Công ty cấp một khoản tiền để mua một số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong công
việc liền đi một chuyến đến trường học.
Trường học và viện mồ côi hợp tác với nhau, các trẻ được nhận vào đều
tàn tật và vứt bỏ. Thịnh Nghiệp Sâm có chút cảm thông với những đứa trẻ
này như đang cảm thông với chính mình trước kia. Cha mẹ anh đều là dạng
người của công việc, lúc anh vẫn còn mặc tã lót thì đã được đưa cho bà
nội nuôi dưỡng. Khi còn bé cho dù đi đến nơi nào thì anh cũng đều đi
cùng với bà nội và bảo mẫu, trừ hàng năm chụp chung một tấm hình gia
đình, anh thậm chí còn không có tấm hình nào chụp riêng với cha mẹ. Khi
còn bé anh vẫn không hiểu tại sao cha mẹ lại như thế, luôn hết lần này
đến lần khác chờ mong bọn họ gọi điện về cho mình, vậy mà bọn họ chưa
từng gọi về lần nào, vất vả lắm mới về được một lần thì cũng chỉ cho anh tiền, mua những thứ đắt tiền làm quà tặng cho anh, dùng chút ít thời
gian ở cùng anh, anh như vậy, thì có khác gì so với những đứa trẻ bị bỏ
rơi này đâu? Cha mẹ anh, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Tuổi thơ cô đơn tịch mịch của anh cuối cùng cũng vì sự ra đời của em gái mà thay đổi, nhưng đến cuối anh vẫn mất đi đứa em gái mà anh yêu quý
nhất. Em gái ra đi ngoài ý muốn đã hoàn toàn làm mối quan hệ giữa anh và cha mẹ càng xấu đi. Anh đối với cha mẹ hận đến nỗi không thể hòa giải
được nữa.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cha mẹ nói sẽ cho anh ra nước
ngoài học, khi đó quan hệ giữa anh và cha mẹ đã trở nên rất xấu, tất
nhiên anh sẽ không nghe theo lời bọn họ . Thành tích học tập của anh
luôn rất tốt, cũng không phải trời sinh anh thích học tập, anh chỉ muốn
thay đổi, có thể sớm thoát khỏi cha mẹ, không muốn dựa vào bọn họ nữa.
Thời điểm nhập học ở trường đại học, Thịnh Nghiệp Sâm tới làm thủ tục,
anh cảm thấy trường này rất nhạt nhẻo, cho đến khi gặp được Diệp Thanh.
Diệp Thanh bị bạn bè ở hội học sinh lôi kéo đi làm tình nguyện viên, trợ giúp những học sinh mới nhập học làm thủ tục. Diệp Thanh vừa lúc bị
phân đến giúp Thịnh Nghiệp Sâm. Thật ra Thịnh Nghiệp Sâm chọn trường này là do đàn anh khóa trên đề nghị, cho nên anh mới tới, ngày đó anh cũng
không biết là sợi dây thần kinh nào của mình không bình thường, đột
nhiên có ý muốn trêu chọc cô, cũng liền nghĩ sai thì hỏng hết, mọi
chuyện cứ tùy vào duyên số.
Diệp Thanh tốt bụng giúp Thịnh Nghiệp Sâm xách hành lý, va li nặng như
vậy, cô vẫn cật lực mang đi, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không hỏi, cố ý không giúp một tay, vốn tưởng rằng cô sẽ như những đứa con gái khác cảm thấy
anh không có phong độ, nhưng cô cứ như vậy, mồ hôi đầm đìa đem va li của anh đưa đến, trước khi đi còn lấy nước cho Thịnh Nghiệp Sâm uống.
Tuy bề ngoài Diệp Thanh rất lạnh lùng, nhưng bên trong đã xuất hiện ngọn lửa cháy hừng hực. thời gian ba năm, Diệp Thanh cải tạo Thịnh Nghiệp
Sâm thành người gặp người yêu, nhưng đến cuối cùng cô lại rời bỏ anh,
không còn thương anh nữa .Tất cả đều là do Lục Tắc Linh hại, cô tàn nhẫn như một kẻ sát nhân, chia rẻ sự gắn bó của anh và Diệp Thanh.
Có lẽ anh và Lục Tắc Linh là một loại người giống nhau, cô biến anh
thành anh của ngày xưa. Trở về bộ dạng ngày xưa, trở thành một đứa đứa
bé cô đơn không ai yêu thương.
"Thịnh tiên sinh." Bên tai truyền đến một giọng nữ dễ nghe, ôn nhu lại
lễ phép, là cô giáo của trường học, "Lần trước cậu tặng quà cho bọn nhỏ, chúng rất vui mừng, bọn nhỏ có làm một chút quà tặng lại cho cậu."
Thịnh Nghiệp Sâm để tài xế nhận giúp mình, lễ phép cảm tạ: "Cám ơn."
"Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thiên, cậu có muốn ở lại cùng ăn mừng không?"
Thịnh Nghiệp Sâm mím môi cười cười: "Không cần." Anh đột nhiên nhớ ra cái
gì, quay đầu lại hỏi tài xế: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Ngày 19 ạ."
.......
Đột nhiên Thịnh Nghiệp Sâm nhớ ra, hôm nay cũng là sinh nhật của Lục Tắc Linh. Anh trước sau như một nhớ một cách tỉ mỉ, thời điểm học đại học,
trong hội học sinh, sinh nhật mỗi người anh đều nhớ, tất nhiên cũng bao
gồm Lục Tắc Linh. Chỉ khi xảy ra những sự việc về sau, anh không còn tổ
chức sinh nhật cho cô thêm một lần nào nữa. Ở cùng nhau hơn ba năm, hận
cô dường như đã dần trở thành bản năng của anh, chính vì nguyên nhân
này, bọn họ mới có thể hành hạ lẫn nhau như vậy.
Lúc trở về đi ngang qua một cửa hàng, tài xế cùng anh lựa quần áo, chuẩn bị cho lần sau đưa tới trường học, lúc đi ngang qua cửa hàng thời trang nữ, anh ngừng một chút, cô bán hàng liền đi tới, thanh âm ôn hòa: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần thứ gì?"
Ánh mắt của anh không thấy gì, không nhìn thấy hình dạng của cô ta,
nhưng cũng có thể tưởng tượng chủ nhan của giọng nói này là một cô gái
trẻ tuổi, ước chừng trạc tuổi với Lục Tắc Linh.
Nói đến Lục Tắc Linh, anh mới đột nhiên nhớ lại, Lục Tắc Linh cũng chỉ
mới hai mươi lăm tuổi, cũng đã đến tuổi kết hôn. Anh nghĩ tới đó liền
giật mình một cái, cảm thấy mình có chút hoang đường, tại sao đột nhiên
lại nghĩ đến chuyện này? Chẳng lẽ mình muốn cưới cô sao?
Anh tự hỏi chính mình nhưng lại không có đáp án.
Anh lắc đầu một cái, cự tuyệt ý tốt của cô gái bán hàng, cuối cùng không mua gì cả, anh sợ Lục Tắc Linh sẽ mong đợi anh, anh không thể cho cô
bất cứ thứ gì, bất luận là hôn nhân hay là tình yêu.
Hai tay Lục Tắc Linh đều xách đầy thức ăn, cánh tay rất đau, ngón tay bị túy nylon xiết chặt làm cho bầm tím, cô mua quá nhiều thức ăn, tất cả
đều là những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn, thật ra là cô không chắc
chắn anh có trở về hay không, nhưng lúc mua thức ăn lại không nhịn được
mà mua một đống lớn.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô, mặc dù Thịnh Nghiệp Sâm không nhớ, cô cũng không để ý.
Đứng trong thang máy, buồn chán nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu ở
trong vách thang máy. Lúc Tắc Linh yên lặng nghĩ, cô thật sự không có ưu điểm gì nổi bật, không thông minh, không dịu dàng, thậm chí cũng không
biết làm nũng. Cô không thể ràng buộc được Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ biết cố chấp ỷ lại vào anh.
Thời gian trôi qua thật mau, chỉ vừa chớp mắt một cái, đã sang năm thứ
tư, mấy năm này, mỗi một ngày cô sống trong nỗi lo lắng và đề phòng, mỗi lần đi ra ngoài rồi trở về nhà mở cửa ra cô đều khẩn trương, sợ chỉ
khóa trên tay mình sẽ có một ngày không mở cánh cửa này được nữa, sợ có
một ngày Thịnh Nghiệp Sâm sẽ tàn nhẫn quyết tâm không cho cô vào, cho
nên mấy năm này cô không dám đi lâu, không dám đi quá xa.
Mang tâm sự nặng nề đi vào trong nhà nấu ăn, như một người máy bận rộn
làm ra một bàn đồ ăn lớn, lúc bưng ra không biết sao lại mất hồn, ngón
tay đụng vào chỗ trán men nóng hổi, đau đến tỉnh táo lại, vội vàng mở
nước lạnh rửa, nước lạnh xối vào chỗ đang nóng hừng hực, tiếng nước chảy rào rào át đi tiếng đóng cửa của Thịnh Nghiệp Sâm, cô ra khỏi phòng bếp mới biết anh đã về nhà.
Để chén canh xuống, xoa xoa tay, cô yên lặng đi theo sau lưng Thịnh
Nghiệp Sâm, nhận lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ từ anh rồi máng lên móc áo/
Cô ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, chưa tới 8 giờ mà anh đã trở về, chuyện này đối với cô thật sự mà nói là một niềm vui rất lớn.
"Hôm nay anh không bận gì hết hả?" Lục Tắc Linh hỏi.
"Ừ." Thịnh Nghiệp Sâm ngồi xuống, nhận lấy chén cơm do Lục Tắc Linh vừa bới cho anh, "Có cái gì ăn thì gắp đại vào đi."
Hiếm lắm anh mới có thể bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy, Lục Tắc
Linh nhất thời vui mừng, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn so với bình
thường, cầm đũa gắp những món bình thường anh thích ăn nhất vào trong
chén.
Thịnh Nghiệp Sâm im lặng ngồi ăn cơm, một lát sau nói: "Sao hôm nay lại
làm nhiều món như vậy?" (Biết rồi mà còn làm bộ hỏi nữa chứ
..........
Tuy không thường xuyên nói chuyện với nhau, nhưng đối với Lục Tắc Linh
mà nói thì đây là đột phá lắm rồi, thì ra sinh nhật có thể đem lại may
mắn là thật, chắc hẳn hôm nay tâm trạng của Thịnh Nghiệp Sâm rất tốt,
thật cảm ơn trời cao, cuối cùng cũng quan tâm chút ít tới cô.
Ban đêm, Lục Tắc Linh không biết có phải là do hưng phấn quá hay không,
mà cô lại không ngủ được, cô nằm ngửa nhìn trần nhà, hình như Thịnh
Nghiệp Sâm đã ngủ rồi, anh nằm nghiêng đưa lưng về phía cô, tư thế rất
bình thản.
Ban đêm, Lục Tắc Linh không biết có phải là do hưng phấn quá hay không,
mà cô lại không ngủ được, cô nằm ngửa nhìn trần nhà, hình như Thịnh
Nghiệp Sâm đã ngủ rồi, anh nằm nghiêng đưa lưng về phía cô, tư thế rất
bình thản.
Có lẽ là do thái độ bình tĩnh hôm nay của anh làm cho lá gan của cô lớn
thêm một chút, có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh, thơi thở của anh dường
như
cũng trở thành tiếng nhạc du dương, có lẽ……Cô không còn kịp suy nghĩ gì
thêm được nữa, thì cơ thể đã hành động trước suy nghĩ rồi, cô nhẹ nhàng
di chuyển tới chỗ anh. Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ còn ngoài một chút
ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng chiếu vào cửa sổ, đêm nay thật yên tĩnh,
ít nhất là vào giờ khắc này, dường như cô đã quên mất mình là ai.
Thịnh Nghiệp Sâm có dáng người cao, vai rộng, mặc cái gì cũng đều dễ
nhìn, nhất là mặc đồ ngủ, dáng người cao lớn lại thon dài, dưới thắt
lưng tạo ra một đường cong, cánh tay đặt ở thắt lưng chậm rãi đi xuống
phía dưới, giờ khắc này, tư thế này, anh trong mắt Lục Tắc Linh thật sự
rất hấp dẫn và mê hoặc. Trước mặt Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm giống
như vùng biển rộng mênh mông, tính khí thay đổi khó lường, trước đó một
giây còn gió êm sóng lặng nhưng sau một giây đó lại là cuồng phong gào
thét, mấy năm nay, cho dù là lúc thân mật cô cũng không dám chạm vào
anh, nhưng giờ phút này, cô giống như đang bị đầu độc, từng chút từng
chút một tiến lại gần lưng anh, cánh tay từ từ đưa tới rồi luồn qua
người anh, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh.
Thắt lưng của anh rất rắn chắc, thân thể của đàn ông và phụ nữ không
giống nhau, anh cao lớn rắn rỏi tràn đầy năng lượng, tạo cho người khác
cảm giác an toàn. Giống như giờ phút này đây.
Lục Tắc Linh như người hít thuốc phiện, lấy mặt dán thật chặt vào lưng
anh, chỉ sợ không còn kịp nữa, chỉ sợ sau khi anh tỉnh lại sẽ đẩy cô ra.
“Sao lại không ngủ?”
Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm giống như lời nguyền rủa của ma quỷ làm
cho thần kinh của Lục Tắc Linh không khỏi kích động, cô theo phản xạ
nhích ra, lưng cứng đờ, tim đập mạnh như sấm.
Sự xấu hổ dần dần lan tỏa trong không khí yên tĩnh này, trong đầu cô
hiện ra hàng ngàn hàng vạn lý do, thế nhưng, Lục Tắc Linh không thể nói
được gì.
“Em…..”
Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên lật người lại, đem Lục Tắc Linh đè dưới thân
mình. Không giống với sự thô lỗ thường ngày, mặc dù động tác của anh rất gấp gáp nhưng là do kích tình mà phát tiết. Anh vội vàng đẩy áo ngủ của Lục Tắc Linh lên trên, ngón tay thô ráp mang theo nhiệt độ nóng bỏng
chạm vào da thịt của Lục Tắc Linh, đến mức đốt lên ngọn lửa hừng hực
trong người cô, Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có vật
gì đó giống như quả bóng không ngừng được bơm khí vào, gần như sắp nổ
tung.
Cô không lưu loát đáp lại anh, động tác của cô càng làm cho bản năng đàn ông của Thịnh Nghiệp Sâm tăng lên. Anh giống như ngựa hoang mất cương ở trên thân thể của cô mà rong ruổi, mồ hôi thấm ướt cả thân thể.
Động tác của anh lúc đầu so với lúc sau còn gấp hơn, Lục Tắc Linh giống
như ở trên bờ biển cát mịn, bị sóng biển đẩy lên phía trước, sau đó lại
bị cuốn lấy, sức lực của cơ thể và giác quan cảm thụ cùng tập trung lại
một chỗ, trong đầu đầy máu sung gay gắt.
Phút chốc đạt tới cao trào, tiếng hít thở nặng nề của Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên biến mất.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, anh nâng gáy của Lục Tắc Linh lên, giống như mang theo chút men rượu, mạnh mẽ cùng bá đạo hôn xuống, anh gặm nhắm
môi cô, trao đổi nước miếng, triền miên đến chết.
Lục Tắc Linh không tự chủ được mà rụt đầu lại, nhưng bị Thịnh Nghiệp Sâm dùng sức đè lại.
Nụ hôn kia kéo dài thật lâu, lâu đến nỗi Thịnh Nghiệp Sâm phát tiết xong vẫn chưa dừng lại. Anh rời khỏi môi cô, mệt mỏi nằm ở trên vai cô, cả
đại não của cô hiện giờ đều là trống rỗng.
Không thể tin được, Thịnh Nghiệp Sâm hôn cô, anh cùng cô thân mật rồi
hôn môi, thậm chí còn vuốt ve thái dương của cô, thế nhưng, thế nhưng nó lại còn mang theo một chút dịu dàng nữa…..
Quỷ thần ơi, Lục Tắc Linh nhắm hai mắt lại, đừng thưởng cho cô như vậy, cô sợ nhưng cũng không biết phải vì sao.
Đôi tay cô run rẩy ôm lấy thắt lưng đầy mồ hôi của Thịnh Nghiệp Sâm, ôn
tồn dán sát vào da tay của anh. Giờ khắc này, yên tĩnh đối với cô mà
nói, quả thật giống như một giấc mộng.
Cô giống như đi nhầm vào mộng cảnh của Elise*, cảnh sắc kiều diễm này đẹp đến lạ thường, cô không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Cô nghe thấy nhịp tim Thịnh Nghiệp Sâm đập ổn định, đáy lòng rung động rồi lại lo lắng.
Cô từng cực kỳ không hy vọng anh khôi phục ánh sáng, nếu như anh có thể nhìn thấy, cô liền không có tư cách ở lại bên cạnh anh.
Nhưng giờ phút này, cô thật sự hi vọng anh có thể nhìn thấy cô, dù chỉ trong một giây thôi cũng tốt.
Thịnh Nghiệp Sâm, anh có biết hay không, có biết người con gái mà anh hôn lúc này, có tên là Lục Tắc Linh không?