Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 31




Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lộ Phi Nhi cũng thấy bọn họ trở lại, hai tên tội phạm kia bị bắn chết, Phương Mẫn nhìn cả đội đặc công đang ở đó, lén lút dựa sát vào nói với Lộ Phi Nhi

“Thấy không? Đội đặc công tới giải quyết sự việc, bọn tội phạm chỉ có một con đường đó chính là đầu hàng!” Nói xong, còn nhìn thoáng qua thi thể đang được khiêng về.

“Có thể khiến cho đặc công hành động, lại còn bị bắn chết, chứng minh bọn hắn cũng là đồ đệ của ‘Thập bát bất xá’(Mười tội ác không thể tha thứ).” Lộ Phi Nhi biết kỷ luật của bọn anh vô cùng nghiêm khắc.

“Đó là đương nhiên.” Phương Mẫn kiêu ngạo nói, giống hệt như cô cũng là đặc công vậy.

Hết giờ làm, Lộ Phi Nhi về nhà, cũng không biết người nào đó có về không, mới vừa mở cửa, đã nhìn thấy đôi ủng quân nhân ở cửa, trên sàn nhà còn có bùn đất, quần áo cũng chất thành một đống, cô đứng ngoài cửa ló đầu nhìn vào bên trong, không có tiếng động, chắc là đã ngủ thiếp đi rồi. Đã mấy ngày anh không về, đoán chừng là bận rộn huấn luyện, nhiệm vụ lần này chắc là tạm thời thực hiện.

Lộ Phi Nhi cẩn thận gom giày và quần áo vào nhà vệ sinh, đổ nước lên, anh không thích trên quần áo có mùi bột giặt, Lộ Phi Nhi chỉ có thể dùng xà phòng, sau đó dùng nước xả lại nhiều lần. Lúc Lộ Phi Nhi đang thay quần áo, đột nhiên Lý Thanh Lưu xoa nhẹ lên bầu ngực mềm mại của cô từ phía sau, Lộ Phi Nhi quay đầu nhìn anh, trên người anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần ngủ, trên mặt có vết hằn do áo gối gây ra. Ừ, trong lòng Lộ Phi Nhi suy nghĩ lần sau sẽ đổi một cái áo gối có hoa văn đẹp hơn. Không phải là cô có ý xấu, mà cô cũng chỉ có thể dùng cách này để trả thù anh một chút.

“Hôm nay đội trưởng Lý vô cùng oai phong nha!” Lộ Phi Nhi cười nói, chỉ tiếc là trong thời khắc anh dũng đó bọn họ lại không thể ôm nhau một cái.

“Hôm nay nhìn cô Lộ cũng vô cùng mất hồn nha!” Lý Thanh Lưu không bao giờ chịu thua thiệt, chỉ có điều câu nói này khiến Lộ Phi Nhi khó hiểu.

“Mất hồn? Em mặc đồng phục, hơn nữa lại đang làm việc, ánh mắt của anh bị gì à? Mà có thể nhìn đến mất hồn?”

“Mỗi lần nhìn thấy em anh đều có cảm giác này.”

“Hứ! Sắc lang!” Lộ Phi Nhi đẩy anh ra, chuẩn bị đi nấu cơm, Lý Thanh Lưu cũng đi theo, thoải mái dễ chịu duỗi cái lưng mệt mỏi. Lộ Phi Nhi hiếm khi thấy anh không có phòng bị như vậy, xoay người lại, thừa dịp anh còn không kịp phản ứng, bỗng chốc kéo quần ngủ của anh xuống...

“A...”

“Người la phải là anh mới đúng chứ? Em la cái gì?” Lý Thanh Lưu chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lộ Phi Nhi

“Sao anh không mặc quần lót hả?”

“Ở nhà anh không thích mặc, không được sao?” Khóe miệng Lý Thanh Lưu hơi nâng lên, Lộ Phi Nhi cảm thấy anh sẽ nở nụ cười ngay lập tức.

“Không biết xấu hổ!”

“Ừ, không biết xấu hổ!” Lý Thanh Lưu bày tỏ tán thành.

“Á... anh là tên khốn kiếp!” Lộ Phi Nhi làm sao lại không hiểu ý tứ của anh, trực tiếp đá một cước qua, nhưng mà đã bị anh nhẹ nhàng tránh được.

“Ừ, là vô cùng khốn kiếp!” Lý Thanh Lưu vừa nghiêm túc trả lời vấn đề, nhưng ánh mắt vẫn không quên quét loạn trên người Lộ Phi Nhi.

“Anh cứ chờ đi, em lấp đầy cái bụng rồi sẽ tính sổ với anh.” Nói xong còn cố ý vặn vặn tay bước đi, đáng thương cho đội trưởng Lý, ánh mắt phát ra ánh sáng màu xanh đói khát.

Ăn cơm xong, thái độ của Lý Thanh Lưu rất khác thường nói muốn rửa chén, điều này khiến Lộ Phi Nhi vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều hiếm thấy anh lại tích cực làm việc nhà như vậy, nhất định phải cổ vũ nha!

Nhìn dáng người anh cao ngất, vai rộng, lưng hẹp, eo nhỏ, mông vểnh, đây là một cực phẩm, Lộ Phi Nhi đang lén lút thưởng thức, người nào đó đang bị thưởng thức giống như có mắt sau lưng vậy, cũng không quay đầu lại lên tiếng nói:

“Lau sạch nước miếng của em đi!”

Lộ Phi Nhi không tức giận, đi đến bên cạnh anh, âm thầm thở dài, gần đây cô cũng lén lút tìm hiểu một chút về nội dung công việc của anh, nghe nói bọn anh huấn luyện giống như ma quỷ, vô cùng vất vả. Đã lâu lqd ngày không gặp, thật sự rất nhớ anh, đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, đằng này bọn họ không gặp nhau nhiều ngày như vậy, cô ôm lấy anh từ phía sau, thật giống như một con gấu koala vậy, anh đi một bước, kéo cô cũng cùng đi theo, từ phản ứng thân thể rung động của anh, biết rõ anh đang cười, nhưng cô vẫn không chịu buông hai tay ra.

Hiếm có được thời gian thanh tịnh, hai người đều ở trong phòng sách, Lý Thanh Lưu đang chơi trò chơi đối chiến, thật đúng là trời sinh ra để làm quân nhân, ngay cả giải trí cũng chơi cái này, Lộ Phi Nhi tìm một quyển sách yêu thích để xem. Hai người cũng trò chuyện câu có câu không.

“Anh nói xem nằm mơ có thể đoán trước được điều gì không?” Lộ Phi Nhi hỏi, thật ra cô cũng không biết có đáp án hay không, dù sao chuyên môn của Lý Thanh Lưu cũng không phải cái này.

“Ừ!” Lý Thanh Lưu đang chiến đấu kịch liệt, không chú ý nghe cô nói cái gì, điều này khiến Lộ Phi Nhi rất tức giận.

“A... tôi không muốn sống nữa! Mạng của tôi thật là khổ mà!” Lộ Phi Nhi vẫn tranh thủ trộm nhìn thoáng qua phản ứng của anh, sau đó, giữa lúc cô bắt đầu tính toán đợt thứ hai, rốt cuộc anh cũng bỏ chuột xuống, xoay người lại.

“Được, bây giờ em có thể nói rồi.” Lý Thanh Lưu cười quay đầu lại, lúc này Lộ Phi Nhi mới thút tha thút thít chấm dứt ‘gào khóc’, kéo ghế dựa sát tới.

“Anh nói xem, nằm mơ có thể báo hiệu trước điều gì không? Có phải dự đoán trước không?” Lộ Phi Nhi hỏi, Lý Thanh Lưu chịu đựng tính khí, thở dài.

“Người xưa cho rằng, giấc mơ và bệnh tật có một mối liên quan nhất định, từ lâu ‘Hoàng đến nội kinh’ Trung Quốc đã có có nghiên cứu về phương diện này. Còn người hiện đại cho rằng, giấc mơ là tâm linh ẩn nấu bên trong hiện ra, nó thúc đẩy cá thể phát triển. Giấc mơ là toàn bộ bức tranh tâm linh, vừa bày tỏ trạng thái tâm lí và vấn đề trước mắt, vừa hàm chứa tiềm năng mạch lạc và chí hướng. Khoa học cũng cho rằng, giấc mơ là những trải nghiệm, những ảo tưởng trong trí óc khi ngủ. Giấc mơ xảy ra rất nhanh chóng, ước tính chiếm lqd khoảng một phần tư toàn bộ giấc ngủ. Trong lúc này, bộ phận đại não hoàn chỉnh và chứa đựng thông tin ký ức, đồng thời hình thành cảnh trong mộng. Các nhà nghiên cứu cho rằng, giấc mơ không chỉ xảy ra ở con người mà còn xảy ra ở động vật và một số loài chim, vì vậy mới nói bộ não có chức năng rất đặc biệt, cách nói này dựa vào học thuyết thần kinh não. Riêng bản thân anh thì cho rằng, giấc mơ là là phản ứng trong tiềm thức của con người, là do trao đổi bản thân con người, là một loại hình thức đặc biệt tiến hành suy nghĩ vào ban đêm.” Lý Thanh Lưu kiên nhẫn giải thích, nếu không đối phó được người phụ nữ này, anh rất khó được yên tĩnh.

“Vì sao em lại gặp ác mộng?” Cũng chỉ có ở trước mặt Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi mới có thể nói ra những vấn đề giấu kín như thế này, cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới hoàn toàn không gia tăng phòng bị.

“Nội dung của giấc mơ đa số đều gian nan khổ cực và ít vui vẻ, khó tránh khỏi khiến người ta bi quan, thật ra chính là vì trong thâm tâm của mỗi người đều chờ mong được vui vẻ hạnh phúc. Ác mộng cũng là nói cho người ta biết, mạng sống của con người đã bị áp chế như thế nào, cần phải giãn ra như thế nào.” Lý Thanh Lưu cố gắng nói toàn bộ kỹ càng một chút, nói cũng vô cùng cẩn thận, anh biết Lộ Phi Nhi sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi cái này.

“Thật vậy sao? Vậy anh giúp em phân tích giấc mộng một chút được không? Gần đây ban đêm em hay ngủ mơ.” Lộ Phi Nhi cảm thấy ở trước mặt của Lý Thanh Lưu cũng không có gì quá mất mặt.

“Được, em nói đi!” Lý Thanh Lưu bày ra dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe.

“Gần đây em thường xuyên nằm mơ thấy mình đi nhà vệ sinh, trước đây mơ thấy là vì quá mót, nhưng gần đây lại không phải, trong mơ em lại đi trên người ba, ghê tởm muốn chết, thật đấy, anh nói xem đây là xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe Lộ Phi Nhi nói xong, Lý Thanh Lưu tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhíu mày.

“Làm sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao? Em vấn đề gì về tâm lý à?” Lộ Phi Nhi vô cùng lo lắng, bản thân cô là một người cảnh sát, nếu như tâm lý có vấn đề, vậy thì không phải vô cùng châm chọc sao?

“Em nằm mơ như vậy chứng tỏ em đang tồn tại lo lắng hoặc là vắng lặng.” Vẻ mặt Lý Thanh Lưu đau xót.

“Cái gì? Anh nói gì? Nói rõ ràng cho em!” Lộ Phi Nhi có phần không tin vào lỗ tai mình, hơn nữa ý tứ hình như vô cùng nghiêm trọng.

“Có lẽ em đang tồn tại một chút hoang mang và lạnh nhạt, khả năng này có thể liên quan đến áp lực, hoặc là do tư tưởng và hành động không thuần khiết, nhiều tư tưởng như vậy có liên quan tới hoàn cảnh trưởng thành.” Lý Thanh Lưu chưa từng nghĩ người phụ nữ của anh lại hoang mang như vậy.

Nghe Lý Thanh Lưu nói xong, qua hồi lâu Lộ Phi Nhi cũng không phản ứng kịp, “Anh không gạt em chứ?”

“Nếu em quá mót, đó là hiện tượng sinh lý, nhưng mà không có, không phải sao? Tư tưởng như vậy của em là tồn tại vô ý thức, hơn nữa đã sớm bị ý thức hóa, thật không biết mẹ vợ đã cho em lên lớp như thế nào nữa!” Lý Thanh Lưu cũng vô cùng chán nản nha! Người phụ nữ của mình có phản ứng như vậy, chẳng lẽ nói kỹ thuật của anh không tốt sao?

“Không phải chứ? Làm sao có thể...” Lộ Phi Nhi hoàn toàn đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, đứng dậy trở về phòng phòng ngủ, vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc vấn đề đã vượt qua chỗ nào rồi hả? Bởi vì liên quan đến chuyện không có giấy chứng nhận kết hôn sao? Liên tục như thế qua hơn ba mươi phút, sau đó Lộ Phi Nhi hung hăng trở lại phòng sách. Ôm cổ anh từ phía sau.

“Đội trưởng Lý, anh xem hôm nay đã không còn sớm, chúng ta...nghỉ ngơi thôi? Ha ha...” lời thoại này rất quen thuộc

“Phốc...” Đáng thương cho Lý Thanh Lưu, cà phê thượng hạng bị phun ra, để cái ly xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Vẫn chưa đến tám giờ ba mươi mà, hẳn là phải còn sớm chứ?”

Vừa thấy Lý Thanh Lưu không nể mặt như vậy, mặt Lộ Phi Nhi xụ xuống ngay lập tức, “Em nói cho anh biết, Lý Thanh Lưu, hôm nay anh nhất định phải theo, không theo cũng phải theo.” Vừa nói vừa dùng sức kéo anh

Lý Thanh Lưu vừa ởm ờ đi theo cô, vừa cố gắng kiềm chế khóe miệng, rất sợ sẽ bật cười, tiếp đó ngoài miệng còn phải nói: “Không khỏe sao? Phi Nhi đừng quá kích động!”

“Bớt nói nhảm đi!”

Lộ Phi Nhi nhấn người đàn ông của mình xuống giường, bản thân cô cũng cưỡi lên ngay lập tức, xoắn tay áo lên, hung dữ nhìn Lý Thanh Lưu

“Em sẽ chứng minh, em tuyệt đối không lạnh nhạt, trong lòng tuyệt đối không có vấn đề, anh hãy chờ mà cầu xin tha thứ đi!” Lộ Phi Nhi nói xong, từ trên người anh leo xuống, đứng ở bên giường chuẩn bị cởi quần áo.

“Cầu xin tha thứ? Cầu như thế nào?” “Ngốc hết biết, giống như trên ti vi, làm cho anh kêu.” Nửa người trên của Lộ Phi Nhi chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen, đang chiến đấu hăng hái với quần ngủ.

“Kêu như thế nào? Ngắm...” Vào lúc này Lý Thanh Lưu bắt đầu triển khai tò mò

“Phịch!” Lộ Phi Nhi bị vướng cái quần làm cho trượt chân rồi

“Em không sao chứ? Nếu không thì chúng ta hãy để ngày mai rồi nói sau?” Lý Thanh Lưu cười vô cùng đáng ghét.

“Anh còn dám cười em, mẹ nó, em đã biết anh không phải là con người tốt đẹp gì rồi mà, anh hãy chờ đó!” Nói xong, toàn thân Lộ Phi Nhi trống trơn chạy vào phòng bếp, không tới một lát, hai tay cầm hai cái ly một cái đựng nước ấm, một cái đựng nước đá.

“Đây là cái gì hả vợ?” Lý Thanh Lưu có chút căng thẳng, nhìn vẻ mặt không có ý tốt của cô, đoán chừng sự việc rất không tốt

“Cho anh ném thử mùi vị băng hỏa Ngũ trọng thiên! Hi hi...”

“Đó là gì?”

“Chưa từng coi qua Young and Dangerous sao? Ở trong ấy đấy. Được rồi, bớt nói nhảm đi, chúng ta bắt đầu thôi!” Lộ Phi Nhi hạ quyết tâm, không sợ hy sinh, loại bỏ muôn vàn khó khăn, thực hiện thắng lợi!

Nhưng mà đối mặt với Lý Thanh Lưu, đây là một tên hồ ly, luôn luôn không nghe lời, lần này nhất định phải khiến anh thành thật mới được nha!