Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Chương 34




Bão Bão thấy thế càng thích thú vẫy mạnh đuôi. Bạch Đốc tức giận túm lấy đuôi của nó, “Đều tại mày, lắc lắc lắc lắc, đồ chó ngốc, ngồi yên ngay cho tao!”

Bão Bão không để ý đến cậu, nó cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay Bạch Đốc, cái đuôi phất qua phất lại, chui cả vào trong miệng đối phương.

Con chó xoay mông chạy đi, phi thẳng vào phòng chỗ Cố Cách đang ngồi.

Trong miệng Bạch Đốc đầy lông chó. Cậu tức giận phun phì phì. Chỉ một giây không để ý để cho Bão Bão chạy mất.

Trong phòng, Cố Cách vất vả tiếp được con chó lớn làm nũng nhào đến.

Bạch Đốc cực kỳ khinh thường hành vi không tiết tháo này. Cậu không được tự nhiên đứng lên, tựa vào cạnh cửa, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng cấm dục.

Một bên chân của Cố Cách bị con chó lôi kéo, gian nan bước theo đến bên cạnh Bạch Đốc, sau đó xoa xoa trên đầu Bão Bão, mắt thì nhìn Bạch Đốc, “Được rồi, đừng nghịch nữa. Em ngửi xem có phải Bão Bão hôi lắm không?”

Bạch Đốc nhân cơ hội lại gần, hôn bẹp một cái lên môi Cố Cách, “Ha ha ha, thơm ngào ngạt!”

Cố Cách chậc lưỡi, nghi hoặc vươn hai ngón tay lau một chút khóe miệng mình, sau đó trên chỗ ngón tay lấy xuống một cái lông vàng óng, chăm chú nhìn nhìn.

Bạch Đốc ngồi xổm xuống ngửi ngửi Bão Bão, “Vừa nãy không chú ý, hình như hôi thật.” Sau đó lại tự nói thầm: “Không đúng a, hôm qua vừa mới tắm rồi mà.”

“Anh thấy nó mấy hôm nay cứ cọ cọ mông, có nên xem xét (*) một chút không?”

(*): chị tác giả dùng từ “chen”, không biết phải dịch kiểu gì TT, chắc Bão Bão lại bị táo bón a)

“Xem cái gì?” Bạch Đốc chưa kịp phản ứng trừng mắt nhìn Cố Cách.

“Hậu môn.”

Nhưng làm thế nào…

“Sợ bẩn à?” Cố Cách xắn tay áo lên, “Vậy để anh làm.”

“Đừng đừng,” Bạch Đốc vội kéo tay hắn lại, nhỏ giọng thương lượng, “Chúng ta đưa nó đến tiệm thú cảnh được không?”

Cố Cách tức giận: “Em muốn để người lạ sờ vào cúc hoa của Bão Bão sao?”

“Không được sao?”

“Anh để cho người khác sờ của em, em có chịu không?”

“Đương nhiên không được!”

“Đấy, đúng chưa,” Cố Cách một tay xoa xoa đầu cục lông vàng, tay kia cũng giơ lên xoa đầu con cún nhỏ Bạch Đốc, “Bão Bão cũng không vui.”

Bạch Đốc thật muốn khóc quá, hắn vậy mà lại lấy cậu ra so sánh với chó…

Bạch Đốc không tình nguyện kéo con chó vào nhà vệ sinh, vẻ mặt đáng thương gọi Cố Cách, “Anh lấy cho em cái khẩu trang được không? Em không muốn chết rất thảm thiết đâu.”

“Đứng xa một chút thì không sao đâu.” Cố Cách an ủi nói, “Dũng cảm lên ông chủ Bạch, người xưa đã nói, quân tử đứng trước cái chết nhẹ tựa lông hồng…”

“Hoặc là nhẹ như lông chó.”

Cố Cách ném một cái khẩu trang và một đôi găng tay đến sau lưng Bạch Đốc, “Em đeo găng tay vào.”

Nhìn thấy Bạch Đốc vẻ mặt nghiêm túc loay hoay, Cố Cách yên tâm vỗ vỗ tay trở lại phòng làm việc, “Được rồi, cho em hai tiếng.”

“Sao lâu vậy?”

“60 phút đấu tranh tư tưởng, 50 phút xử lý hậu sự.”

Cố Cách đóng cửa phòng, thoải mái xoay xoay cổ, rốt cuộc cũng có thể yên tâm làm việc.

—–

Bên ngoài giống như đã yên lặng rất lâu, Cố Cách đưa mắt nhìn đồng hồ, lập tức sửng sốt, mới đó đã gần hết buổi chiều.

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nâng tay kéo bức màn ra, ánh sáng ngoài cửa không còn chói mắt nữa nhưng Cố Cách vẫn nhắm hai mắt lại theo phản xạ có điều kiện.

Hắn phát hiện bản thân càng ngày càng dễ nhập tâm vào kịch bản, giống như có thể chạm đến linh hồn của nhân vật vậy. Có khi cảm xúc rất mãnh liệt, trong chốc lát hắn vẫn không thoát ra được, cứ như vậy mang theo cảm xúc của nhân vật vào sinh hoạt của mình.

Mỗi lần từ một đoạn tình cảnh âm u ảm đạm trong kịch bản trở về hiện thực, lại thấy bên ngoài ánh mắt trời đang rực rỡ chiếu khắp, Cố Cách sẽ có loại cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp. Bức mành trước cửa sổ kia giống như một tấm màn ngăn cách hai thế giới, mỗi lần Cố Cách kéo nó ra, nhìn ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, ấp áp lại sáng sủa, lúc đó hắn đều thường sẽ nghĩ đến Bạch Đốc.

Tâm tình lúc đó, không từ ngữ nào có thể hình dung được.

Cố Cách dựa vào bệ cửa sổ khẽ cười, tên kia hiện tại đang làm cái gì không biết? Yên lặng lâu như vậy, không phải ngủ gật luôn rồi đấy chứ?

Cố Cách chậm rãi điều chỉnh lại một chút cảm xúc bi thương phức tạp còn sót lại, sau đó mở cửa phòng đi ra.

Ngoài cửa có hai con chó lớn ngồi đợi đã lâu, cửa vừa mói hé ra một khe nhỏ…

“Gâu gâu!”

“Cố Cách!”

Bạch Đốc nhanh như chớp phi thân nhảy lên người Cố Cách. Cố Cách không hề phòng bị, phải lùi lại vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Tay chân Bạch Đốc gắt gao ôm chặt lấy hắn, ngay cả một chân của Cố Cách cũng không chừa lại cho Bão Bão. Con chó lớn chỉ còn biết ủy khuất, không ngừng chạy quanh Cố Cách.

Cố Cách bất đắc dĩ vỗ vỗ tay cậu: “Em thật sự là xử lý xong cho Bão Bão rồi hả?”

Đúng vậy, anh không nghe thấy hai tiếng “gâu gâu” của nó vừa nãy sao.

“Em đây đường đường là một người cao quý đã hạ mình chen hậu môn cho nó, hôi hám như vậy mà xong rồi nó còn tức giận với em.” Bạch Đốc bất mãn lên án: “Em mắng nó suốt hai tiếng đồng hồ nó còn không thèm để ý đến em nữa đấy!”

“Em làm nó đau chứ gì?”

“Kia cũng là vì tốt cho nó, nó dựa vào đâu mà tức giận chứ.”

“Chẹp chẹp, lúc anh làm em đau, tính tình em cũng có khác đâu.”

“Làm gì có, em còn thích anh làm em đau mà… Anh lại lấy em ra so với chó!”

“Được rồi, mau buông anh ra.” Cố Cách kéo kéo người trên thân. Bạch Đốc lập tức phát ra âm thanh bất mãn trong cổ họng.

“Em muốn ôm một cái.”

Kim Bão Bão lập tức cho hắn một ánh mắt khinh thường.

Đệt! Tao không nói mày!! (Bão Bão trong tiếng trung là ôm một cái a~~)

Cố Cách không nói gì, xoa xoa đầu Bạch Đốc. Có lẽ người kia vừa mới sấy tóc xong, cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái khiến cho Cố Cách có chút lưu luyến. Ngón tay hắn nhẹ luồn vào mái tóc mới cắt ngắn của Bạch Đốc, có lẽ cảm xúc của hắn vẫn chưa điều chỉnh lại hợp lý, trái tim hắn thế nhưng bắt đầu loạn nhịp.

Đây tuyệt đối không phải cảm giác khoái trá, hắn muốn ngăn lại hành động của chính mình, nhưng làn tóc đen cứ nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay hắn, khiến hắn không nhịn được càng muốn chạm vào nhiều hơn.

Ánh mắt Cố Cách dần dần trầm xuống.