Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn Quyền Tự, lại nhìn Trịnh Vinh, sao cứ có cảm giác hình như Trịnh Vinh rất sợ Quyền Tự nhỉ?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, thì thấy Trịnh Vinh lùi về sau hai bước.
"Tự ca, Nam Tinh tiền bối, em có việc nên đi trước đây."
Nói xong, ôm Tống An An đi ra ngoài.
Trực tiếp xem nhẹ luôn ông anh họ nhà mình.
Tống Cảnh Hiên loạng choạng đi đến trước mặt Nam Tinh, một bộ dáng rất tò mò.
"Cô bạn nhỏ, cháu đã làm gì thằng em họ nhà chú vậy?"
Nam Tinh nghi hoặc,
"Tôi không làm gì cả."
"Vậy sao thằng bé lại nghe lời thế nhỉ? Điều này chả giống nó tí nào?"
Nghe vậy, Quyền Tự không có kiên nhẫn để nghe Tống Cảnh Hiên giải trừ thắc mắc, mở miệng.
"Còn không đi?"
Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, quả nhiên một khi không có việc cần dùng, hắn sẽ bị tùy tay vứt bỏ a.
Nói xong, đút tay vào trong túi, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
Lái xe đi ra cổng lớn của Quyền gia.
Gặp Trịnh Vinh.
Một tay hắn chống cây thở hồng hộc, bên cạnh còn có một cậu nhóc đang đứng khóc tỉ tê.
Nước mắt của Tống An An không ngừng chảy xuống.
"Vinh Vinh hư, kẹo không có."
Trịnh Vinh lau mồ hôi trên trán.
"Còn ăn kẹo? Sắp béo thành quả bóng rồi, ăn cái gì mà ăn."
Nghe xong, Tống An An ngao một tiếng, khóc to hơn.
"Vinh Vinh hư!"
Trịnh Vinh hừ hừ hai tiếng, trả lời thực có lệ.
"Ừ, chú hư."
Lực chú ý tất cả đều tập trung lên tư liệu mà mình mới được cho.
Tống Cảnh Hiên dừng xe lại, ấn hai tiếng còi.
Trịnh Vinh nhìn thấy Tống Cảnh Hiên, lập tức bế Tống An An lên, đi về phía xe.
Vừa lên xe, xe chậm rãi lên đường.
Tống Cảnh Hiên lái xe, thấy lực chú ý của Trịnh Vinh vẫn còn ở trên tư liệu.
"Nghiêm túc như vậy?"
Biểu tình của Trịnh Vinh thực nghiêm túc.
"Thực vất vả mới tranh thủ được cơ hội học tập, không thể làm tiền bối thất vọng."
Tống Cảnh Hiên cười cười, không thèm để ý mà trêu đùa.
"Ha, giờ lại đổi thần tượng? Không phải nói là cả đời này chỉ sùng bái mỗi King thôi sao?"
Động tác lật tư liệu của Trịnh Vinh khựng lại, có phần không thể tin tưởng.
"Anh và Nam Tinh nhận thức lâu như vậy, anh vẫn chưa biết?"
Hắn còn tưởng rằng Tống Cảnh Hiên đã sớm biết Nam Tinh chính là King, dù sao anh họ vẫn luôn bày ra bộ dáng rất muốn đào Nam Tinh vào bộ đội.
Tống Cảnh Hiên nghi hoặc nhìn Trịnh Vinh một cái,
"Biết cái gì?"
Trịnh Vinh nhìn Tống Cảnh Hiên, lại nhìn tư liệu trong tay.
Hắn lắc đầu.
"Không có gì."
Hắn bỗng nhiên ngừng câu chuyện.
Nhướn mày.
Xem ra trên người cô bạn nhỏ còn có bí mật a.
Nhưng bây giờ hắn cũng không quá cảm thấy hứng thú, dù sao trong tay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nói ví dụ như là đào ra đầu lĩnh của tổ chức Ám Gen.
Lại nói tiếp, phải nhanh cùng người của bộ kỹ thuật Tư Minh đạt thành hiệp nghị, hợp tác trường kỳ với King.
Tổ chức Ám Gen trong nước, có tên hacker có kỹ thuật cực kỳ lợi hại.
Bộ đội cần phải phối hợp với người của bộ kỹ thuật.
Nghĩ xong, ngón tay của Tống Cảnh Hiên gõ nhịp vài cái lên tay lái.
*
Không bao lâu, phim truyền hình của Ninh Đào - "Sở Sở Truyện" được công chiếu.
Bộ phim này là phim truyền hình chiếu theo tuần, vừa quay vừa chiếu, chủ yếu là xem độ hưởng ứng của người xem.
Hai tuần đầu phim được chiếu, Ninh Đào đóng vai ác - nữ ma đầu, bởi vì luôn nhằm vào nữ chủ, nên bị mắng tới máu chó đầy đầu, còn bị mắng tới mức lên hot search.
"Cmn! Nữ ma đầu này quá ghê tởm! Nhanh đi tìm chết đi trời ơi!!! Đừng có mà thương tổn nữ chủ đại nhân!"
"A a a a a! Tui phiền ả nữ ma đầu này quá à, mới xuất hiện hai tập mà sao nhìn ghét thế không biết. Đừng đoạt nam chủ với nữ chủ được không má!!!"
"Đây là người mới nhỉ? Có thể diễn tới mức ghê tởm như thế cũng đỉnh lắm đấy."
Đồng thời, Tửu Từ nhận được lời mời hát ca khúc chủ đề và biểu hiện các ca khúc nhạc đệm trong phim "Sở Sở Truyện".
Mới vừa đăng tải lên thì dành được vé lại lên hot search.
"Ôi má! Quá dễ nghe a! Giọng hát của Tửu Từ tuyệt thật ấy."
"Đánh chết tui cũng không ngờ được, Tửu Từ hát tình ca lại là dạng này."
"Trước kia ở nhóm nhạc nam, sao tui không phát hiện ra tài hoa của anh ấy nhỉ?"
"Thực lực a, quả thực chính là thanh tuyến của người cá mà, quá dễ nghe! Tửu Từ vừa mở miệng, không hiểu sao tôi lại nổi da gà."
Nam Tinh ký hợp đồng với hai nghệ sĩ, nổi lên hai hình tượng trái ngược nhau như hai thái cực.
Người mới Ninh Đào vì đóng vai ác, không được mấy ngày đã đầy các tin nhắn mắng chửi trên Weibo, chắc cũng phải lên tới hơn 10 vạn tin.
Tửu Từ nhờ ca khúc "Thần nói" mà bạo hoả, sau đó lại nhận thêm hai ca khúc phim truyền hình, hot search liên tiếp nhau, cũng đưa phim truyền hình liên tục lên hot search.
Hiện trường quay chụp phim truyền hình, tiếng khóc của Ninh Đào vang lên thút tha thút thít.
"Ô ô ô ô ~~~ Nam Tinh, hắn, bọn họ đều mắng tớ, ô ô ô ô ô ô."
Đây là lần đầu tiên gặp tình cảnh bị chửi bới trên internet, Ninh • tâm linh yếu ớt • Đào khóc tới tê tâm liệt phế, rúc vào lòng Nam Tinh cầu an ủi.
Khóc tới mức khuôn mặt đỏ bừng.
Nam Tinh nhìn Ninh Đào, nhìn lại quần áo bị nước mắt thấm ướt của mình.
Cô duỗi tay, ấn đầu Ninh Đào, đẩy người ra xa mình một chút.
"Đừng khóc."
Ninh Đào chớp chớp mắt, ngao một tiếng, tiếng khóc lớn hơn nữa.
Nam Tinh mở miệng.
"Bị mắng là con đường mà bất cứ nữ diễn viên nào cũng phải đi qua."
Ninh Đào chớp chớp mắt,
"Phải không?"
"Đối với một nghệ sĩ mà nói, điều thống khổ nhất không phải là bị mắng, mà là bị quên đi. Cậu nên vui vẻ, ít nhất mọi người đều nhớ kỹ cậu."
Trong đầu Nam Tinh loé lên một lượt những lời khuyên hay, danh ngôn đã đọc được.
Cô đã lường trước được Ninh Đào sẽ khóc, cho nên trước đó đã tranh thủ tìm kiếm những lời chia sẻ của nữ diễn viên sau khi bị mắng, cùng với một ít bài phỏng vấn cảm thụ sau khi bị mắng.
Cảm xúc của Ninh Đào tốt lên một tí,
"Vậy, vậy bây giờ những nữ nghệ sĩ có danh tiếng cũng bị mắng thảm như vậy à?"
Nam Tinh nghĩ nghĩ:
"So với các cô ấy, chắc là cậu thảm hơn một chút."
Nghe xong, Ninh Đào vừa mới nín khóc lại tạch tạch tạch, nước mắt lại tuôn ra.
Lúc này, Quyền Tự gọi điện thoại cho cô.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó rút hai tờ khăn giấy.
Ngay lúc Ninh Đào cho rằng Nam Tinh sắp lau nước mắt cho cô, thì Nam Tinh quay đầu, nhét khăn giấy vào miệng cô.
Thút thít một tiếng, tiếng khóc ngưng lại.
Nam Tinh mở miệng.
"Mình đi nghe điện thoại."
Nói xong đứng lên, đi sang một bên.
Cô mới vừa đi không lâu, đúng lúc đó Nam Vũ uống nước xong, đi tới, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Ninh Đào sưng như quả đào mọng, trong miệng còn bị nhét khăn giấy, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, hình ảnh quá mức khôi hài, một ngụm nước vừa cho vào miệng suýt chút nữa thì bị phun ra.
"Khụ khụ khụ."
Hắn dừng chân, ngồi xuống chiếc ghế gấp cạnh đó, nhìn kỹ, không chút lưu tình cười nhạo.
"Quả đào tinh từ đâu tới đây?"
Ninh Đào trầm mặc một lát, vốn dĩ đã héo, bị nói như vậy càng thêm héo, ngao một tiếng khóc to hơn, nước mắt ào ào rớt xuống.
Nam Vũ nghe thấy tiếng khóc này, xoa xoa lỗ tai.
"Đừng khóc. Chẳng phải là bị người trên mạng mắng cho hai câu thôi sao, tắt điện thoại thì sẽ không thấy nữa."
Khăn giấy nhét vào miệng Ninh Đào bị rớt ra, cô khóc tới mức đôi mắt sưng đỏ, thút tha thút thít hỏi.
"Cậu, cậu cũng từng bị mắng?"
Nam Vũ nhún vai.
"Tôi ưu tú như vậy, sao có thể bị mắng?"
Hai người mắt đối mắt một lát.
Ngay lúc Ninh Đào muốn khóc thành tiếng, Nam Vũ đột nhiên tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, chụp mũ lên đầu Ninh Đào, dùng sức đè xuống.
"Khóc chít chít, ồn muốn chết."
Toàn bộ vành mũ đều che khuất cả khuôn mặt của Ninh Đào.
(Kiều Tiếu: đây là một chương toàn là nước mắt, của Tống An An, của Ninh Đào, và... Của mình nữa.
Mình đi khám rồi, không phải mắc covid đâu. Nhưng, mình bị sốt virus.
Khi nhận thấy kết quả, trong đầu mình hiện lên cảnh tượng thế này:
Họ hàng nhà virus: Mi tưởng mi thoát được chúng ta sao ^^ Anh covid không làm gì được mi, thì còn có đàn em tụi tao sau lưng!!!!"