Editor: Leo Sing
Trăm năm trước, ở Hầu phủ thời triều trước có một ái thiếp của Tạ Hầu gia tên là Dao Cơ. Rất yêu thích đánh đàn. Tạ Hầu gia liền tìm kiếm một nhạc công nổi danh thiên hạ đến phủ truyền dạy cho nàng. Cuối cùng cũng mời được một nghệ sĩ cầm nổi danh nhất thành Trường An được gọi là thánh thủ Tần Tình. Trong lúc học tập, Dao Cơ và Tần Tình nảy sinh tình cảm tri âm thân thiết, cảm mến lẫn nhau. Nhưng tự biết hai bên khó thành đôi uyên ương, cho nên sau khi Tần Tình truyền dạy cho Dao Cơ toàn bộ tài nghệ, liền gói gém hành lý mang theo cây đàn rời khỏi Tạ phủ.
Nhưng mà, khi Tần Tình rời khỏi Tạ phủ chưa đến nửa tháng đã có tin trên đường đi hắn bị bọn cướp giết chết.
Dao Cơ khi nghe tin này, nàng ngồi gảy đàn suốt một ngày một đêm, gảy đến mức mười đầu ngón tay đều chảy máu.
Ba ngày sau trong đêm thị tẩm, Dao Cơ dùng một cây trâm cài suýt nữa đâm chết Tạ Hầu gia.
Tạ Hầu gia giơ chân đá lên người: “Tiện nhân, uổng cho bản Hầu gia sủng ái với nàng vô cùng. Nàng lại vì tên nhạc công kia mà muốn giết ta.”
Dao Cơ bị hai gã thị vệ giữ chặt lại, vẫn quật cường ngẩng mặt: “Ta và Tần Tình tuy rằng có tình chàng ý thiếp, nhưng chúng ta cũng không có làm chuyện gì có lỗi với ngài. Tại sao Hầu gia lại phái người đi giết hắn?”
“Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, trong lòng nàng không thể có người đàn ông nào khác. Có một người ta liền giết một người. Bây giờ, ta cũng có thể giết chết con tiện nhân không biết điều như nàng.”
Dao Cơ không hề sợ hãi: “Ngài giết đi, ta không sợ. Chết có gì là đáng sợ, như thế ta cũng có thể theo Tần Tình xuống dưới Địa phủ là đôi uyên ương đồng mệnh. Còn tốt hơn ở đây sống cùng với một ông già tuổi gần năm mươi như ngài.”
Tạ Hầu gia biến sắc: “Ngươi muốn cùng hắn làm đôi uyên ương đồng mệnh, hừ!”
Câu nói mang hàm ý sâu xa.
Dao Cơ chết vào đêm trăng rằm mười lăm.
Nàng mặc một bộ y phục xinh đẹp, quần lĩnh áo hoa, ôm cây cầm của Tần Tình trong ngực, bước lên con thuyền nhỏ giống như tân nương xuất giá trên Tây Hồ. Đáy thuyền chỉ được làm bằng giấy da trâu dày, khi đến giữa hồ đã bắt đầu chìm xuống. Cô gái trên thuyền vẫn điềm tĩnh ung dung, nàng nhẹ nhàng gảy vang một khúc đàn. Tiếng đàn u ẩn dần lặng lẽ.
Trên bờ, Tạ Hậu gia đứng chắp hai tay ra sau lưng, nhìn một mỹ nhân đang táng thân xuống đáy hồ như đang thưởng thức một cảnh đẹp.
“Hồn phách của nàng ta từ nay về sau sẽ bị nhốt chặt trong hồ này?”
Người thuật sĩ đứng bên nói: “Đúng vậy thưa Hầu gia, chiếc thuyền nhỏ này đã được tiểu nhân bày bố pháp thuật. Ít nhất trong vòng trăm năm, hồn phách của nàng ta chỉ có thể bị nhốt chặt dưới đáy hồ, không có cách nào có thể bước xuống đường Âm Minh, lên cầu Nại Hồ để tìm tiền duyên.”
“Vậy trăm năm sau thì sao?”
“Trăm năm sau, nhân gian thay đổi, muốn tìm lại người từ trăm năm trước cũng không còn dễ dàng.”
“Tốt, rất tốt.”
Tạ Hầu gia vừa lòng lại liếc mắt nhìn mặt hồ yên ả, “Dao Cơ, nàng muốn cùng Tần Tình làm đôi uyên ương đồng mệnh sao? Ta sẽ không cho nàng được như ý.”
“Tên Hầu gia này sao lại ác như vậy. Giết người sống thì cũng đành rồi, thậm chí ngay cả người chết ông ta cũng không chịu buông ta, muốn nhốt chặt hồn phách của người khác. Thật quá đáng, đúng là rất quá đáng.” Trác Dật Phi căm hận.
“Sau khi Dao Cơ chết, hỗn phách vẫn không thể rời khỏi Tây Hồ, mới biết được mình bị ám toán. Nàng đau khổ chịu đựng hơn trăm năm. Đến khi pháp thuật đó bắt đầu mất đi hiệu lực, nàng lập tức đến Địa phủ ở Minh Giới. Thế nhưng không thể tìm được hồn phách của Tần Tình. Nàng đến tìm một vài lão quy am hiểu chuyện trong Minh Giới, đều được nghe họ nói bây giờ đã hơn trăm năm rồi, đầu thai chuyển thế cũng có thể được hai, ba lần. Người ngày khẳng định đã ở dương thế, đừng đến âm phủ tìm.”
“Dao Cơ thất vọng trở về lại Tây Hồ. Quỷ muốn tìm người đã chuyến thế ở dương thế, nói còn dễ hơn làm. Âm Dương khác biệt, âm ty và trần gian còn cách trở. Nếu không có người ở dương thế hỗ trợ, nàng căn bản không có cách nào để tìm.”
“Như vậy...... các nàng muốn ta giúp đỡ các nàng đi tìm Tần Tình đã chuyển thế phải không?”
“Đúng vậy, chàng đồng ý giúp việc này không, Trác công tử?”
Ánh mắt Lục Đồng mở to tròn nhìn Trác Dật Phi, bóng trăng trên cao rọi xuống lên mắt nàng, lóe lên tia sáng bạc rực rỡ. Nàng là Mị? Mị đẹp như thế thì cho dù có bị nàng hãm hại hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Lục Đồng.” Trác Dật Phi chợt gọi tên nàng, “Thế chuyện này thì có quan hệ gì với nàng?”
“Ai! Đừng nói nữa, đều là bản thân ta xui xẻo. Vốn đang tu hành ở trong núi rừng yên ổn, nào ngờ trong lúc Tần Tình kia vào núi đi tìm một cây Đồng thượng đẳng để chế cầm. Ta liền xui xẻo bị hắn chọn trúng, cưa xuống, chọn nơi tinh hoa nhất để chế thành cầm. Khi đó ta chỉ vừa tu được bốn trăm năm, mới nảy sinh giác quan đơn giản, còn chưa có tu thành hình người. Nên khi bị hắn cưa xuống nhất thời tổn thương nguyên khí.”
“Vậy lúc hắn cưa nàng, nàng có cảm thấy rất đau không?” Trác Dật Phi thương tiếc.
“Thiếu chút nữa đau chết luôn á. Nếu là cây Đồng bình thường, đã sớm chết khi bị Tần Tình cưa xuống rồi. Nhưng mà nhờ ta có chút năng lực khi tu hành, cho nên có thể chịu đựng được. Chẳng qua bản thể từ cây Đồng biến thành đàn cầm. Sau khi chìm xuống đáy Tây Hồ, dưới dòng nước tinh khiết này, mỗi ngày được hấp thu tinh hoa của mặt trăng để tiếp tục tu hành. Rốt cuộc cũng thoát ly khỏi hình dạng cây cỏ mà tiến hóa lên thành hình người. Vốn ta tưởng có thể tu thành một nam tử hiên ngang, nhưng trong hồ đầy khí âm hàn, lại hấp thu tinh hoa của mặt trăng, cho nên chỉ có thể tu thành nữ thể.” Lục Đồng nói tơi cảm thấy tiếc nuối.
Trác Dật Phi bấy giờ mới hiểu ra tại sao không nhìn thấy đàn cầm đâu cả. Thì ra Thụ Mị đã thành Cầm Mị, biến ảo trở thành một tuyệt thế giai nhân.
“Tu thành nữ thể thì có gì là không tốt. Trông nàng bây giờ rất xinh đẹp khả ái.”
“Thật không?”
Trác Dật Phi nói lời tận đáy lòng: “Thật.”
Lục Đồng nhìn hắn nở nụ cười ngây thơ rực rỡ.”Nhưng mà ta tu hành còn chưa đủ, tuy rằng thoát khỏi hình dạng cây cỏ, nhưng chỉ ở dưới ánh trăng sáng mới có thể biến thể thành người. Bởi vì ta đều dựa vào tinh hoa của mặt trăng để tu luyện.”
“Vậy vào ban ngày nàng chỉ có thể trở thành một cây đàn cầm?”
“Đúng vậy, vào ban này ta không thể biến thành hình dạng con người. Dao Cơ là quỷ nước, nếu rời khỏi mặt nước quá lâu cũng không thể hiện rõ hình dạng. Bình thường hồn phách của nàng đều nương tựa vào trong cầm Cho nên ta mới truyền âm đến chàng mang theo cây cầm đến hồ trong đêm trăng. Một là muốn mượn tinh hoa của mặt trăng để biến lại thành người, hai là để nàng ấy vào trong hồ nuôi dưỡng âm khí.”
Không thể tưởng tượng được dưới cây đàn cầm này lại ẩn giấu một Quỷ một Mị. Khó trách tại sao cầm này lại không lên tiếng lạ thường như thế.
“Vậy nguyên nhân khiến cây đàn không lên tiếng là do hai nàng sao?”
“Đúng thế, cầm này là tín vật tình yêu mà Tần Tình tặng cho Dao Cơ. Nàng ấy không muốn ai khác gảy được cây cầm này. Cho nên ta đồng ý với nàng, dây đàn chỉ lên tiếng khi gặp nàng hoặc Tần Tình. Trừ hai người họ ra, ai cũng không thể gảy ra tiếng.”
“Thì ra là thế.”
“Trác công tử, chàng có thể giúp Dao Cơ tìm Tần Tình được không?”
Trác Dật Phi không nghĩ ra: “Nàng thật khẳng khái muốn giúp Dao Cơ? Thế còn Tần Tình đã cưa nàng làm thành đàn cầm, nàng không thấy hận hắn sao?”
“Ta không hận hắn, hắn chẳng qua chỉ muốn tìm một cây Đồng tốt để chế cầm, chứ không phải cố ý muốn đối địch với ta. Đây cũng xem như kiếp số của ta, cây cỏ như chúng ta muốn tu luyện thành Tinh phải trải qua rất nhiều kiếp số. Kiếp này mà ta có thể chịu đựng được thì cũng xem như có chút tu hành. Hơn nữa ta ở cùng với Dao Cơ dưới đáy hồ này hơn trăm năm, trông nàng thật sự rất đáng thương. Mỗi ngày đều tưởng niệm đến Tần Tình. Tuy rằng hồn phách đã thoát khỏi trùng vây nhưng cũng không chịu bước lên cầu Nại Hà chuyển sang kiếp khác. Bởi vì một khi nàng chuyển thế đầu thai sẽ quên hết sự tình kiếp trước. Nàng muốn gặp lại Tần Tình đã chuyển thế một lần. Trác công tử, xin chàng hãy giúp đỡ nàng ấy lần này, giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện của mình.” Đôi mắt Lục Đồng trong veo như nước suối, có thể nhìn sâu thấy đáy.
Trác Dật Phi cảm động trước một Mị tâm địa thiện lương như thế, hắn thận trọng gật đầu: “Chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, tuyệt đối sẽ làm hết mình.”
“Đương nhiên là chàng đủ khả năng làm chuyện này. Chúng ta cũng sẽ không ép buộc chàng quá nhiều. Kỳ thật việc này rất đơn giản, Trác công tử chỉ cần chọn vài nơi náo nhiệt, treo cầm làm giải thưởng. Nếu bất kỳ ai có thể gảy được cây cầm, thì người đó chính là Tần Tình chuyển thế mà chúng ta muốn tìm.”
“Ai đánh được đàn này thì người đó chính là Tần tình? Nhưng không biết Tần Tình đã đầu thai chuyển thế bao nhiêu đời, sao nàng có thể chắc chắn phân biệt được hơi thở của hắn?”
“Đương nhiên có thể. Cây đàn cầm này là do Tần Tình tinh chế mà thành. Một nhạc công chế đàn tốt cũng như một kiếm sư đúc danh kiếm. Mỗi khi làm đều hao hết toàn bộ tinh lực và tâm huyết. Từng bộ phận của tác phẩm đều được bọn họ chăm chút tỉ mỉ. Cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, hồn phách đều luôn như vậy, bất kể thân phận cao thấp như thế nào đều thế, trong người hắn vẫn giữ tinh khí ấy. Trên đàn này chứa một chút tinh khí của Tần Tình. Nếu như để chuyển thế của hắn đến gảy cây cầm này, hai bên cảm ứng liền biết ngay là cố nhân, ngay lập tức có thể thể đánh vang cầm này.”
Trác Dật Phi nghe cái hiểu cái không: “Một khi đã như vậy, ta sẽ thay các nàng đi tìm người.”
Lục Đồng mừng rỡ: “Đa tạ Trác công tử.”
“Không cần phải khách khí. Lục Đồng, tên ta một chữ Thù, gọi là Dật Phi. Nàng có thể gọi ta là Dật Phi.”
“Được, Dật Phi.” Lục Đồng vui vẻ đồng ý.