Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 113: Không uống? Không thích?




Editor: Kiều Tiếu

Một bên, Tống Cảnh Hiên thấy Quyền Tự vẫn đang nhìn chằm chằm cô bạn nhỏ người ta.

Cười hừ hừ hai tiếng.

Đây mà là tới ăn cơm à? Có mà đến coi Tiểu Nam Tinh người ta thành đồ ăn trên bàn thì có.

Nam Tinh uống thêm hai miếng canh gà, rồi nhìn về phía Quyền Tự.

Phát hiện hắn chỉ uống hai thìa rồi gác sang một bên, không chạm vào nữa.

"Không uống? Không thích?"

Hỏi xong câu này, cô dừng một chút.

Cẩn thận ngẫm lại, hình như từ trước tới giờ hắn vẫn luôn không thích ăn cơm.

Mỗi lần ăn cơm chỉ ăn hai miếng xong, rồi buông đũa.

Lông mi đen dài của Quyền Tự run lên, không nói chuyện, cả người lộ ra một vẻ ốm yếu mỏng manh.

Sau khi Nam Tinh suy nghĩ cẩn thận, không chờ hắn trả lời nữa.

Duỗi tay, cầm lấy chiếc thìa trên bàn đặt lại vào trong tay hắn.

"Anh uống thêm đi, thực dễ uống."

Nam Tinh vừa lừa vừa gạt, cuối cùng, Quyền Tự cũng uống xong chén canh gà.

Ngược lại, bữa cơm này Tống Cảnh Hiên vừa ăn vừa khó chịu.

Hắn không nên theo chân bọn họ tới nơi này ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Nam Tinh ra cửa vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại hai người là Quyền Tự và Tống Cảnh Hiên.

Hơi thở ngược cẩu trong phòng lập tức tiêu tán.

Tống Cảnh Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, trên dưới đánh giá Quyền Tự, thanh âm mang theo ý vị trêu đùa.

"Chậc, không phải chú mắc bệnh kén ăn hay sao? Sao giờ lại ăn ngon miệng thế? Ai nha, canh gà hôm nay có vẻ cực kỳ hợp khẩu vị của chú nha?"

Quyền Tự nhấc mí mắt, con ngươi màu xám nhạt đạm mạc nhìn lướt qua.

Tống Cảnh Hiên líu lưỡi.

Hắn duỗi cổ, tò mò hỏi Quyền Tự một vấn đề.

"Chú nói thật với anh đi, canh gà này có ngon hay không?"

"Như nhau." (KT: ý anh là món này cũng như các món bình thường.)

Tống Cảnh Hiên xoa mày, biểu tình suy nghĩ sâu xa.

"Dù sao thì chú cảm thấy ăn gì cũng không ngon, vậy thì cứ ăn đồ ăn của người bình thường đi? Thế thì sẽ tiết kiệm tiền hơn."

Hắn biết rõ Quyền lão gia tử và Quyền chủ tịch vì muốn cho vị này ăn cơm, đã đập không ít tiền vào khoản này.

Bạch Vũ đứng một bên lên tiếng.

"Tống tiên sinh, Quyền gia nuôi được."

Tống Cảnh Hiên nghe câu trả lời này, chợt líu lưỡi.

Đúng ha, nhà người ta nuôi được, hắn nhọc lòng làm cái quái gì nhỉ?

Ấp úng nửa ngày, cuối cùng phun ra hai chữ.

"Hâm mộ."

Một bên khác. 

Nam Tinh vào toilet một chuyến, vừa ra cửa đã nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng trò chuyện.

"Ít nhiều nhờ Cesar nên chúng ta mới có thể đến nơi này ăn cơm."

Bước chân hỗn loạn, một đám người tốp năm tốp ba vây quanh một người đi về phía nơi này.

Người được vây quanh ở chính giữa, đúng là Tần Tây Trạch.

Sau đó, lại nghe thấy một người dò hỏi.

"Cesar, sao cậu lại biết nơi này?"

Giọng nói của Tần Tây Trạch mang theo vẻ lạnh lẽo trời sinh.

"Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên mới biết được."

Bên cạnh có người cảm kích mở miệng.

"Cửa hàng trưởng của cửa tiệm này họ Trịnh."

"Họ Trịnh? Là một gia tộc rất lợi hại à?"

"Quan hệ cực sâu. Trịnh gia, nghe nói có chút quan hệ với Tống gia ở đế đô."

"Lão thủ trưởng? Tống gia?"

"Đúng."

Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên có người dò hỏi.

"Úi? Đổng Lãng, vết thương trên người cậu còn chưa khỏi hả? Phốc, ha ha ha."

Vẻ mặt của Đổng Lãng có chút khó chịu.

"Câm miệng đi! Đừng cười."

Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Đổng Lãng.

Lúc này, bên cạnh có người giải thích cho Tần Tây Trạch.

"Ở đại học tân sinh, Đổng bộ trưởng bị một nữ sinh liên tiếp đạp cho 3 cước, nghỉ ngơi vài ngày vẫn chưa hết đau, nên giờ đang tức giận ấy mà."

Nam Tinh nhìn một đám người đang nghênh diện đi lới.

Muốn tới ghế lô của Quyền Tự thì phải đi ngang qua bọn họ.

Đổng Lãng vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Nam Tinh.

Đôi mắt của hắn ta như thể sắp bốc hỏa.

"Là cô!"

Mấy ngày trước còn thích đến không thể lại thích hơn, giờ đây thì ngược lại, đối với Nam Tinh, hắn hận thấu xương.

Hắn ta đột nhiên mở miệng, động tác của mọi người nhất trí ngẩng đầu nhìn qua.

Tần Tây Trạch cũng đưa mắt nhìn.

Nam Tinh không để ý đến bọn họ, đi thẳng về phía trước.

Nhưng mà, cô muốn đi, người khác lại không nhất định sẽ cho cô đi.

Chợt nghe được một giọng nói điềm mỹ vang lên, ra vẻ kinh ngạc. 

"Nam Tinh?"

Mái tóc của Cố Oánh Oánh được búi tròn trông rất đáng yêu, không biết là cố ý hay là vô tình, trực tiếp chắn trước mặt Nam Tinh, chặn đường đi của cô.

Cô ta bày ra tư thế chị em khuê mật thân thiết, tiến lên bắt lấy tay của Nam Tinh.

"Nam Tinh, sao cậu lại ở chỗ này? Thật trùng hợp a, tới đây nhận lời mời làm công à?"

Cố Oánh Oánh cười tủm tỉm, trong giọng nói bao hàm ý tứ kỳ thị.

Nam Tinh lui về sau một bước, tránh đi dáng vẻ tiếp xúc thân mật của cô ta.

Vừa vặn, bên cạnh của Cố Oánh Oánh chính là Đổng Lãng, lửa giận trong mắt Đổng Lãng như thể sắp phun trào.

Hắn cười lạnh một tiếng.

"Cô cũng xứng tới chỗ này?"

Đổng Lãng vừa mở miệng, tầm mắt của Tần Tây Trạch lạnh lùng đảo qua người hắn.

Ở đây, những người biết được chút ít tin tức và những người thường xuyên lướt xem hot search, rất nhanh đã nhận ra.

Có người duỗi tay lôi kéo tay áo của Đổng Lãng, ngầm có ý cảnh cáo.

"Đổng Lãng, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, đừng nên làm khó người khác như vậy."

Đổng Lãng không nghe ra ý tứ trong lời của bạn học, cười lạnh.

"Nhắc nhở? Con gái lớn lên đẹp thì có ưu đãi vậy à? Cậu có biết bản chất của cô ta là một con ả hám giàu ham vật chất hay không?"

Có một bạn học có quan hệ tốt với Đổng Lãng, thấy thế liền lên tiếng nói chuyện thay cho hắn ta,

"Cô gái này cầm đi chiếc lắc tay giá trị 3 vạn nhân dân tệ của Đổng Lãng, rõ là tiếp nhận lời theo đuổi của Đổng Lãng rồi, nhưng quay đầu lại lại tỏ vẻ không biết, còn nói là đã ném lắc tay kia đi rồi.

Cô ta rõ là không muốn ở bên Đổng Lãng, nhưng vẫn muốn độc chiếm tiền tài."

Bạn học này vừa nói xong, Tần Tây Trạch nhìn Đổng Lãng, cười lạnh.

Ánh mắt kia, như đang đánh giá một món đồ vật.

Đổng Lãng bị học đệ (*Tần Tây Trạch) nhìn chằm chằm như vậy, có chút không được tự nhiên.

Lại nghĩ đến gia thế bối cảnh của gia đình Tần Tây Trạch, khí thế thấp xuống.

"Cesar, cậu nhìn cái gì?"

Tần Tây Trạch mở miệng.

"Cô ấy ham chiếc lắc tay 3 vạn của cậu?"

Giống với Tần Tây Trạch, một bạn học cũng xuất thân từ Tế Thành, đương nhiên biết gia thế của Nam Tinh.

Người nọ cảm thấy có chút mất mặt, ôm đầu.

Đi đến trước mặt Đổng Lãng, đè thấp giọng.

"Cậu thật không biết cô ấy? Nam Tinh! Cậu nghe tên này mà không cảm thấy quen tai hay sao? Cậu chưa từng lướt xem hot search bao giờ hả?? Vậy chắc người bạo hỏa là Nam Vũ, cậu có biết đúng không? Đó là em trai ruột của cô ấy, em trai cô ấy có tiền như vậy, cô ấy còn ham chiếc lắc tay ba vạn của cậu?

Mà chưa nói tới em trai của cô ấy. Tập đoàn Nam thị của nhà người ta có sản nghiệp ngồi chung bàn ăn với gia tộc của Tần Tây Trạch, cô ấy lấy 3 vạn nhân dân tệ của cậu làm gì? Người ta đã bảo ném, vậy chắc chắn là đã ném, căn bản không thèm để 3 vạn vào mắt!"

[Truyện được đăng duy nhất tại 2 trang: 𝔀𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 𝓚𝓲𝓮̂̀𝓾 𝓣𝓲𝓮̂́𝓾 𝓝𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 𝓣𝓾̛̉ và khuyetnguyetdong.wordpress.com]

Thân thể của Đổng Lãng cứng đờ.

Tựa hồ còn chưa phản ứng kịp.

Mà Cố Oánh Oánh cũng cực kỳ kinh ngạc, biểu tình thất thố không kiềm chế được.

Cô ta chưa từng nghe Nam Tinh nhắc tới những việc này, ở trong ký túc xá, cũng chưa thấy cô ấy mặc những loại quần áo sang trọng.

Hơn hết, thành tích học tập của Nam Tinh tốt như vậy.

Bình thường, chẳng phải chỉ có những đứa con xuất thân trong gia đình nghèo khó mới nỗ lực học tập hay sao?

Sau khi kinh ngạc, Cố Oánh Oánh nắm chặt tay.

Trong lòng chợt dấy lên cảm giác hâm mộ ghen ghét không nói nên lời.

Nam Tinh duỗi tay, trực tiếp hất Cố Oánh Oánh sang một bên.

"Cô chặn đường."

Nói xong, đi thẳng vào trong.

Chờ đến khi Nam Tinh rời đi.

Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Đổng Lãng.

Thanh âm nhàn nhạt.

"Vết thương trên người học trưởng còn chưa lành đúng không?"

"Sắp tốt lên rồi."

"Nếu còn chưa lành, vậy trở về dưỡng thương đi."

Nói xong, Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Cố Oánh Oánh.

"Cô có quan hệ tốt với hắn như vậy, giờ đỡ hắn cùng về đi."

Ngay lập tức, không khí trên hàng lang dài yên tĩnh lại.

Đổng Lãng đỏ bừng cả mặt,

"Tôi, tôi."

Hắn muốn nói thêm cái gì.

Nhưng mà Tần Tây Trạch không đợi hắn mở miệng, đi thẳng vào phòng trong.