Editor: Kiều Tiếu
Mặt mày Quyền Tự hàm chứa lệ khí, khiến người ta không dám tới gần.
Hắn xuyên qua lửa lớn, liếc mắt một cái đã thấy được người con gái đang đứng một chỗ và cánh tay đang chảy máu của cô.
Cô đang gọi điện thoại cho ai đó, hắn mơ hồ nghe được.
Hình như là, gọi cho nhân viên cứu hỏa.
Lệ khí giữa mày hắn dần dần rút đi.
Duỗi tay túm chặt lấy cánh tay Nam Tinh, lệ khí giữa mày lần nữa dâng lên, sâu trong đáy mắt hỗn loạn tối tăm, giọng nói nghẹn ngào đè nén sự tức giận.
"Em quả nhiên lợi hại, dám vào sâu bên trong hang hổ để tính làm anh hùng? Không sợ đống lửa này sẽ đốt em thành tro?"
Quyền Tự đứng trước mặt Nam Tinh, từ trước đến nay vẫn luôn mang dáng vẻ ốm yếu vô lực.
Bộ dạng tức giận mà nhất thời nảy sinh ác độc như hôm nay, trước nay chưa từng có.
Mà Nam Tinh từ đầu tới cuối cũng chưa nói lời nào.
Cô chỉ chớp chớp mắt, nhìn người tới, sững sờ.
Chỉ cảm thấy trái tim mình thình thịch thình thịch nhảy lên với tốc độ cực nhanh, rất ồn ào.
Bị người nào đó túm chặt, cô lảo đảo mấy bước.
Hắn đang nói gì, một câu cô cũng chưa nghe được.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Quả thực ồn ào muốn chết.
Hắn vừa nói chuyện vừa lấy chiếc thảm ướt đẫm nước chùm lên người Nam Tinh, thậm chí cả mặt cô cũng che kín lại.
Hắn bế cô lên.
Bên chân hắn vang lên tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Quyền Tự rũ mắt, nhìn lướt qua những người đang nằm trên mặt đất, sau đó dời mắt, lập tức lướt qua người nọ, xuyên qua lửa lớn đi ra ngoài.
Nam Tinh bị thảm lông che kín đầu, được người nào đó ôm ra từ kho hàng, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nghe được tiếng nói chuyện xôn xao chung quanh.
"Thiếu gia!"
"Quyền thiếu gia! Ngài không sao chứ?"
"Nhanh, thuốc cầm máu!"
"Bác sĩ!!!"
Bên ngoài kho hàng, không khí khẩn trương ngưng trọng, tất cả đều vây quanh hai người Quyền Tự và Nam Tinh.
Nam Tinh được cứu ra, rất nhanh đã bị hộ sĩ vây quanh.
Cô bị động được người ta kéo xuống ngồi trong xe, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên thân thể cô.
Ngay khi có hộ sĩ muốn cầm máu cho cô, cô theo bản năng giơ tay, bang, quét sạch những miếng bông trên tay hộ sĩ.
Hộ sĩ sửng sốt, Nam Tinh cũng phục hồi tinh thần lại.
Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của hộ sĩ, rồi lại nhìn lại những miếng bông rơi trên mặt đất, cô cúi đầu:
"Xin lỗi, phản ứng bản năng."
Nói xong, cô chủ động chìa tay mình ra.
Mà Quyền Tự, hắn tuy rằng mặc rất dày, nhưng vẫn bị lửa lớn làm bỏng mấy nơi.
Nếu là người bình thường, khử trùng tiêu độc rồi tiêm, chỉ cần không phải bị bỏng một vùng lớn thì vấn đề không lớn.
Cố tình, người bị bỏng là Quyền Tự.
Chẳng may bị đứt tay thôi cũng có thể khiến mọi người khẩn trương.
Bác sĩ nhìn vết thương trên người Quyền Tự, nhíu mày.
"Cần phải đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận."
Máu tươi tí tách không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Băng gạc rắc thuốc cầm máu bị máu tươi nhuốm ướt đẫm.
Cuối cùng, đợi tới khi không còn ai nhớ đến đã dùng bao nhiêu thuốc cầm máu, máu mới ngừng, vội càng dùng băng gạc quấn lại.
Tống Cảnh Hiên đứng một bên nhìn một màn hỗn loạn này.
Vài bác sĩ vây quanh Quyền Tự không ngừng bôi thuốc và tiêm cho hắn.
Bạch Vũ thì điện thoại kêu không ngừng.
Không biết là người nào gọi điện tới, giọng nói của Bạch Vũ cung cung kính kính.
"Chủ tịch ngài yên tâm, tiểu thiếu gia không có việc gì. Bác sĩ đều đang ở, máu đã ngừng."
Chậc.
Cái lúc bọn họ mới tới, nhìn thấy khói đặc từ bên trong kho hàng đang không ngừng tràn ra ngoài, cửa lớn của kho hàng rất nhanh đã bị lửa lớn thiêu rụi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Quyền Tự đã cầm tấm thảm lông nhúng nước đi vào.
Quen biết hắn lâu như vậy, chưa bao giờ thấy hắn thất thố thế này.
Hắn hoàn toàn không màng tới thân thể chính mình, phải biết rằng thân thể của hắn không chịu được lăn lộn như người bình thường.
Quyền Tự ngồi trên ghế gấp, cúi đầu, sắc mặc chuyển sang vẻ trắng bệch bệnh trạng.
Những sợi tóc rũ xuống khe khuất đôi mắt hắn, nhìn không thấu cảm xúc của hắn.
Tống Cảnh Hiên nhét tay vào túi quần, câu được câu không nói, "Anh nói này, chú không muốn sống nữa?"
Quyền Tự ngẩng đầu, liếc Tống Cảnh Hiên một cái, ánh mắt sâu kín:
"Điều tra ra?"
Tống Cảnh Hiên cà lơ phất phơ, đáp lời:
"Còn cần chút thời gian, nhưng mà, hẳn sẽ không quá lâu đâu."
Mà mấy tên cướp trong kho hàng, đều đã bị khống chế.
Lửa cháy hừng hực, cửa lớn vừa được mở ra, những người đó nhịn không được liều mạng chạy ra ngoài.
Vừa lúc bị người của Tống Cảnh Hiên khống chế được.
Bên này đang nói chuyện thì chợt nghe động tĩnh từ bên xe truyền đến.
Tống Cảnh Hiên theo nhìn về hướng tiếng động vang lên, cười nói.
"Cô bạn nhỏ đang bị sao à? Nhìn qua có vẻ hấp tấp vội vàng. Bị trận hỏa hoạn này dọa sợ rồi?"
Nói xong, lại tự hỏi tự trả lời.
"Cũng đúng, dù lợi hại thế nào cũng chỉ mới lên cao trung, lần này gϊếŧ người phóng hỏa bắt cóc đều gặp phải. Có bạn nhỏ nào mà không sợ?"
Quyền Tự theo tầm mắt của Tống Cảnh Hiên, nhìn thoáng qua.
Quyền Tự đứng lên, đi về phía Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên chậc chậc hai tiếng, lấy kính râm đeo lên, nơi này không phải chỗ mà hắn nên đứng.
Vẫn nên đi xem bọn bắt cóc thì hơn.
Sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi.
Nam Tinh cảm nhận thấy Quyền Tự đang đi về phía mình, trước hết là ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu ấn vào ngực.
Cảm giác ban nãy lại tới nữa.
Thịch thịch thịch, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhịn không được duỗi tay, chọc chọc ngực của mình.
Kéo cổ áo ra, nhìn thoáng vào bên trong, sau đó nói thầm một câu, "Không cần nhảy nhanh như vậy."
Quyền Tự ngồi lên xe, một khuôn mặt tái nhợt, thậm chí sắc môi cũng hơi trắng bệch.
Khuôn mặt đẹp trai ốm yếu, không còn thấy dáng vẻ tối tăm và lệ khí.
Không khác biệt lắm so với lúc gặp cô mấy hôm trước.
Trợ lý Bạch Vũ chạy tới,
"Thiếu gia, vết thương của ngài ······."
Quyền Tự rũ mắt, khàn khàn nói.
"Đi thôi."
Bạch Vũ dừng một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngồi lên ghế phụ, xe rất nhanh được lái rời đi.
Quyền Tự hơi khép con ngươi, giọng nói nghẹn ngào mang theo trào phúng:
"Lúc này mới biết sợ, trước đấy khi đi theo bọn bắt cóc, chẳng phải rất anh dũng sao?"
Đối với việc cô thiếu chút nữa sẽ chết trong kho hàng, hắn vẫn so đo.
Nói xong, thấy bộ dáng Nam Tinh cúi đầu héo héo.
Cảm giác hỗn loạn khó chịu xen lẫn tối tăm lập tức tan đi.
Trong xe một mảnh yên tĩnh.
Cuối cùng hắn vẫn duỗi tay, kéo người tới trước mặt, ôm vào trong ngực mình.
Một giây trước vẫn còn trào phúng, giây tiếp theo đã sửa giọng.
Giọng nói của hắn mang theo chút độ ấm, nghe có vẻ giống như đang dỗ người:
"Sợ như vậy?"
Nam Tinh phục hồi tinh thần lại, cô giải thích
"Tôi không có sợ."
Cô chỉ là, hiện tại, thân thể có chút không thích hợp thôi.
Người nào đó lên tiếng.
"Ừm"
Nhưng vẫn ôm cô không chịu buông tay.
Lúc sau, giữa hai người không còn có bất kì động tĩnh gì, không biết bao lâu, Quyền Tự dựa vào người Nam Tinh ngủ mất rồi.
À đâu, thay vì nói là ngủ, chi bằng nói đúng hơn là mất máu quá nhiều nên ngất xỉu.
Chờ tới khi Quyền Tự tỉnh lại, đã nằm trong phòng bệnh.
Hắn mở to mắt, quét một vòng chung quanh.
Có hộ sĩ nhận ra hắn tỉnh, sau đó đi gọi cho bác sĩ chủ trị.
Không mất quá nhiều thời gian, Bạch Vũ cũng đến.
Quyền Tự dựa vào đầu giường, nhìn thoáng qua băng vải trên cánh tay, mí mắt rũ xuống, thanh âm nghẹn ngào.
"Cô ấy sao rồi?"
"Thiếu gia, Nam tiểu thư không có việc gì. Đã đi học rồi."
Nghe xong, Quyền Tự liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ.
Đã là giữa trưa.
Hắn khàn khàn lên tiếng.
"Ừ."
(Kiều Tiếu: Đoán chừng anh đang nghĩ chị là phụ lòng hán :)))) )