ha ha ha, Trường An a, cháu thật không tồi.”
“Không đâu, bác trai quá khen rồi.”
Đang khi nói chuyện, ba Nam và Lâm Trường An một trước một sau đi xuống.
Theo sát sau đó còn có Nam phu nhân, tức mẹ ruột của Nam Tinh.
Nam phu nhân cười từ ái, “Nam Tinh, con đã về.”
Vừa nói vừa bước xuống, muốn nắm lấy tay Nam Tinh.
Nam Tinh lùi về sau vài bước, né tránh động tác của bà.
Mà người đàn ông trên cầu thang tên Lâm Trường An kia lại do dự mở miệng, “Vị này chính là người con gái vừa mới tìm lại được của bác trai?”
Nam Tinh nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên nội dung cuốn tiểu thuyết “Tiểu kiều thê chớ chọc hỏa”.
Kỳ thật lúc đầu, ba Nam muốn để Nam Tinh đính hôn với Lâm Trường An.
Nề hà một điều, Lâm Trường An vừa biết Nam Tinh mới từ cô nhi viện trở về, nhất quyết cự tuyệt.
Chướng mắt.
Sau khi cự tuyệt, Nam Tinh thế mà lại đính hôn với nam chủ Chu Mạc.
Chính điều này đã khiến cho ham muốn chiếm hữu của Lâm Trường An nổi lên, ngẫu nhiên có một lần, hắn sai người hạ thuốc Nam Tinh, ý đồ muốn phát sinh quan hệ với cô.
Được nam chủ Chu Mạc cứu giúp, cộng với Nam Tinh vốn thích Chu Mạc từ lâu, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó hết thảy tấm lòng và tâm ý của cô đều dừng trên người hắn không thể vãn hồi.
Nam phu nhân đứng bên cạnh, sắc mặt có chút xấu hổ, thấy dáng vẻ Nam Tinh bài xích bà, trong lòng bà thở dài, hai mắt phiếm hồng.
“Nam Tinh, hồi trước ma ma không cố tình vứt bỏ con. Là khi mang thai con, ma ma bị trói dẫn đến sinh non, đến lúc ma ma tỉnh lại con đã không còn bên cạnh ma ma nữa.”
Nam Tinh trầm mặc, không nói lời nào.
Ba Nam nhìn thấy Nam Tinh đang đứng trong phòng khách, nở nụ cười vui mừng, sau đó giới thiệu.
“Trường An, vừa hay con làm quen với Nam Tinh một lát đi.”
Lâm Trường An đứng trên bậc thang, một thân tây trang chỉnh tề, trên mặt đeo cặp kính được nạm vàng, dáng vẻ anh tuấn ôn hòa, trong ánh mắt mang theo đánh giá.
Vốn nghĩ đây là người con gái nhát gan tự ti không có chút nổi bật nào trong đám đông, không ngờ lại là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này.
Tâm niệm vừa động, hắn từ trên cầu thang bước xuống, đi đến bên người Nam Tinh, khuôn mặt mỉm cười, “Tôi là Lâm Trường An.”
Bộ dáng anh tuấn phong độ, rất có sức hút đối với phái nữ.
Nam Tinh chỉ liếc qua một cái, thản nhiên gật đầu, “Đã biết.”
Sau đó lại mở miệng, “Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi.”
Nói xong, Nam Tinh bước dọc cầu thang đi lên phòng mình.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại. Thi thoảng vẫn nghe được tiếng cười nói ở dưới lầu truyền lên.
Ba Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Con bé Nam Tinh này, thiếu quản giáo.”
Lâm Trường An lắc đầu, săn sóc và rộng lượng, “Không sao đâu, bác trai.”
Nam Tinh ngồi dựa vào thành giường, một bên nghỉ tạm, một bên sắp xếp lại toàn bộ nội dung cuốn tiểu thuyết.
Chỉ trong chốc lát, chỗ ban công lộ thiên vang lên chút động tĩnh, cô hơi nghiêng đầu, trông ra.
Vì muốn cho căn phòng được thông gió nên cửa sổ chính mở ra, biệt thự hai tầng có một cái ban công lộ thiên, vừa hay chỉ cách cửa sổ phòng Nam Tinh một bức tường.
Âm thanh đó rất nhỏ, nếu là người khác chắc chắn sẽ xem nhẹ.
Mơ hồ có tiếng điện thoại vọng lại, người nói chuyện là Lâm Trường An, hắn nói ra những lời nói vô vị rồi phát ra tiếng cười nhạt nhẽo.
“Chú đừng nói gì nữa, cái cô Nam Tinh này làm anh rất kinh ngạc, không tồi không tồi. Đáng tiếc không biết công phu trên giường thế nào.”
Nghe được mấy lời đó, hoàn toàn không thể tin được người nói là Lâm Trường An vốn luôn tao nhã.
Tiếng nói vừa dứt, phía bên kia điện thoại đáp lại bằng một lời cảnh cáo.
“Cô ta đã đính hôn với Chu Mạc rồi.”
Lâm Trường An cầm lấy chiếc kính mắt nạm vàng, bỏ xuống, giọng điệu khinh thường, “Nam gia và Chu gia chỉ đang liên hôn mà thôi, liên hôn gia tộc thì lấy đâu ra chân ái? Cho dù anh đây có làm gì cô ta, Chu Mạc sẽ vì một người phụ nữ liên hôn mà trở mặt với anh chắc? Lại nói, cô ta chỉ là một đứa con được ôm về từ cô nhi viện, cảm tình với Nam gia chắc gì đã sâu đậm? Nam gia và Lâm gia có một hạng mục quan trọng đang hợp tác, chẳng lẽ Nam phụ sẽ vì một người đàn bà mà trở mặt với Lâm gia?”
Ngôn ngữ tự tin mười phần, hệt như đã nắm được Nam Tinh rồi vậy.
Nam Tinh tựa vào bên cửa sổ, một tay chống má, tất cả lời nói của Lâm Trường An đều lọt vào tai cô.
Cuộc điện thoại này không biết kéo dài bao lâu.
Câu chuyện trong miệng Lâm Trường An rất nhanh chuyển từ Nam Tinh sang người bạn gái trước của hắn.
Hắn vừa nói chuyện điện thoại xong, đang định rời khỏi ban công, kết quả vừa quay đầu, phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà Nam Tinh mặc bộ quần áo màu đen đã bưng một chén nước, đứng ở đằng sau hắn.
Bất thình lình xuất hiện một bóng người làm hắn sợ tới mức suýt chút nữa đã ném di động từ trên ban công xuống.
( Kiều Tiếu: Thực ra đến chương này mình rất phân vân, không biết nên để là Nam phụ, Nam phu nhân hay đổi luôn thành ông Nam, bà Nam. :