Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 1




Đường cái náo nhiệt, rộn ràng người đến người đi.

Hôm nay Giang phủ tổ chức hỉ sự. Sư tử đá trước cửa phủ được cột mấy dải lụa màu, dưới mái hiên treo hai cái đèn lồng đỏ màu sắc tươi sáng, không khí tràn ngập vui mừng. Khách khứa đến đây chúc mừng kéo dài không dứt, vị quản gia cùng một đám tiểu tư đứng ở cửa lúc thì vái chào nhận lễ, lúc lại chạy vào nội viện thông báo. Cả bọn đều bận rộn quay qua quay lại đến choáng váng cả đầu óc.

Bởi vậy, chẳng có ai chú ý đến hai nam tử xa lạ đang đứng ở một ngã rẽ.

Hai người kia vẫn còn trẻ tuổi, độ chừng đôi mươi, đã đứng trên đường từ lâu nhưng lại trù trừ chưa bước tới, mắt cứ thế nhìn thẳng vào đại môn Giang phủ.

Người bên phải mặc trường sam bằng vải thô, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, trên vai đeo một bọc y phục nhỏ, bên hông là một thanh trường kiếm, vì đi lại đường xá xa xôi nên trông có phần mệt mỏi. Thanh niên bên cạnh hắn mặc một thân bạch y phóng khoáng, cử chỉ thanh thoát, kết hợp với nước da trắng nõn, dung nhan tuấn mỹ, y có vài phần giống công tử phú gia.

“Sư đệ, đệ đã hỏi rõ ràng chưa? Đây thật là phủ đệ của Giang Miễn Giang đại hiệp chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Hà Ứng Hoan gật đầu, tay trái giấu bên trong ống tay áo, tay phải khẽ nghịch đai áo bên hông, “Đệ đã hỏi thăm mấy người rồi, chắc chắn không sai được.”

“Ha ha.” Lục Thiết Âm đưa tay lên gãi mặt, do dự nói, “Hôm nay, chúng ta đến Giang phủ chúc mừng. Ngài ấy là đại nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, hai ta đã mặc y phục đơn giản lại đường đột đi vào như vậy, liệu có phải là lỗ mãng không?”

Hà Ứng Hoan liếc mắt trừng hắn, thầm nghĩ, người keo kiệt chỉ có huynh thôi, ngoài mặt lại khẽ mỉm cười, “Sư phụ tuy giờ đã ẩn cư nơi thâm sơn, nhưng trước đây đã từng là kiếm khách đứng đầu thiên hạ, cho dù có là Giang đại hiệp danh tiếng lẫy lừng cũng phải gọi sư phụ một tiếng “đại ca”. Hôm nay Giang tiểu thư xuất giá, sư phụ phái chúng ta tới chúc mừng đã là nể mặt lắm rồi. Đệ cược…”

Lục Thiết Âm vừa nghe thấy cái động từ bài bạc này đã nhíu mày, trầm giọng, “Sư đệ —“

“Ô, đệ nói nhầm.” Hà Ứng Hoan tát nhẹ cái mồm mình, ánh mắt đẩy đưa, mỉm cười cất giọng, “Đại sư huynh, chúng ta còn định đứng đây bao lâu nữa? Cứ thế này thì có mà đến tối.”

“Vậy chúng ta đến bái phỏng Giang đại hiệp thôi.”

“Sư huynh đến trình thiệp mời trước đi, đệ đi dạo xung quanh một vòng đã, tiện thể mua một ít đồ ăn lót dạ.”

“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn người, ngạc nhiên hỏi lại, “Đệ vừa mới ăn trưa xong mà đã đói bụng rồi sao?”

“Vốn cũng không đói nhanh đến vậy, nhưng mà tại huynh ăn nhiều quá, rượu thịt vừa mới mang lên đã bị huynh chớp mắt xử lý xong hết cả, đệ động tác chậm nên chả ăn được gì nhiều.”

Lục Thiết Âm nghe y trêu chọc không khỏi đỏ mặt. Hắn nghĩ mình đúng thật là ăn hơi nhiều nên không phản bác nữa, chỉ khoát khoát tay, “Đệ đi đi. Đừng có ham chơi, nhớ phải về sớm.”

“Biết rồi.”

“Còn nữa, đừng có mà… bài bạc.”

“… Vâng.”

Hà Ứng Hoan nhanh nhẹn xoay người. Ngoài miệng thì ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại thầm nghĩ, không bài bạc mới lạ đó!

Từ khi bước chân vào thành Lâm An, y chỉ chăm chăm tìm hiểu nơi nào có sòng bạc, giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi đại sư huynh, y tất nhiên muốn đánh bạc thoải mái một phen. Không chọn đường lớn, y chỉ tìm những con hẻm vắng vẻ hẻo lánh mà đi. Chẳng bao lâu sau, y quả nhiên tìm ra một sòng bạc.

Hà Ứng Hoan vừa nhìn thấy tấm biển lóng lánh kim quang, tinh thần đã phấn chấn ngay lập tức. Cong cong khóe miệng, y  vô thức mỉm cười, tay chắp sau lưng, chân sải bước vào.

Nơi này diện tích không lớn, bên trong lại chứa không ít người. Mọi người túm năm tụm ba, miệng hô năm hét sáu, tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Một nơi không khí ngột ngạt như thế, Hà Ứng Hoan lại thấy thân thiết vạn phần. Y gắng sức chen vào giữa đám người, ném bạc vụn lên bàn, bắt đầu nhập cuộc.

Dạo này theo sư huynh nam hạ, y đã lâu chưa động vào xúc xắc, hôm nay lại may mắn bất thường. Chỉ mới có nửa canh giờ, túi tiền đeo bên hông đã chật cứng. Sợ sư huynh lo lắng, y không dám quá mức say sưa, chỉ giải cơn thèm đánh bạc một chút, sau đó lưu luyến không thôi rời khỏi sòng bạc.

Y vốn định theo đường cũ trở về, ai ngờ, vừa mới đi vào một con ngõ hẻm, trước mặt đã nhảy ra hai kẻ chặn đường.

Y ngẩn người, nhìn thấy cách ăn mặc lòe loẹt của hai kẻ kia, mới nhớ ra đó là mấy kẻ lưu manh ngồi cùng bàn đánh bạc. Không khỏi lui về sau hai bước, y hỏi, “Hai vị đại ca có gì chỉ giáo?”

“Tiểu huynh đệ, vừa nãy ngươi đã thắng không ít bạc, lúc này tinh thần vui vẻ, có thể cho hai huynh đệ chúng tôi… mượn ít bạc không?” Chúng vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, từng bước một bước tới gần.

“Hóa ra là hai vị đói bụng thèm ăn, muốn đòi ta tiền mua điểm tâm.” Hà Ứng Hoan cười tủm tỉm, nheo nheo mắt, tay trái âm thầm nắm chặt khiến một chuỗi tiếng chuông lanh canh vang lên, “Đại ca đã có lời, tiểu đệ sao dám không tuân?”

Vừa nói, tay phải đã mò tới bên hông, thế nhưng y lại chẳng tìm thấy vật gì. Lúc này, y mới nhớ mình không mang theo binh khí. Không chút nao lòng, y lập tức vung tay đánh ra một chưởng, sau đó xoay người tránh đòn tấn công của đối phương, chân cũng thuận thế quét ngang.

Động tác nhanh nhẹn, chiêu thức thành thạo, một chiêu xuất ra cực kì đẹp mắt, thế nhưng lại không hề có nội lực. Quyền cước yếu ớt, không thể đả thương được kẻ địch.

“Khoa chân múa tay.” Hai tên lưu manh hừ lạnh, nhanh chóng nhào tới tham gia trận chiến.

Hà Ứng Hoan võ công không kém, y vốn có thể dễ dàng đối phó với hai kẻ kia, thế nhưng lúc này không có nội lực, y chỉ đành dùng công phu vật lộn với chúng. Tay áo tung bay, y không chút hoang mang hết né tránh rồi đánh trả, tuy khí lực không đủ nhưng cũng không đến nỗi rơi vào thế hạ phong. Cánh tay trái vẫn một mực giấu trong ống tay áo, không hề nhúc nhích.

Sau khi đấu một lát, bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ, “Hôm nay mùng tám tháng hai, là ngày hoàng đạo để hôn thú, xuất hành, cầu phúc, nhưng lại chẳng phải ngày lành để cướp giật.”

Khẩu âm Giang Nam chính gốc, ngữ điệu êm ái, dịu dàng dễ nghe.

Hà Ứng Hoan kinh hãi biến hóa bộ pháp tránh khỏi sự dây dưa của hai kẻ lưu manh. Nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, y phát hiện ra một nam tử vận thanh y đứng ở góc tường.

Người nọ mặc trang phục thư sinh, tướng mạo tuấn tú, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên, thật là văn nhã. Bên môi thấp thoáng nụ cười, ánh mắt lấp lánh tinh quang, người nọ nhẹ nhàng mở miệng, “Nha phủ ở ngay gần đây, làm phiền hai vị ghé thăm một chuyến.”

“Tiểu tử thối này là ai? Đại gia đang bận, không rảnh đối phó với ngươi.” Tên lưu manh nói năng hung tợn, không thèm để ý đến người kia.

Nam tử vận thanh y cười khẽ, bước thêm vài bước, thong dong vung ra một chưởng.

Thoáng chốc, chỉ nghe thấy vài tiếng “Ôi!”, “Ôi!” thảm thiết, hai tên lưu manh đã ngã sõng soài trên mặt đất.

Hà Ứng Hoan thấy người kia xuất chưởng dù ung dung nhưng thủ pháp lại cực kì tinh diệu, chỉ chớp mắt đã có thể chế trụ kẻ địch. Y nhịn không được “A!” lên một tiếng, trong lòng trầm trồ khen ngợi.

Người kia nghe thấy giọng nói, giương mắt nhìn sang, nghiêng đầu cười hỏi, “Tiểu huynh đệ có sợ không? Có muốn ta đưa về nhà không?”

Hà Ứng Hoan nhìn thấy nụ cười kia thì giật mình ngẩn ngơ không thốt nên lời. Y thầm nghĩ, mảnh đất Giang Nam quả nhiên địa linh nhân kiệt, sản sinh người hiền. Bao nhiêu nhu tình đều sinh trên người một nam tử, thật là đáng tiếc.

Y không đáp lời cũng chả cảm ơn, chỉ nhìn người kia không chớp mắt, ngơ ngẩn hỏi một câu, “Trước đây, ta… đã từng gặp ngươi chưa?”