Editor: Kiều Tiếu
Kết quả là, đợi khi trời trở đêm, Tống Cảnh Hiên vội vàng đi đến đoàn phim với mục đích đào Nam Tinh vào bộ đội.
Bây giờ Kim Đế là lão bản của công ty.
Hiệu suất làm việc cực cao, sau khi biết Ninh Đào tiến tổ, trước đó đã phái 2 trợ lý lâm thời tới đoàn phim hỗ trợ.
Ban đêm, Nam Tinh đang chuẩn bị rời đi, từ xa đã nghe được giọng của Tống Cảnh Hiên.
"Cô bạn nhỏ ~"
Giọng điệu cong queo tận chín khúc mười tám vòng.
Một chiếc Hummer ngừng bên đường cái, hắn tựa vào thân xe, chào hỏi với Nam Tinh.
Khuôn mặt cười tươi như đóa hoa, phá lệ xán lạn.
Bước chân của Nam Tinh dừng một chút, đi qua.
Bạch Vũ rời khỏi ghế lái, cười nói.
"Nam Tinh tiểu thư."
Vừa nhìn thấy Bạch Vũ, Nam Tinh theo bản năng nhìn vào trong xe.
Tống Cảnh Hiên vừa muốn nói chuyện mấy câu với Nam Tinh, cạch một tiếng, cửa xe được kéo ra.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra từ bên trong, giây tiếp theo, bắt lấy cánh tay của Nam Tinh, túm người lên xe.
Nam Tinh bị túm va vào một lòng ngực.
Mùi nước sát trùng quen thuộc tràn ngập vào khoang mũi.
Đứng ở cạnh xe, Tống Cảnh Hiên chậc một tiếng, đeo kính râm lên, dời tầm mắt.
Cái bộ dáng túm người ta không chịu buông tay này của Quyền Tự, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Quyền Tự ôm chặt người thế kia, hắn đương nhiên không có cơ hội đào người, kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ.
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn Quyền Tự:
"Anh đến đón em à?"
Quyền Tự vây chặt người trong lòng mình, chậm rãi nói.
"Mỗi ngày Tiểu Hoa đi sớm về trễ, để gặp được em, chỉ có thể tới đây tìm người."
Nam Tinh không hé răng.
Cô không cãi lại hắn, nói đến nói đi vẫn là cô có hại.
Không gian yên tĩnh, xe khởi động, Bạch Vũ lái xe.
Tống Cảnh Hiên quay đầu lại, mở miệng:
"Cô bạn nhỏ, cháu đã lập một công lớn a. Bản đồ định vị kia quả thực quá lợi hại. Người của bộ kỹ thuật đều đang khen ngợi cháu, bảo rằng kỹ thuật của cháu so ra không hề kém King chút nào."
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Hiên, liếc mắt một cái, trầm mặc.
Sau đó, cô lên tiếng dò hỏi.
"Tổ chức Ám Gen lại lần nữa phái người nhập cảnh là để theo dõi Miêu Vũ?"
"Trả thù Miêu Vũ chỉ là thuận tay thôi. Mục đích chân chính của bọn họ chính là······ người ngồi cạnh cháu."
Tống Cảnh Hiên đá mắt về phía Quyền Tự, cười tủm tỉm.
Quyền Tự rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt khiến cho người ta nhìn không rõ cảm xúc.
Tống Cảnh Hiên bắt chéo chân, thanh âm lưu loát:
"Theo đạo lý mà nói, đã qua nhiều năm như vậy, nghiên cứu của bọn họ hẳn là hơn xa so với mười mấy năm trước, đáng tiếc, nghiên cứu nửa ngày, cũng không tìm thấy thí nghiệm phẩm nào sống sót trừ bỏ người đàn ông của cháu. Đoán chừng cũng đang tức muốn hộc máu, muốn biết thành quả thực nghiệm năm đó ra sao, cũng chỉ còn cách bắt hắn về nghiên cứu lại."
Tống Cảnh Hiên nói xong, Nam Tinh yên lặng giơ tay, ôm chặt Quyền Tự.
Mí mắt Quyền Tự giật giật.
Hắn nhét người vào trong ngực mình, đầu gác lên vai cô, chậm rãi nghẹn ngào hỏi.
"Tiểu Hoa lo lắng cho anh?"
Nam Tinh chớp chớp mắt, thực nghiêm túc.
"Em sẽ không để bọn họ mang anh hắn."
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự cong cong.
"Em sẽ bảo hộ anh?"
Nam Tinh dừng một chút.
"Ách."
Hắn còn cần cô bảo hộ?
Nhưng vẫn lên tiếng đáp lại.
"Sẽ."
Cô thoáng do dự, cánh môi của Quyền Tự cọ cọ vào cổ cô, giọng nói nghẹn ngào.
"Nhìn qua thì Tiểu Hoa thực miễn cưỡng."
Giữa môi với răng, hô hấp nóng rực phả vào chiếc cổ trắng nõn của cô, lưu lại một vệt hồng nhàn nhạt.
Hắn há mồm, cắn lên cổ cô, từng chút từng chút cọ xát.
Không đau, chỉ có chút tê dại.
Nam Tinh nhỏ giọng nói.
"Anh không cần em bảo hộ a."
Câu nói này vừa dứt, lực đạo cắn của Quyền Tự mạnh thêm một chút, thanh âm khàn khàn.
"Lúc sinh nhật Tiểu Hoa 'mở ra lễ vật', đã nói là sẽ phụ trách với anh."
Nam Tinh bị lời nói của hắn làm cho thẹn thùng đỏ mặt.
Tống Cảnh Hiên ngồi trên ghế phụ xem tới mùi ngon.
Cuối cùng nghe thấy Nam Tinh đáp lại một câu.
"Em nhớ rõ, em sẽ bảo hộ anh."
Tống Cảnh Hiên tò mò.
"Mở ra lễ vật? Cô bạn nhỏ, lần sinh nhật của cháu, hắn đã tặng quà gì cho cháu thế?"
Nam Tinh sợ Quyền Tự còn muốn nói ra những chuyện thấy thẹn hơn nữa.
Cô vội duỗi tay che miệng hắn lại, sau đó mở miệng.
"Không, không có gì."
Mí mắt của Quyền Tự run run, một bộ dáng suy yếu vô lực không thể phản kháng, tùy ý cho cô xâu xé.
Tống Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ này của Quyền Tự, chậc chậc hai tiếng.
Chỉ là rất nhanh, lực chú ý của hắn lại rơi xuống người Nam Tinh.
Cô bạn nhỏ này, thật đúng là lợi hại.
Biến Quyền Tự thành bộ dáng dễ bảo thế này.
Nếu Nam Tinh chịu gia nhập bộ đội, quả thực là một hòn đá ném trúng mấy con chim a.
Về sau, trong bộ đội rốt cuộc có người có thể trị được tên biếи ŧɦái này.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy không thể nói toạc ra trước mặt Quyền Tự.
Phải hành động một cách lén lút mới được.
Trong đầu của Tống Cảnh Hiên nảy sinh ra vô số ý tưởng.
Xe chạy một đường, khi chạy tới một quán cơm thì dừng lại.
Nam Tinh bước xuống xe, trước cửa quán cơm không có lấy một bảng hiệu, vừa nhìn còn tưởng đây là một văn phòng công.
Đoàn người bước xuống, đi vào trong.
Rất nhanh, phục vụ đi ra, cười nói.
"Quyền tiên sinh, Tống tiên sinh, hai vị đã tới."
Vừa nói, ánh mắt của nhân viên phục vụ nhanh chóng đảo qua người Nam Tinh.
Sau đó, khi nhìn thấy Nam Tinh đang dắt tay Quyền Tự, trong mắt không thể che lấp được nỗi kinh ngạc.
Hai người Quyền Tự và Tống Cảnh Hiên có quan hệ tốt với cửa hàng trưởng của bọn họ.
Thi thoảng sẽ đến nơi này ăn cơm.
Trước nay họ chưa từng dẫn theo phụ nữ đến đây.
Mà vị Quyền tiên sinh luôn điệu thấp thần bí này, hình như cực kỳ không ưa phụ nữ tới gần hắn.
Trước kia, trong tiệm bọn họ có một nữ phục vụ muốn leo lên người Quyền tiên sinh.
Ai ngờ vừa mới xoắn thân mình dựa qua, lời còn chưa kịp nói, đã bị vệ sĩ của hắn khiêng đi.
Người phục vụ rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười dẫn đường, mang theo bọn họ đi vào sâu trong tiệm.
Sàn được lát cẩm thạch trơn bóng, trang hoàng sạch sẽ linh động, họ đi một đường lên thẳng ghế lô tầng hai.
Vừa mới bước vào, mùi nước sát trùng tràn ngập.
Hiển nhiên, phòng này là phòng được chuẩn bị riêng cho Quyền Tự.
Nam Tinh mở miệng.
"Anh có thể ăn?"
Quyền Tự bị Nam Tinh lôi kéo, hắn lên tiếng.
"Ừm."
Tống Cảnh Hiên lựa chỗ ngồi cạnh tường trong, bỏ kính râm xuống.
"Chủ tiệm Trịnh của mấy người đâu rồi?"
Người phục vụ đáp lời.
"Chủ tiệm có việc đi ra ngoài, biết các vị muốn tới đây nên đã cố ý dặn dò, mong ngài yên tâm."
Không bao lâu, đồ ăn được bưng lên.
Hương thơm nức mũi, nháy mắt khiến cho người khác có cảm giác thèm ăn, rất nhanh đã động đũa.
Tốc độ ăn của Tống Cảnh Hiên cực nhanh, đại khái là vì được huấn luyện trong quân đội, chẳng mấy chốc đồ ăn trước mặt hắn đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Một bát canh gà được bưng lên, người phục vụ bắt đầu giới thiệu.
"Canh gà này là do chủ tiệm Trịnh tự mình ngao chế (*tự mình sáng chế + nấu), được ninh suốt một buổi trưa, nguyên liệu trong đây là gà đen mới được bắt. Chủ tiệm cố ý nhắc nhở chúng tôi mang lên cho các vị nếm thử."
Nam Tinh nhìn canh gà trong chén.
Hương vị mê người không ngừng tỏa ra.
Bình thường, mặt trên của các loại canh gà khác sẽ có một lớp váng dầu.
Nhưng canh gà này sạch sẽ không có lấy một mảng váng, uống một ngụm, hương vị thơm ngon nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng.
Rất nhanh, canh gà trong chén đã được uống sạch sẽ.
Trái lại, người kén ăn nào đó, chỉ nếm được hai thìa canh gà, buông thìa rồi không chạm lại.
Hắn rũ mắt xuống, không nói ngon hay không ngon.
Ngược lại, lực chú ý của hắn rơi xuống người Nam Tinh.