Cố Chấp Cuồng

Chương 40




Giữa hè, rốt cuộc Hạ Diên Kính cũng tìm được bạn trai, vì để bày tỏ thành ý, nên muốn tới mời cô ăn cơm, Lục Tắc Linh suy nghĩ cũng đã đến lúc mình nên nghĩ ngơi một lát rồi, liền xin phép nghỉ đông, đi một chuyến trở về thành phố nơi mà cô sống từ nhỏ đến lớn.

Bạn trai của Hạ Diên Kính rất anh tuấn, gia thế tốt, và nhất là người này rất có kiên nhẫn đối với Hạ Diên Kính, người này là chú của học sinh mà cô dạy, bởi vì mối quan hệ này, nên hai người tiếp xúc với nhau nhiều, cuối cùng thì tạo ra một đoạn nhân duyên. Hạ Diên Kính nói anh ta giống như một con sói, từng bước từng bước một gài bẫy cô, còn cô là một con cá nhỏ ngây thơ chui vào trong bẫy của anh ta.Lúc cô ấy nói những lời này, cả khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

Nhìn bạn tốt của mình hạnh phúc, Lục Tắc Linh cũng cảm thấy rất thỏa mãn

Ngày nghĩ hàng năm, ở bên cạnh Hạ Diên Kính ba ngày, thời gian còn lại là thời gian hoạt động tự do của Lục Tắc Linh.

Thành phố này là nơi cô sống từ nhỏ, nhưng lần này trở về, cô chỉ có thể ở trong sách sạn. Cô rất quen với đường xá ở nơi này, nhưng cuối cùng mới phát hiện, chỉ mới mấy tháng chưa về, nhà của cô đã bị phá đi.

Có lẽ, nơi này đã sớm không còn là nhà của cô nữa rồi. Năm đó, cô vì Thịnh Nghiệp Sâm nghỉ học, ba không nhận cô nữa, vì tránh cô mà dọn nhà đi nơi khác, bán căn nhà này đi, ngay cả công việc làm nhiều năm cũng nghĩ luôn. Khi đó cô còn trẻ tuổi, cô rất oán hận, oán người đàn ông sinh ra cô tại sao lại có thể cố chấp, cổ hữu như vậy, tại sao không thể tha thứ cho cô? Nhưng nhiều năm qua đi, lúc nhớ lại chuyện khi đó, trừ áy náy ra thì cô đã không còn cảm xúc gì khác nữa.

Hàng năm, cô đều đi tảo mộ mẹ, nhưng chưa từng gặp lại ba lần nào, từ năm ngoái, kể từ khi cô rời khỏi thành phố này, vào ngày Thanh Minh cô không được nghĩ nên không thể trở về, tháng trước mới vội vàng đi xem một lần. Mộ của mẹ lần nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ, lúc cô đến trên mô còn có một bó hoa, cô đoán là ba đã để lại, chỉ là bó hoa này đã khô héo, cô không thể biết được nó đã được để ở đây từ lúc nào nữa.

Tuổi càng lớn càng có thể hiểu được tại sao lúc đầu ba lại cố chấp đến như vậy, bởi vì ba thật sự yêu thương cô, mới không chấp nhận cô sống một cuộc sống khổ cực. Ông dùng hết tâm tình của mình nuôi con gái lớn lên, nếu không phải là yêu thương, thì sao ông có thể làm được chuyện này?

Chỉ là lúc cô hiểu ra mọi việc, thì cô không thể tìm được ba nữa.

Căn nhà bị phá bỏ, hoài niệm cuối cùng của cô cũng mất. Lục Tắc Linh cảm thấy rất khó chịu, Cô đi trong con hẽm quen thuộc, giống như đang nhớ lại, nhìn những em học sinh tiểu học vừa tan học, Lục Tắc Linh nhớ lại khi còn bé ba cũng thường hay dắt tay cô như thế này đến chỗ học đàn. Tất cả đều giống như chỉ vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

Cô đi tới đi lui, cảm thấy mệt mỏi, cô ghé vào quầy sách ven đường mua một chai nước suối, lúc chờ ông chủ thối tiền lại cho cô, cô tùy ý đọc lướt qua tờ báo. Ánh mắt quét qua, đột nhiên vòng trở lại.

Trong tờ báo là một bóng lưng đứng ở một góc của thành phố, tin tức về đời sống trên tờ báo thu hút cô. Giống như một bài báo bình thường, trên đó có một hình ảnh nho nhỏ, một người đàn ông về hưu đang viết chữ trên quảng trường, góc văn hóa của thành phố.

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra được. Cô mua tờ báo này. Còn chưa xem xong, nước mắt rơi xuống ướt hết tờ báo, chữ trên tờ báo cũng nhòe đi, trở nên mơ hồ.

Cô nhìn đồng hồ, gọi xe đi đến quảng trường trên tờ báo nói, cô chỉ muốn thử vận may của mình một chút, nhưng không ngờ ông lại thật sự ở chỗ này.

Hoàng hôn trên quảng trường, có những người già đang khiêu vũ, có người thì đánh cờ, biến thành bầy chim bồ câu giương cánh, cũng có con thì đang ăn. . . . . .

Tất cả tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có mình tâm tình của Lục Tắc Linh là trở nên nóng nẫy

Người đàn ông trong ấn tượng của Lục Tắc Linh đang nghiêm túc ngồi viết chữ trên mặt đất, bên cạnh là một thùng nước màu đỏ, xung quanh có vài người quay xem, chỉ là ông viết rất chuyên chú, không có nhìn bất cứ người nào.

Người đàn ông cao lớn trong quá khứ ngày hôm nay lại lặng lẽ cong sống lưng, cả đời dạy học, nên mái tóc cũng vì bụi phấn mà làm cho bạc màu.

Lục Tắc Linh rơi nước mắt, nhưng lại không dám đến gần.

Nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, nhưng Lục Tắc Linh chậm chạp không dám bước tới gần.

Ông viết kiểu chữ của Vương Hi Chi《 lan đình tập tự 》, bắt chước lối chữ thảo gần như không sai một chữ, người đứng xem đều tấm tắt khen ngợi.

Lục Tắc Linh không xa cũng không gần nhìn ông. Ông viết hết ba lần, cho đến khi hoàng hôn gần đến, mới xách thùng nước đi về nhà.

Lục Tắc Linh im lặng đi theo, giữ một khoảng cách vừa đủ ( không quá gần nhưng cũng không xa) nhìn bóng lưng của ông. Đèn đường vàng tạo một tầng sáng xung quanh ông. Bước chân của ông đã mang dáng vẻ của người già. Lục Tắc Linh trong lòng chua xót không nói nên lời .

Ông dừng lại ở trước khu dân cư cũ kĩ. Lục Tắc Linh chậm chạp đến gần, cúi đầu đứng sau lưng ông, thận trọng gọi một tiếng: “Cha”.

Dường như đã cách thiên sơn vạn thủy (mình thấy câu này để nguyên văn nghe hay hơn), lại cách xa cuộc sống biến đổi, hết thảy cũng đều là hồi ức. Ngay cả lời nói cũng đều xa lạ. Thời điểm Lục Tắc Linh gọi cái xưng hô đó, âm thanh nghẹn ngào không tưởng.

Ông không quay đầu lại, chỉ lấy chìa khóa ở trong túi tiền mở cửa sắt trước nhà. Ông mở cửa, nhưng lại không muốn cho Lục Tắc Linh đi vào. Cuối cùng lạnh nhạt trả lời: “Cô nhận lầm người, ta không phải ba cô”

Một giây kia cửa sắt đóng lại, Lục Tắc Linh đã muốn khóc không thành tiếng. Nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt, Lục Tắc Linh nhìn ba lảo đảo bước lên trên lầu. cô đứng sát vào cửa sắt nghe tiếng bước chân của ông, cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất cô cũng chưa đi khỏi.

Liên tục mấy ngày Lục Tắc Linh đều đi tìm ba mình, nhưng không biết là có phải cố ý hay không trốn cô ông không đến quảng trường viết chữ nữa, hỏi hang xóm thì nói ông đi du lịch, trong nhà mấy ngày nay không có người.

Kì nghỉ đông của Lục Tắc Linh đã hết, không có cách nào đành phải trở về đi làm, liên tiếp mấy ngày hồn vía lên mây, lơ lơ lửng lửng.

Đây mới là sự trừng phạt lớn nhất sao? Đời này cô nhất định là phải cô độc cả đời.

Hết kì nghỉ đông, trưởng phòng nhân sự tìm cô thông báo. Lục Tắc Linh cô lại được thăng chức, không cần ở nhà hàng phục vụ, chỉ cần quản lí nhân viên. Chức vụ mới có rất nhiều việc phải làm,công việc túi bụi, bận rộn làm cho cô không có thời gian suy nghĩ miên mang. Sauk hi chia tay với Bạch Dương, ngược lại liên lạc nhiều hơn, có thể là do không thật sự yêu nhau nên hai người rất thoải mái, tự nhiên. Bạn bè Bạch Dương đều đã gặp qua, đều là người quen, đối với quan hệ của cô và Bạch Dương cũng không có nói gì hay tỏ thái độ gì, rất bình thường.

Lúc Bạch Dương đi nói chuyện ngẫu nhiên kéo theo Lục Tắc Linh cho có bạn, lấy cô làm bia đỡ trốn uống rượu. Lục Tắc Linh có lúc vì trượng nghĩa sẽ uống giúp anh ta vài ly.

Chạm mặt Thịnh Nghiệp Sâm ở đây cũng là trường hợp váy áo thơm ngát lung linh. ( chổ này chém á, không hiểu ra làm sao luôn T_T)

Giám đốc một công ty tổ chức chúc mừng việc hợp tác làm ăn với Bạch Dương. Bạch Dương lại kéo Lục Tắc Linh cùng đi, còn cố ý tặng cho cô một bộ váy mới để mặc đi.

Trên người cô là bộ lệ phục ngắn màu be, cùng ton sur ton với đôi giày cao gót, khoe rõ dáng người, váy có hơi ngắn. Lục Tắc Linh mặc cùng vô cùng không thoải mái, từ lúc vào ngồi tới giờ cũng không dám đi lại nhiều, chỉ lo hở ra. Trong bữa tiệc cô vẫn luôn giữ im lặng, người chủ trì đi lên sân khấu, mọi người liền đứng dậy. Lục Tắc Linh cách chổ cao cao đặt sâm banh, khó hiểu nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm. Đứng bên cạnh anh là một cô gái mà cô không biết, có thể là anh cũng mang bạn gái đi cùng, lễ phục màu đen nhìn qua khí chất phi phàm. Cũng đúng thôi người đàn ông như anh, mãi mãi chỉ có cô gái hơn người như thế mới xứng đôi.

Lục Tắc Linh nhìn anh vài lần, cuối cùng không nhìn nữa.

Tối nay tâm tình Bạch Dương rất tốt, uống rất nhiều, Lục tắc Linh với tài xế đưa Bạch Dương về trước rồi mới về nhà.

Lúc về đến nhà trời cũng đã gần sang. Đèn đường dưới lầu đã hư hết mấy cái. Lục Tắc Linh một bên lên lầu một bên tình tiền lương của mình, suy nghĩ đã đến lúc bắt tay vào việc mua nhà. Cô không nói việc này với Bạch Dương, bạn của Bạch Dương khá nhiều muốn làm việc này không khó, nhưng cô biết tám phần là anh ta cũng sẽ vừa bán vừa cho.

Lấy cái chìa khóa mở cửa, vừa đem đổi lại giày, trên người vẫn còn mặc lễ phục, chuông cửa đã bị nhấn vang lên. Lục Tắc Linh nhíu mày, bất giác có chút khẩn trương. Đã hơn nữa đêm ai lại đến tìm cô lúc này? Cô cài lại khóa an toàn, cửa mở ra một khe nhỏ, đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài một chút.

Thịnh Nghiệp Sâm say khướt tựa vào trên cửa, hai tay vô lực xui hai bên người, cái trán tựa vào cửa sắt, mặt đỏ bừng, trong mắt say mờ mịt.

Lục Tắc Linh do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ khóa an toàn, để cho anh đi vào.

Bước chân Thịnh Nghiệp Sâm lảo đảo, vừa vào nhà thì nằm ngay. Lục Tắc Linh không có cách nào đành vào nhà bếp làm cho anh một ly nước mật ong đặt trên bàn trà.

Thịnh Nghiệp Sâm nhấm nghiền hai mắt, cũng không động đậy. Lục tắc Linh khẽ thở dài, xoay người đi rửa mặt, không nghĩ tới mới di hai bước, Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên bước tới.

Người cao lớn có khác, bước hai bước liền đến, thân thể giống như một bức tường ngăn chặn Lục Tắc Linh. Trên người đều là mùi rượu xông tới khiên Lục Tắc Linh hoi choáng váng.

"Tại sao em còn chưa chia tay với hắn?" Thịnh Nghiệp Sâm giống như đứa trẻ chơi xấu, ra vẻ ủy khuất hỏi cô.

Lục Tắc Linh nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, Thịnh Nghiệp sâm đã nói: “Em mặc cái loại quần áo gì đây? Bắt chước người ta mặc loại trang phục quyến rũ đàn ông?

Lục Tắc Linh theo bản năng lùi về sau từng bước, chưa kịp phản ứng gì, anh đột nhiên khí thế to lớn nâng mặt Lục Tắc Linh lên. Mang theo mùi rượu nồng nặc hôn mạnh lên môi Lục Tắc Linh. Đầu lưỡi anh cường thế xâm lược, càn quấy ở trong miêng Lục Tắc Linh khuấy động. Không khí trong trong phổi Lục Tắc Linh đều bị anh lấy đi hết rồi. Anh dùng khí lực lớn nhất ôm lấy cô. Cô thì giống như lính thua trận, dưới công kích của anh sớm quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

Anh bỗng nhiên cúi xuống bế bổng cái người vẫn đang mơ màng như chìm trong sương mù là cô lên. Chờ lúc cô biết phản ứng lại thì cô đã bị anh đặt trên giường.

Một tay của anh đè xuống bả vai của cô, tay còn lại nhanh chóng cởi ra quần áo của mình. Nhiệt độ nóng như lửa trên người anh như có như không chạm vào tâm Lục Tắc Linh, một giây kia hoàn toàn chìm đắm trong cô, thở ra một cách nặng nề Thịnh Nghiệp Sâm vẫn chìm trong triền miên, hơi thở cũng chỉ toàn mùi rượu.

Anh giống như lửa nóng, không ngừng tà ác ở trong thân thể cô thiêu đốt khắp nơi. Cô vô lực bám chặt vai anh Nàng bất lực leo lên bờ vai của hắn. Cùng anh triền miên (nguyên văn là tình dục, mà mình thấy nó kì kì nên thay) d9a4 tro73 thành một nhà ngục vô hình, mà Lục Tắc Linh đã bị giam cầm trong đó mất rồi.

Đêm tối yên tĩnh che dấu những chuyện hoang đường tốt nhất. Trong phòng tối đen như mực, Thịnh Nghiệp Sâm đã ngủ say. Anh vừa say vừa mệt mỏi, lại ôm chặt Lục Tắc Linh vào lòng. Chuyện này từ trước tới nay không có khả năng xảy ra.

Cái váy Bạch Dương đưa bị Thịnh Nghiệp Sâm xé thành mảnh vụn. Anh ta rõ ràng có thể kéo khóa cởi ra, vậy mà cố tình thô lỗ xé nát. Không biết là ai làm cho người này một bộ dáng phóng túng thế này, cũng không có lấy một câu giải thích.

Trước kia Thịnh Nghiệp Sâm nửa đêm uống say đều đi tìm Lục Tắc Linh. Anh trước sau cũng không nói gì với Lục Tắc Linh, mỗi lần đến đây Lục Tắc Linh đều làm nước mật ong cho anh, lấy khăn nóng lau mặt cho anh, rồi rời đi thực im lặng.

Bọn họ luôn ở trong bóng đêm trầm luân. Rõ ràng một lần rồi lại một lần nói sẽ không gặp lại, nhưng một lần lại một lần cùng nhau triền miên một chổ.

Lục Tắc Linh luôn không có cách nào nói với Thịnh Nghiệp Sâm lời từ chối. Cô cô độc một mình quá lâu ngày càng cảm thấy cuộc sống bi thương, tuổi càng lớn càng cảm thấy một mình cô đơn trong ngôi nhà thật giống như đang ở trong một ngôi mộ khổng lồ. Nhất là khi anh hai mắt say đến mờ mịt nhìn cô, cô chợt nhớ tới một đêm năm năm trước, nhớ đến anh chân thành nói với cô: “Cảm ơn em đã giao hết thảy cho anh, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu em”.

Đó là lời mà anh muốn nói với thiên thần Diệp Thanh. Lục Tắc Linh chỉ vừa nghĩ tới đã cảm thấy khinh bỉ. Yêu, thật là một cái từ ngữ cao quý to lớn, vì sao Lục Tắc Linh cô lại không xứng được nhận.

Cô không biết tất cả chuyện này tại sao lại như vậy, cũng không hiểu được thật sự thân thể và tâm hồn không thể tách ra hay không.

Trong lòng cô luông khát khao tình yêu, khát khao cả thế giới này đừng bỏ qua cô (bỏ cô một mình). Cô muốn có gia đình, cô cũng biết Thịnh Nghiệp Sâm không phải người đó. Cô biết rất rõ ràng.

Cô muốn rời khỏi, nhưng cơ thể luôn muốn thoát li của cô, một lần lại một lần khuất phục trước anh, cơ thể cô luôn nằm trong tay anh.

Lấy hai tay ôm lấy cơ thể trần trụi của mình, cô lặng lẽ rơi nước mắt. Mà Thịnh Nghiệp Sâm sau khi thỏa mãn liền ngủ say. Anh vỉnh viễn sẽ không biết trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ. Cô muốn hứa hẹn nhưng anh mãi mãi cũng sẽ không cho. Có lẽ anh nghĩ rằng cô sẽ như trước đây không bao giờ từ chối anh.

Ban đêm, Thịnh Nghiệp Sâm lại cả người đều là mùi rượu đến đây. Lục Tăc Linh mệt mỏi mở cửa, không them nói gì, thậm chí không nhìn tới, lập tức xoay người về phòng.

Thịnh Nghiệp Sâm đóng cửa lại, ngay cả giày cũng chưa đổi, vội vàng từ phía sau ôm lấy Lục Tắc Linh. Nụ hôn của anh ỉ mỉ rơi trên cổ cô. Anh cứ như vậy từ phía sau đặt cô trên giường, động tác kịch liệt, lúc tiến vào nhẹ gầm lên. Thân thể như cũ nhấp nhô, giường dao động một chút phát ra tiếng chi nha (hay kẽo kẹt gì đó, nói túm lại là vận động giường nó lên tiếng).

Lục Tắc Linh không hề động đậy, cơ thể bị Thịnh Nghiệp Sâm xoay tới xoay lui đủ mọi tư thế. Anh tận tình rong rủi phát tiết. Cô vô lực úp mặt vào ga giường, nước mắt không nhịn được cứ vậy lặng lẽ chảy xuống. Cô cảm thấy chính mình sắp chết rồi.

Thịnh Nghiệp Sâm xoay người cô lại đối diện với mình, lúc muốn tiếp tục tiến vào, buồn bả phát hiện gương mặt đầy nước mắt của cô. Một giây kia động tác đình trệ lại, Thịnh Nghiệp Sâm đang trầm luân cuối cùng cũng có vài phần tình táo.

Thịnh Nghiệp Sâm xoay người cô lại đối diện với mình, lúc muốn tiếp tục tiến vào, buồn bả phát hiện gương mặt đầy nước mắt của cô. Một giây kia động tác đình trệ lại, Thịnh Nghiệp Sâm đang trầm luân cuối cùng cũng có vài phần tình táo.

Trong phòng cũng không quá tối, Thịnh Nghiệp Sâm quá gấp gáp nên ngay cả rèm cửa sổ cũng không them kéo lại. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng sáng rõ, chỉ là sự kịch liệt vừa rồi đã dừng lại, trong phòng quanh quẩn còn lại tiếng thở ồ ồ nặng nề của anh.

Thịnh Nghiệp Sâm từ ở trên cô lật người xuống. Đưa lưng về phía góc giường cô đang ngồi, thật lâu sau mới nói: “ Thật xin lỗi”.

Lục Tắc Linh nghe được một tiếng xin lỗi này cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô dùng chăn mỏng cố gắng che dấu thân thể trần trụi của mình, chôn mặt vào chăn, cho đến khi nó bị nước mắt làm ướt.

Thịnh Nghiệp Sâm nhìn nước mắt cô như thác đổ lại bị sự nức nở cô cố chịu đựng khiến tâm khuấy động.

Anh đột nhiên quay lại muốn ôm lấy cô, lại bị Lục Tắc LInh đẩy mạnh ra.

Cô mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước, nhìn chằm chằm vào Thịnh Nghiệp Sâm, nước mắt từng hạt to rơi xuống, cô cũng hoàn toàn không để ý, chỉ là dừng lại một chút rồi hỏi anh: "Bởi vì tôi yếu đuối dễ khi dễ, cho nên anh mới đối với tôi như vậy, đúng không? Quan hệ của chúng ta cho tới bây giờ đều là không bình đẳng, anh dựa vào việc tôi yêu anh, cho nên anh mới đối với tôi như vậy. Lúc anh trên giường với tôi, nhiều năm như vậy anh biết tôi là ai sao? Anh rốt cuộc coi tôi là ai?

"Anh. . . . . ."

"Thịnh Nghiệp Sâm!" Lục Tắc Linh kêu đầy đủ tên của anh: "Anh có thể hay tỉnh táo một lần khi đến tìm tôi? Tôi chịu đựng việc anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi chịu đựng anh dùng ánh mắt nhìn một bóng dáng khác thông qua tôi, tôi là ai anh có biết không? Anh tại sao lại tới chổ này anh có biết không?”

Lục Tắc Linh khóc vô cùng thương tâm (đau lòng), cô chưa bao giờ ở trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm phát tác cảm xúc như vậy. Trong đầu nhớ lại hàng loạt chuyện đã qua làm cho cô triệt để sụp đổ. Cô tê tâm phế liệt (đau đớn vô cùng đến mức lục phủ ngủ tạng đều tê liệt) hỏi, cô thầm nghĩ anh cũng giống cô sẽ đau: "Có thể hay không có một ngày, trong mắt của anh chỉ có tôi? Cho dù chỉ trong một giây cũng được, hay chỉ trong nháy mắt cũng được………”