Editor: Kiều Tiếu
"Nhưng cũng phải nói lại, người mới Liễu Huyên Nhu đó lớn lên thật sự rất giống Nam Tinh a."
"Đúng đúng đúng, thân hình cũng tương tự, nếu hai cô ấy để tóc giống nhau, quay lưng về phía tôi, không chắc là tôi sẽ nhận ra ai với ai đâu."
Cố Oánh Oánh nghe hết những lời nghị luận xung quanh.
Quyền gia?
Đế đô này chỉ có một Quyền gia.
Tập đoàn tài chính Quyền gia cũng có đầu tư vào bộ phim này?
Còn có thanh mai trúc mã của Quyền thiếu gia cũng đang đóng phim ở đây?
Cố Oánh Oánh nắm chặt chiếc ô trong tay, nếu cô ta làm thân với Liễu Huyên Nhu, có phải sẽ đi được càng xa trong giới giải trí hay không?
Trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên tia sáng.
Rất nhanh, đã tới lều của đạo diễn.
Miêu Vũ đang phân phó công việc cho các phó đạo diện, nhìn thấy Nam Tinh đi tới, buông hết việc trong tay lại.
"Là cô ấy?"
Nam Tinh lên tiếng.
"Ừ."
Cố Oánh Oánh vội vàng đi lên trước vươn tay.
"Biên kịch Miêu, ngưỡng mộ đã lâu, rất vui khi được gặp cô."
Miêu Vũ tỏ vẻ hoà khí, duỗi tay bắt lại.
"Dáng vẻ không tồi, có biết múa không? Nhân vật đó yêu cầu phải biết một ít cơ sở vũ đạo."
Cố Oánh Oánh gật đầu,
"Biết, tôi có thể!”
Miêu Vũ gật đầu.
"Được rồi, đi theo nhân viên công tác học mấy động tác đi. Buổi tối hôm nay sẽ quay."
Nói mấy câu xong, chuyện này liền quyết định xong xuôi.
Rất nhanh Cố Oánh Oánh đã bị mang đi học tập.
Miêu Vũ đưa một ly cà phê đá kiểu Mỹ cho Nam Tinh.
"Uống không?"
Nam Tinh nhận lấy, uống một ngụm, sau đó nói.
"Chuyện này không giống với phong cách của cô."
Miêu Vũ nghiêng đầu, sợi tóc rũ sang một bên.
"Phong cách của tôi là gì?"
Mà không phải giống như bây giờ, tùy tiện hỏi hai câu lấy lệ là đã cho qua.
Miêu Vũ vừa nghe, bĩu môi.
"Chẳng phải vì cô hiếm khi cầu tôi giúp cô một việc vội hay sao."
Nam Tinh sửng sốt.
Miêu Vũ nhìn bộ dáng mờ mịt của Nam Tinh, có phần tức giận.
"Cô đánh bạc cái mạng này để cứu tôi rất nhiều lần, lại vẫn luôn không mở miệng nói cho tôi biết cô cần thứ gì. Đây là lần đầu tiên cô cầu tôi giúp cô một chuyện, tôi đương nhiên phải tận lực giúp cô."
Nam Tinh nhìn Miêu Vũ, lại quay đầu nhìn Cố Oánh Oánh ở đằng xa.
Hình nhu cô ấy đã hiểu lầm gì rồi.
Mình chỉ thuận tay đưa sơ yếu lý lịch qua đó mà thôi.
Nam Tinh trầm mặc một lát.
"Nói nhảm! Vốn tôi muốn làm bạn gái của cô, cô đã cứu mạng tôi cơ mà, có thể có được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa có tiền, nghĩ kiểu gì cũng không có hại. Nhưng ai ngờ cô lại là con gái. Về sau thì cô luôn né tránh tôi, không nói chuyện với tôi, xem tôi như thể hồng hoang mãnh thú."
Nam Tinh bị Miêu Vũ phun tào lên án.
Nhân viên công tác ở xa cũng nghe được tiếng ồn, còn tưởng rằng hai người này đang cãi nhau.
Chỉ là không lâu sau, tiếng cãi nhau đã mất hút.
Nam Tinh uống hai ngụm cà phê đá kiểu Mỹ, chỉ lẳng lặng nghe.
Chờ Miêu Vũ nói xong, Nam Tinh mới mở miệng.
"Tôi cứu cô mấy lần?"
“Ba lần.”
"Tôi cứu cô, khiến cô vẫn luôn nhớ thương, rất khó chịu?"
"Đời này Miêu Vũ tôi, không nợ người khác cái gì, trước nay đều là người khác nợ tôi. Lại nói, nếu chuyện này đặt lên người cô, cô có thấy khó chịu hay không?"
Nam Tinh gật đầu rất nhanh.
"Vậy tôi đây liền cầu cô giúp tôi một việc, để cho cô không cảm thấy áy náy nữa?"
Miêu Vũ nhún vai.
"Cô đã cứu tôi ba lần, tôi cho cô ba lần cơ hội."
Nam Tinh mở miệng.
"Cô ký với tôi đi."
Miêu Vũ ngẩn ra.
Không nói gì, bưng ly cà phê đá kiểu Mỹ uống lên hai ngụm lớn.
Bĩu môi.
"Cô có biết có bao nhiêu công ty muốn ký tôi không? Cô có biết tôi đáng giá bao nhiêu không?
Cô có biết bọn họ đều cầu tôi, còn muốn cho không tôi tiền, để tôi vào công ty của bọn họ không?
Công ty kia của cô, tôi cũng nghe nói rồi, giống như một cái xưởng nhỏ chỉ có vài người. Dưới tay cô cũng chỉ mới có hai người nghệ sĩ."
Miêu Vũ tiếp tục phun tào.
Nam Tinh: "Không muốn ký?"
Cô vừa mới nói xong, tay áo đã bị Miêu Vũ túm lấy.
"Ký!"
Miêu Vũ đồng ý xong, ánh mắt Nam Tinh nhìn cô ấy lập tức không giống nhau.
Tốc độ kiếm tiền của người này, chắc sẽ nhanh hơn hai người Tửu Từ và Ninh Đào cộng lại nhỉ?
Trên mặt Nam Tinh hiện ra ý cười nhợt nhạt,
"Hợp tác vui vẻ, biên kịch Miêu Vũ."
Miêu Vũ nhìn nụ cười trên mặt Nam Tinh, sửng sốt một lúc.
Tuy rằng biết cô ấy là con gái, nhưng có quang hoàn ba lần cứu mạng thêm vào, làm cho cô mỗi lần nhìn thấy Nam Tinh, đều cảm thấy trên người cô ấy lấp lánh toả sáng.
Miêu Vũ bỗng nhiên yên lặng nắm chặt tay của Nam Tinh.
“Kỳ thật, cẩn thận ngẫm lại, tôi cũng không ngại cô là con gái...”
Cô còn chưa nói hết câu, Nam Tinh đã rút tay về.
"Tôi để ý."
Lời vừa nói ra, lập tức chọc thủng những bong bóng phấn hồng mà Miêu Vũ vừa ảo tưởng ra.
Miêu Vũ bĩu môi.
"Cô thật đúng là người vừa truyền thống vừa cổ hủ."
Biết bản thân không chiếm được, liền bắt đầu tiến hành công kích nhân thân.
Nam Tinh không quản điều này, vươn ra đầu ngón tay.
"Còn có hai việc, chờ tôi nghĩ kỹ sẽ nói với cô sau. Chờ hai việc này làm xong, chuyện tôi cứu cô ba lần sẽ xoá bỏ toàn bộ."
Cách đó không xa, Nam Vũ nhìn thấy hết.
Cũng không biết chị hai đang nói gì với đạo diễn, nửa ngày rồi vẫn nói chưa xong.
Ninh Đào cắn một cây kẹo que, ngồi bên cạnh phơi nắng.
Bên cạnh nữa, Liêu Huyên Nhu đứng im một chỗ học thuộc lời kịch.
Nam Vũ đảo qua khuôn mặt của Liễu Huyên Nhu, ngẩn người.
Hôm nay Liễu Huyên Nhu thay đổi cách trang điểm, mái tóc hơi xoăn rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn, sợi tóc che khuất một bên mặt.
Cô ta cúi đầu, bộ dáng không nói lời nào quá giống với chị hai.
Nếu như không phải đã làm DNA, có lẽ hắn sẽ hoài nghi chị hai mới là chị gái ruột của cô ta.
Liễu Huyên Nhu nhận thấy được tầm mắt chăm chú của Nam Vũ, ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười với cậu.
Nam Vũ lập tức phục hồi tinh thần lại.
Nhìn lướt qua thì thấy rất giống.
Nhưng hai người các cô, tác phong hành sự lại hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cần thoáng làm ra một hành động nhỏ, lập tức có thể phân biệt rõ.
Liễu Huyên Nhu nhìn mái tóc hơi xoăn của mình, duỗi tay sờ sờ, có chút mất mát.
Sau đó, cô ta đứng dậy, đi đến trước mặt Nam Vũ, mở miệng.
"Bộ tóc này không phải do tôi ép buộc muốn làm, mà là tạo hình sư nói, cảnh diễn hôm nay cần phải tạo hình như vậy, tôi cũng không phải định bắt chước chị gái của cậu."
Nam Vũ lắc đầu.
“Không có việc gì.”
Liễu Huyên Nhu có chút bất đắc dĩ, nhéo nhéo kịch bản trong tay.
"Tôi rất giống với chị gái cậu, đúng không? Tôi nghe được rất nhiều người đã nói như vậy.
Có một người rất giống với chính mình, cho dù thế nào thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy kỳ kỳ.
Hy vọng cô ấy sẽ không quá để ý, tôi quay xong cảnh diễn này là kết thúc rồi."
Đôi con ngươi nhàn nhạt của Nam Vũ đảo qua người Liễu Huyên Nhu, lắc đầu.
“Sẽ không, chị ấy không thèm để ý cái này đâu.”
Nghe được câu trả lời của hắn, Liễu Huyên Nhu thoáng nhẹ nhàng hơn không ít.
"Vậy là tốt rồi. Tôi cứ lo lắng mãi, bởi vì ngày hôm qua thiếu gia có tới, vừa vặn tôi có quen biết với thiếu gia, chỉ nói hai câu, nhân viên công tác lại bàn tán sôi nổi, tôi sợ cô ấy sẽ không vui."
"Cô đang nhắc tới Quyền Tự?"
Liễu Huyên Nhu nở nụ cười,
"Cậu cũng quen biết thiếu gia?"
Nam Vũ nhìn Liễu Huyên Nhu, lại nhìn Nam Tinh ở cách đó không xa.
"Cô và anh ta rất thân?"
"Cũng không phải rất thân, chỉ là từ nhỏ tôi đã sống ở Quyền gia, cho nên mới quen biết."