Cổ Chân Nhân

Chương 275: Bị Phát Hiện




“Không cần. Cục diện đã được khống chế, không thể đi quấy nhiễu tiểu thư nhà ngươi. Một hai con sói với sức của ta cũng có thể ứng phó được.” Phương Nguyên nói.

Tiểu Điệp có giục vài câu, nhưng vẫn bị từ chối. Cuối cùng nàng giậm chân ngoài lều, căm hậ nói: “Thực sự là không hiểu lòng tốt của người khác, nếu các ngươi bị chết cũng dừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, Hừ!”

Nói xong câu nói này, nàng vội vã rời đi.

Bầy sói xám tấn công khoảng tầm một nén hương rồi mới lui lại.

Lần này bầy thú tấn công khiến cho đội buôn tổn thất nặng nề.

Ba vị Cổ sư chết trận, mười mấy vị bị thương, gia nô tử vong vô số, hàng hóa có tổn thất. Đặc biệt là hàng của Trương gia là tổn thất nhiều nhất.

Những hàng này đều là Phương Nguyên mượn tiền mua được, bước đầu ước lượng, chỉ đêm đó PHương Nguyên tổn thất gần nghìn khối nguyên thạch.

Sau khi trời sáng, sau khi kiêm kê tổn thất hắn mang theo vẻ mặt ảo não nhưng trong lòng lại không hề để ý.

Bởi vì đêm qua, hắn đã lên cao giai nhị chuyển. Chỉ qua vài tháng mà tốc độ tu hành như vậy cũng khiến cho người trong cuộc như Bạch Ngưng Băng phải âm thầm kinh hãi.

Trải qua một đêm đẫm máu, dưới ánh nắng buổi sớm nhìn thấy nơi đóng quân bị tàn phá nặng nề.

Trong không khí nặng nề, mọi người quét tước chiến trường, thu thập hàng hóa, khởi hành trong tâm trạng đau xót.

Thế nhưng, lần tập kích này của bầy sói chỉ là mới bắt đầu.

Vài ngày sau, bọn họ bị Bầy sói xám tập kích lần thứ hai.

Quy mô lần này còn lớn hơn lần trước. Có điều đội buộn đã có phòng bị đầy đủ, tổn thất lại ít hơn so với lần trước.

Sau khi đẩy lùi được bầy sói xám, đội buôn còn chưa được nghỉ ngơi thì ba ngày sau gặp phải bầy sói điện tập kích. Ba con sói điện điên cuồng, chín con sói điện ngang tàng giết chết mười lăm vị Cổ sư. Cuối cùng, chúng nó để lại thi thể sói đầy mặt đất, chỉ còn dư lại một con sói điên cuồng bị thương suất lĩnh tàn sói lui lại.

Tuy trong đội buôn có nhiều Cổ su muốn báo thù nhưng lại không đủ lực, không dám thâm nhập núi Khiếu Nguyệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn bầy sói lui lại.

Lần tập kích này khiến cho thủ lĩnh đội buôn và các phó thủ lĩnh đều ý thức được tỉnh cảnh nguy hiểm của bản thân mình. Trong đêm đó, bọn họ quyết định mau chóng thoát khỏi núi Khiếu Nguyệt.

Mặc dù vậy nhưng trong vòng nửa tháng, bọn họ vẫn bị bầy sói tập kích nhiều lần.

Sói xám, sói điện, sói tuyết, sói hai đầu, thậm chí còn có cả máu…

Ra khỏi núi Khiếu Nguyệt, đội buôn đã thở phào nhẹ nhõm.

Qua một đoạn thời gian được yên ổn bình an, khi bo nj họ tiến vào núi Bạch Hổ thì tiếp tục bị bầy thú tập kích.

Lần này lại là vượn già lưng rùa.

Loại vượn này có màu trắng, hình thể lo lớn, sau lưng có mai, lớp mai này giống với hoa văn của rùa. Bầy vượn tập kích tuy không thương vong lớn về người nhưng hàng hóa tổn thất rất nặng nề, làm cho vô số người đau đớn trong lòng.

Hàng hóa của Phương Nguyên cũng bị tổn thất, mười mấy chiếc xe hàng hóa giờ chỉ còn lại không tới một nửa.

Sĩ khí của đội buôn đã bị suy sụp, những người này liều mạng đi buôn bán đơn giản chỉ vì muốn kiếm tiền. Thế nhưng những tổn thất này khiến cho cố gắng của nhiều người trở về con số không.

“Chuyến này, đi không.”

“Ngày hôm qua ta suy tính một chút, trước sau tiền lời kiếm được chỉ chưa tới hai ngàn khối nguyên thạch!”

“Chỗ ta còn thảm hại hơn, hàng hóa đã tổn thất ba phần mười.”

“Nói về thảm thì có thảm bằng Trương gia không? Phần lớn hàng hóa của họ bị tổn thất nặng nề!”

“Ai, biết sớm như vậy, không bằng ở lại gia tộc, tội gì mạo hiểm mà chỉ kiếm được ít tiền lời như vậy!”



Trong bầu không khí như vậy, năm ngày sau, một bầy Bạch hổ tập kích.

Đội buôn bị tổn thất lần thứ hai.

Bảy ngày sau, một đám hổ lửa tập kích, nơi đóng quân của đội buôn bị ngọn lửa bao trùm, lượng lớn hàng hóa bị thiêu hủy.

Tinh thần của mọi ngouiwf bị hạ thấp xuống cực điểm, có nhiều người đã mất hết vốn liếng.

Sau mười ngày, bọn họ đang vui mừng vì sắp rời khỏi núi Bạch Hổ thì một con bưu xuất hiện.

Năm hổ một bưu, bưu là hổ cánh dài.

Như hổ thêm cánh chính là nói nó.

Một con bưu, ít cũng là thiên thú vương. Vì có năng lực bay lượn nên càng khó đối phó.

Vì để chống lại con bưu này nên phó thủ lĩnh đội buôn bất hạnh mà chết.

Bưu theo đuôi đội buôn, không ngừng quấy rầy tới hơn trăm dặm. Cuối cùng đội buôn thương nghị, quyết định thí xe để đảm bảo chủ soái, tráng sĩ chặt tay, bỏ rơi gần trăm vị gia nô.

Những gia nô này phần lớn đều là thương tàn, bọn họ kêu rên chửi bới hoặc là gào khóc xin tha, thế nhưng đều không thể thay đổi được vận mệnh.

Cuối cùng, sau khi Bưu ăn no nê đã thỏa mãn rời đi.

Đi ra k hỏi núi Bạch Hổ, đội buôn nghỉ ngơi dưỡng sức, các thủ lĩnh vui vẻ ban thưởng, cuối cùng mới làm sĩ khí phấn chấn, tinh thần hòa hoãn trở lại.

Quy mô của đội buôn đã giảm xuống còn một nửa.

Có điều trải qua lần mài giữa và đào thải tàn khốc này, trên dưới đội buôn có khí chất tinh nhuệ.

“Ta bán dạo đã nhiều năm, đây là lần khó khăn nhất.”

“Những dã thú này không hiểu là lên cơn điên gì mà tấn công nhiều lần như vậy!”

“Sau khi kết thúc chuyến này, ta sẽ xuất ngũ dưỡng già.”

“Bất kể thế nào, thương đạo cần đánh giá lại mức độ nguy hiểm…

“Chủ yếu là bởi vì những núi lớn này không có bóng người, không có sơn trại đóng quân và càn quét nên dã thú mới sinh trưởng bừa bãi, không được ngăn chặn.”

Có người than thở, có người nản lòng thoái chí, có người thì vẫn hi vọng.

Thế nhưng vận rủi giống như vẫn đeo bám theo đội buôn. Trên đường đi, không chỉ có các bầy thú tấn công mà còn có nhiều bầy côn trùng và cổ trùng hoang dại tấn công.

Nhân số trong đội buôn liên tục giảm xuống, mọi người không còn quan tâm vấn đề tròn khuyết nữa, bọn họ bắt đầu cảm nhận được áp lực sống còn.

Rất nhiều hàng hóa đều bị chủ động bỏ lại, để đẩy nhanh tốc độ.

Mây đầy trời, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Khi đội buôn đi ngang qua núi rừng, mọi người im lặng không nói, cực kỳ uể oải, sĩ khí xuống thấp.

Rất nhiều người đều phải băng bó, thương thế nặng nhẹ không giống nhau. Trong một sơn đạo nhấp nhô, bọn họ bước sâu bước nông tiến lên phía trước.

Ngày hôm qua có mưa, đường núi trơn lầy lọi, rất khó đi.

Một chiếc xe đẩy tay trở dầy hàng hóa, bánh xe bên phải bị lầy trong đất lở. Con lạc đà kéo xe giương cao cái cổ, hí lên ra sức đạp bước nhưng không hề di chuyển.

Lúc này, hai cái tay chạm vào sau xe, dùng sức nhấc lên, mang bánh xe ra khỏi vũng bùn.

Người ra tay chính Phương Nguyên.

Hắn ung dung vỗ tay, hàng hóa mấy ngàn cân, ở trong tay của hắn cũng không chê nặng.

Thế nhưng, tuy xe đẩy tay đã thoát khỏi vũng lầy nhưng bánh xe vẫn kẹp lại, không chuyển động.

Bạch Ngưng Băng cúi người xuốn, kiểm tra bánh xe.

Ở trong đội buôn một thời gian dài như vậy, vì nàng muốn ngụy trang thân phận nên cũng học được không ít thứ, đã triệt để hòa tan cùng nhau.

“Đây là cái gì?” Nàng sờ tay, lkéo trục xe, trong mắt lóe ra một tia nghi hoặc.

Nơi ma sát của trục xe giống như cất giấu món đồ gì đó, theo bánh xe tiến lên nên bị mài ép thành bột phấn màu xám nhỏ li ti.

Những bột phất nhỏ này rơi trên mặt dất, căn bản không nhìn rõ.

Thế nhưng Bạch Ngưng Băng dùng tay sờ một cái thì trên tay dính đầy loại phấn này, được mài xoa, bột phấn hóa thành đầy dầu.

“Há, đây là dầu phấn ta thêm ở bánh xe để cho nó trơn, khiến cho xe đẩy tay đi một cách trơn tru nhẹ nhàng hơn.” Phương Nguyên đi tới, lấy khăn tay từ trong lồng ngực ra, nắm lấy tay Bạch Ngưng Băng, lau bai ba lần là khô ráo.

Sau đó, hắn ngồi xổm xuông, lấy tay sờ soạng một lúc, bánh xe lập tức có thể chuyển động.

“Đi thôi.” Hắn lau dầu phấn trong tay đi, cười vỗ vai Bạch Ngưng Băng.

Hai người tiếp tục tiến lên.

Bạch Ngưng Băng càng đi càng chậm, trong lòng càng nghi ngờ, hình thành một lớp sương mù mãi không tan ra.

Nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Phương Nguyên làm dầu phấn lúc nào? Sao ta lại không biết… Là lúc bắt đầu, hay là ở trong núi Hoàng Kim, núi Khiếu Nguyệt?”