Editor: Kiều Tiếu
Người này lạnh nhạt vô tình, tối tăm biếи ŧɦái thế nào, không có ai hiểu rõ hơn hắn.
Một người có thể ở trong phòng thí nghiệm chờ đợi hai năm, đã vậy còn có khả năng sống sót sau thực nghiệm, cho dù hắn có biểu hiện bình thường bao nhiêu, hắn cũng không thể nào thật sự giống như những người bình thường.
Mà hiện tại, người này đang làm gì?
Đang cười? Là biểu tình xua tan đi tối tăm, tâm trạng rất rất tốt.
Biểu tình như vậy, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên người Quyền Tự.
Rất nhanh, lực chú ý của Jill rơi xuống người Nam Tinh.
Một tay Nam Tinh cầm mũ lưỡi trai, một tay lôi kéo Quyền Tự.
Cô đi một bước, Quyền Tự ở đằng sau cô bày ra tư thái lười biếng đi theo một bước.
Giống như chỉ cần cô buông tay, hắn sẽ dám đứng im một chỗ bất động.
"Tiểu Hoa, tay đau."
Nam Tinh nhìn thoáng qua mu bàn tay của hắn.
Vừa nãy lúc còn ở trong phòng ăn cơm cô đã thấy, một bàn tay của hắn xanh xanh tím tím, có vẻ trước khi tới đây đã phải truyền dịch.
Cô mở miệng.
"Em không nắm lấy bàn tay đó."
Quyền Tự nâng bàn tay xanh xanh tím tím lên, bộ dáng thảm hề hề.
"Đau."
Jill mơ hồ nghe thấy được tiếng nói chuyện của Quyền Tự.
Mí mắt của hắn lại lần nữa nhảy nhảy, nhíu mày, ánh mắt đảo nhanh qua người Quyền Tự.
Đây thực là Quyền Tự?
Hắn nhìn kỹ một lúc.
Lúc hắn ta còn đang nhìn chăm chú, Quyền Tự đã nhận ra.
Quyền Tự nâng mí mắt lên, liếc qua phương hướng mà Jill đang ngồi, con ngươi màu xám nhạt đạm mạc mà hờ hững, hoàn toàn khác biệt với lúc nhìn Nam Tinh.
Rất nhanh Jill đã dời tầm mắt.
Nam Tinh lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong ba lô ra, đặt mũ lưỡi trai vào tay Quyền Tự.
Sau đó, lấy một ít thuốc mỡ, bôi lên chỗ xanh tím trên mu bàn tay của hắn.
Bôi xong, vừa xoa vừa mở miệng.
"Nếu đau như thế, sao anh không bôi thuốc mỡ xong rồi lại ra cửa?"
Quyền Tự thu tầm mắt lại, rũ mí mắt, lông mi đen dài rung rung, khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng ốm yếu mười phần.
"Đã quên."
Nam Tinh không có nói nữa.
Dù sao loại chuyện này đã sớm ở trong dự kiến, không thấy có lần nào hắn nhớ rõ.
Bôi thuốc cho hắn xong, vốn dĩ cái tay kia chỉ có mu bàn tay là xanh xanh tím tím.
Kết quả bị cô xoa, bàn tay tái nhợt giờ trở nên đỏ bừng, nhìn qua càng thêm thảm hề hề.
Nam Tinh nhìn xong, khẽ nhíu mày.
"Em xuống tay hơi nặng, về sau anh tự mình bôi đi."
Cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
Chờ nói xong rồi, cô duỗi tay lấy lại mũ lưỡi trai trong tay hắn, đội lên đầu, sau đó, đè thấp vành mũ xuống.
Lôi kéo Quyền Tự đi ra ngoài.
Jill ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng Nam Tinh đội mũ lưỡi trai.
Hầu kết của hắn khẽ lăn lộn, bỗng nhiên cười.
Hắn ta nhắm mắt lại.
Chẳng sợ chỉ quan sát vài lần từ xa, hắn cơ hồ đã xác định.
Loại cảm giác này, khi mũ lưỡi trai bị đè xuống, mang theo một loại cảm giác lạnh nhạt bất cận nhân tình.
Trực giác nói cho hắn biết, Nam Tinh này, chính là cô gái ngày hôm đó.
Nam Tinh, Quyền Tự.
Hai cái tên này xẹt qua trong đầu hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng vân vê, trong lòng cân nhắc.
Trịnh Vinh ôm Tống An An, muốn đặt cậu nhóc ngồi vào ghế lái phụ.
Tống An An nãi thanh nãi khí nói.
"Mommy nói, ghế trẻ con của cháu không thể đặt ở chỗ này, phải đặt ở đằng sau."
Cánh tay của Trịnh Vinh khựng lại.
"Cháu biết rất nhiều a."
Tống An An được khích lệ, đang định vui vẻ.
Kết quả Trịnh Vinh lại tháo ghế trẻ em xuống, trực tiếp đặt Tống An An lên ghế lái phụ.
Nhìn đi nhìn lại, tựa hồ cảm thấy không quá an toàn, đem cậu nhóc đặt ở vị trí dưới ghế ngồi. (*KT: tức là mặt sàn đúng khum ta? :> Quả là chú guột.)
Nhìn qua, như thể đang ném một đống thịt.
Tống An An dẩu dẩu miệng.
Vinh Vinh thật đáng ghét, tùy tiện ném cậu nhóc thế này.
Về nhà nhóc phải mách với mommy.
Đang nghĩ ngợi, Tống An An bò lên nhìn về phía ngoài xe, hai mắt sáng ngời.
"Tinh Tinh!"
Người nhóc kêu đương nhiên là Nam Tinh.
Nghe thấy cậu nhóc kêu như vậy, Nam Tinh lập tức nhìn qua.
Sau đó, Tống An An dẩu dẩu miệng.
"Tinh Tinh ôm một cái."
Cậu nhóc đầy thịt tròn tròn, đôi mắt trông mong nhìn Nam Tinh, bộ dáng ngọt như sữa, dù là ai cũng không cưỡng lại được.
Vẻ mặt của Nam Tinh hơi hoãn lại.
Đi qua, duỗi tay bế tiểu đoàn tử lên.
Tống An An vừa được ôm liền vội vàng ôm chặt lấy cổ Nam Tinh, không bao giờ muốn buông tay.
Vinh Vinh vô dụng, đi theo Tinh Tinh vẫn tốt hơn.
Nam Tinh đào đào trong túi, móc ra một gói kẹo.
Ánh mắt của Tống An An lập tức sáng ngời, càng thêm ôm chặt Nam Tinh không chịu buông tay.
Trịnh Vinh đi tới.
"Tiền bối, để em ôm cho. Đứa nhỏ này có phần sợ người lạ."
Tống An An lắc lắc đầu.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh."
Ôm chặt cổ của Nam Tinh liên tục kêu.
Nhóc mới không thèm chui vào chỗ bé tí dưới ghế ngồi đâu.
Nam Tinh nhìn bộ dáng của Tống An An, mở miệng.
"Không có việc gì, để cậu bé ngồi ở ghế sau đi."
Nói xong, ôm Tống An An ngồi vào trong xe bảo mẫu.
Quyền Tự đứng ở bên ngoài, liếc Trịnh Vinh một cái.
Đuôi mắt và đuôi lông mày toát lên vẻ không thèm để ý, càng khiến cho hắn thêm phần tuấn mỹ tự phụ.
Trong lòng Trịnh Vinh căng thẳng.
Hắn còn muốn ôm Tống An An để giảm bớt 'tính nguy kịch', kết quả lại bị Tống An An trốn thoát.
Hắn thành thành thật thật hô một tiếng.
"Tự ca."
Thân thể đứng nghiêm thẳng tắp, ngay cả tư thế đứng cũng giống hệt quân nhân.
Quyền Tự mở miệng.
"Làm trợ lý?"
Trịnh Vinh lập tức gật đầu.
"Theo Nam Tinh tiền bối học tập, hy vọng có thể trở nên ưu tú giống như Nam Tinh tiền bối."
Cánh môi của Quyền Tự khẽ ngoéo một cái, nở nụ cười.
"Trước kia tôi từng gặp cậu, đúng không nhỉ?"
Lời vừa được nói ra, bóng ma thời thơ ấu trong đầu Trịnh Vinh lập tức ào ào hiện lên.
Quyền Tự của năm mười sáu, mười bảy tuổi, cũng lộ ra nụ cười y đúc thế này, sau đó liền đánh hắn bất tỉnh, cột bên ngoài ban công.
Trịnh Vinh nuốt nuốt nước miếng, đứng càng thêm thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết nên nói cái gì.
Quyền Tự giống như suy tư.
"Cậu là người trẻ tuổi, có chuyện muốn thỉnh giáo cậu một chút."
Trịnh Vinh lập tức nói.
"Tự ca, ngài nói."
"Tiểu Hoa ở bên ngoài ăn mệt, về nhà lại không thèm nói một câu. Cậu nói xem, loại chuyện này nên xử lý thế nào bây giờ?"
Trịnh Vinh lập tức nói.
"Tự ca, ngài yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ Nam Tinh tiền bối thật tốt, sẽ không để chị ấy xảy ra chút ngoài ý muốn nào."
Nhưng lời bảo đảm của hắn cũng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Thậm chí ngay cả nhìn, Quyền Tự cũng lười nhìn hắn.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Trịnh Vinh nuốt nuốt nước miếng.
Cái này, đã nói sai gì rồi sao?
Thật nhớ anh họ a, thật muốn gọi điện thoại cho anh họ khóc hu hu.
Rốt cuộc anh họ đã làm cách nào để trở thành anh em tốt với Quyền Tự tiên sinh vậy a.
Đợi tới khi về nhà phải lôi anh họ ra xin một vài bí quyết a.
Đầu óc của Trịnh Vinh từ trước tới nay chưa từng linh hoạt như lúc này.
Đáp án trên hiển nhiên không khiến cho Quyền Tự vừa lòng, hắn lại mở miệng.
"Nam Tinh tiền bối ưu tú như vậy, người bình thường không có cách nào bắt nạt chị ấy."
Quyền Tự tiếp tục trầm mặc, thậm chí lông mày khẽ nhíu, có chút không kiên nhẫn.
Giọng của Trịnh Vinh càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng không xác định Quyền Tự muốn nghe đáp án gì.
"Nếu Nam Tinh tiền bối xảy ra chuyện gì, em sẽ tùy thời thông báo cho Tự ca."
Nghe đến đây, rốt cuộc Quyền Tự cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
Cánh môi đỏ thắm cong lên.
"Họ Trịnh nuôi được đứa con trai, không tồi."
Nói một câu khen ngợi xong, Quyền Tự xoay người, đi vào trong xe.