Có Biển

Chương 7: Diệp Tiểu Thuyền, nhìn về phía trước đi




Diệp Tiểu Thuyền vẫn cứ nghĩ mẹ Thiện Kiều là một người điên—Cung Thải và các cô bác trong khu đều nói vậy.

Lúc được Thiện Kiều bế vào nhà, Diệp Tiểu Thuyền còn sợ đến rụt cả người lại.

Trong phòng ấm hơn hẳn bên ngoài, nhưng không nhờ bất kì thiết bị làm ấm nào, mà đơn giản là vì cửa đóng chặt, gió lạnh không lọt vào được.

Diệp Tiểu Thuyền ngửi thấy một mùi thơm, là mùi thơm của thịt.

Đã lâu lắm rồi, nó chưa được ăn thịt.

Thiện Kiều đặt Diệp Tiểu Thuyền xuống ghế sofa—không phải loại sofa bằng da hay vải dệt thường thấy ở các nhà, mà đơn thuần là một tấm phản, đông đến thì trải lên một lớp vải, miễn cưỡng coi như sofa.

Phòng bếp truyền ra vài tiếng "loảng xoảng" chói tai, rõ ràng là âm thanh cả loạt đồ sứ rớt đất, theo sau là tiếng chửi của một phụ nữ: "Chó má, lại vỡ!"

Diệp Tiểu Thuyền run lập cập, chỉ sợ giây sau sẽ có một người phụ nữ cầm dao lao ra.

Thế mà khác hẳn với những gì nó tưởng tượng, không có người phụ nữ nào đi ra, nhưng Thiện Kiều thì đã vào bếp.

"Lang thang đi đâu đấy? Sao giờ này mới về? Củ cải muối của bà mày hầm sắp nát mẹ nó rồi!" Người phụ nữ liên tục nói những lời thô tục, nhưng đến tận bây giờ nhớ lại, Diệp Tiểu Thuyền vẫn phải công nhận một điều, giọng nói của chị ta rất êm tai.

Tên cũng đẹp, là Ngọc Hà.

Không biết Thiện Kiều nói cái gì, mà Ngọc Hà "Ôi" lên một tiếng xong ngó ra phòng khách. Đột nhiên phải chạm mắt với chị ta, Diệp Tiểu Thuyền sợ đến bất động toàn thân.

Lúc này Thiện Kiều mới nói lớn lên một chút, Diệp Tiểu Thuyền cũng nghe được, "Để đó tôi xào rau, ra ngoài đi."

Ngọc Hà hớn hở ra khỏi phòng bếp, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tiểu Thuyền.

Thời đó, đàn bà trong xưởng thì làm gì biết ăn mặc, thấy phụ nữ mặc đồ sặc sỡ còn chửi là "sa đoạ". Cả khu, mà thậm chí là cả khu nhà máy, chỉ có mình Ngọc Hà đi cao gót uốn tóc xoăn đắp trang điểm.

Cô cũng không phải công nhân nhà máy, người bố đã mất của Thiện Kiều mới là công nhân.

Diệp Tiểu Thuyền buộc phải đối mặt với Ngọc Hà, khiếp đảm kêu lên một tiếng "nương nương".

(*tạm thời chưa nghĩ ra từ nào chuẩn ngữ nghĩa sắc thái thay cho "nương nương" nên xin phép lệch tông một chút ở đây =v=)

Ngọc Hà khoa trương cười lớn, ôm Diệp Tiểu Thuyền vào trong ngực, "Ai ui bé con đáng thương, sao mặc ít đồ thế này? Con mẹ chó đẻ kia của con không cho con mặc quần áo tử tế sao?"

"Đừng có nói bậy trước mặt trẻ con." Thiện Kiều bưng ra một bát sứ lớn từ phòng bếp, lạnh lùng lườm Ngọc Hà, "Dọn cơm đi."

"Đấy, nuôi con trai để rồi nó dạy ngược lại mình thế này đây!" Ngọc Hà miệng thì phàn nàn nhưng nét mặt chẳng hề tỏ ra khó chịu, xỏ dép lê đi vào phòng bếp lấy bát đũa, lại vẫy vẫy Diệp Tiểu Thuyền, "Bé con, vào đây ăn thử canh vịt hầm củ cải muối của chị Ngọc Hà đi."

Diệp Tiểu Thuyền ngây người nhìn hai mẹ con nhà họ.

Thiện Kiều nói: "Đói thì vào ăn."

"Hơ! Nói cái gì đấy?" Ngọc Hà cười cười với Diệp Tiểu Thuyền, "Mau vào đây, đói hay không cũng phải ăn một ít, tay nghề của chị Ngọc Hà đỉnh hơn con mẹ ti tiện kia của bé con nhiều."

Diệp Tiểu Thuyền đi đến cạnh bàn, ngay lập tức nuốt nước miếng đánh ực.

Ngọc Hà cười sang sảng, múc đầy một tô canh lớn cho nó, bên trong có cả chân vịt cánh vịt cùng không ít củ cải muối.

Diệp Tiểu Thuyền cứ thế trợn tròn mắt nhìn.

Ngọc Hà định gắp miếng cánh với đùi còn lại cho Thiện Kiều, nhưng Thiện Kiều lập tức cản lại, "Cứ ăn đi."

"Dám cãi lại mẹ à? Đủ lông đủ cánh rồi đấy phỏng?" Ngọc Hà không nói nhiều, kiên quyết nhét cánh với đùi vào bát Thiện Kiều, sau đó lấy cho mình phần ức, "Tao ăn cái này."

Diệp Tiểu Thuyền chưa lớn nhưng cũng chẳng còn nhỏ, trước giờ đã ăn không biết bao nhiêu cay đắng, cả mặt lẫn người đều đầy ắp thương tích do bị cha mẹ nuôi đánh đập, thế mà đột nhiên lại được một gia đình xa lạ múc canh cho ăn, bất giác rơi nước mắt từ lúc nào không hay.

Thiện Kiều nhíu mày, "Em khóc cái gì?"

"Trẻ nhỏ khóc một tí thì sao?" Ngọc Hà vội lấy cuộn giấy ra, vừa dỗ Diệp Tiểu Thuyền vừa cười Thiện Kiều, "Mày từ bé đến lớn không khóc không cười thì thôi đi, chẳng nhẽ cũng không cho những đứa trẻ khác được khóc luôn à? Gì mà bá đạo vậy chứ?"

Thiện Kiều lười đáp lại, cũng không định đối phó với đứa nhỏ, dứt khoát không nói lời nào nữa, yên lặng ăn nốt cơm, rồi yên lặng dọn bàn dọn bếp.

"Ngủ lại đây đi." Ngọc Hà lấy hai tấm chăn bông dày từ trong tủ trải ra sofa, lại tìm tấm áo bông hồi nhỏ của Thiện Kiều cho Diệp Tiểu Thuyền, "Thử xem nào."

Diệp Tiểu Thuyền bối rối, vô thức liếc sang Thiện Kiều.

Thiện Kiều vẫn giữ nguyên thái độ lạnh như băng, "Muốn ngủ lại thì ngủ."

Mùa đông ấy, phần lớn thời gian Diệp Tiểu Thuyền đều ở lại nhà họ Thiện.

Ngọc Hà còn sửa lại tên cho nó, nói Đại Thuyền nghe không hay, quá thô kệch, chẳng đáng yêu chút nào, đổi thành Tiểu Thuyền có phải dễ thương không.

"Đứa con láo lếu kia của chị là cầu, không phải cầu lớn cũng chẳng phải cầu nhỏ. Nhưng nếu bé con là thuyền lớn, lúc qua cầu chẳng phải sẽ húc hỏng cầu à? Bé con mà là thuyền nhỏ thì không vấn đề rồi, mưa gió bão bùng còn có thể núp dưới cầu nữa chứ."

(*Kiều nghĩa là cầu)

Diệp Tiểu Thuyền bị Ngọc Hà chọc cho bật cười, đi đâu cũng khoe—"Cháu có tên mới, cháu tên là Tiểu Thuyền!"

Diệp Dũng với Cung Thải vốn đã chẳng muốn nuôi Diệp Tiểu Thuyền, chỉ mong Diệp Tiểu Thuyền cắm rễ luôn ở nhà họ Thiện khỏi về càng tốt, bao giờ bọn họ già thì quay lại chăm là được.

Ngọc Hà thường xuyên đứng trên hành lang ca hát rất kì cục, đã thế còn chế ca từ thành bài chửi mười tám đời tổ tông nhà họ Diệp.

Ở cùng với Ngọc Hà một thời gian, Diệp Tiểu Thuyền mới biết Ngọc Hà căn bản không phải người điên, cũng không phải mẹ ruột của Thiện Kiều.

Mẹ ruột của Thiện Kiều đã sớm bỏ đi với một tên thương nhân khác, Ngọc Hà là gái mà cha Thiện Kiều đưa về.

Diệp Tiểu Thuyền chưa hiểu "gái" nghĩa là sao, nhưng nó biết ấy chẳng phải từ gì tốt đẹp.

Thiện Kiều chín tuổi thì cha mất, vậy mà thay vì rời đi, Ngọc Hà vẫn ở lại, còn nói với Thiện Kiều—con mẹ khốn kiếp với người cha đoản mệnh của mày đều không muốn mày nữa, nhưng tao thì có. Sau này chỉ cần tao có một miếng cơm, mày cũng sẽ có một miếng. Chị Ngọc Hà cam đoan sẽ nuôi mày đến mười tám tuổi trưởng thành.

Thiện Kiều rất ít khi ở nhà, toàn đi sớm về trễ, còn bận bịu hơn tất cả đàn ông trong khu. Lần nào giải thích Ngọc Hà cũng vô cùng kiêu ngạo—Thiện Kiều nhà này thành tích tốt lắm, lại đang học ở trường chứ đâu!

Diệp Tiểu Thuyền không sợ Ngọc Hà cũng không sợ Thiện Kiều, so với ở trong nhà mình, nhìn Thiện Kiều làm bài tập nó còn thích hơn, Thiện Kiều đi đâu, nó liền theo đó.

Chỉ tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, trong khu bắt đầu bàn tán xôn xao, nói nhà họ Diệp không biết tích đức cho con cái, nhận nuôi về xong mà vứt cho nhà khác chăm như thế, lại nói Ngọc Hà không có liêm sỉ, một đứa trẻ sáu tuổi mà cũng không tha.

Ngọc Hà còn chẳng buồn để tâm, chỉ có Cung Thải đứng ngồi không yên, bắt Diệp Tiểu Thuyền về nhà đánh cho một trận, không cho phép qua nhà họ Thiện nữa.

Đảo mắt, Diệp Tiểu Thuyền đã đến tuổi đi học.

Cung Thải vốn không muốn cho Diệp Tiểu Thuyền đến trường, nhưng thị trấn vừa công khai chính sách—trẻ đến tuổi đi học bắt buộc phải được phổ cập giáo dục cơ bản.

Diệp Dũng bất đắc dĩ chi tiền học, nhưng tuyệt không chịu mua cặp sách và văn phòng phẩm cho Diệp Tiểu Thuyền.

Từ cấp một đến cấp hai, Diệp Tiểu Thuyền toàn dùng lại cặp sách cũ của Thiện Kiều.

Lúc sửa lại cặp sách cho nó, Ngọc Hà còn tự hào cười, "May mà chị đây giữ lại cái cặp này!"

Trường cấp một với cấp hai rất gần nhau, đều dành cho bọn trẻ có bố mẹ làm ở xưởng cơ khí, thậm chí còn dùng chung một sân trường. Diệp Tiểu Thuyền đã dần quen ỷ lại Ngọc Hà và Thiện Kiều, ngày nào tan lớp cũng sang trường cấp hai chờ Thiện Kiều học xong.

Nhưng Thiện Kiều lớn hơn nó tận tám tuổi, dĩ nhiên phải học nhiều tiết hơn, đâu phải muốn mà chờ được.

"Về đi." Thiện Kiều đứng trên hành lang, không kiên nhẫn đuổi người.

Diệp Tiểu Thuyền vừa thấy Thiện Kiều liền mừng rỡ, hai tay nắm lấy quai cặp sách, "Anh, em chờ anh."

Đuổi không đi, cũng không thể xuống tay đánh nó, Thiện Kiều đành mặc kệ.

Nhờ ở lại chờ Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền mới biết được lí do mọi ngày anh luôn đi sớm về trễ.

Vì tan học xong, Thiện Kiều còn đi làm thuê, có khi một ca, có khi hai ca.

Bài tập làm văn năm thứ hai của Diệp Tiểu Thuyền có tên, "Ước mơ của em là mau chóng lớn lên."

Lớn lên là có thể đi làm thuê cùng anh trai.

Là có thể đuổi kịp được anh.

Ngọc Hà đã không thể nuôi Thiện Kiều đến năm mười tám tuổi như năm đó cam đoan.

Năm Thiện Kiều sắp tròn mười bảy tuổi, Ngọc Hà biết mình bị ung thư buồng trứng, lúc phát hiện ra thì đã là giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa.

Những lời bàn tán khiếm nhã xôn xao khắp cả khu, ai cũng bảo tại Ngọc Hà không "sạch" nên mới mắc phải căn bệnh này, đúng là đáng đời.

Thiện Kiều đưa Ngọc Hà vào bệnh viện, sau đó tạm nghỉ học, chuyển sang đi làm cả ngày lẫn đêm.

Ngọc Hà chưa một lần rơi nước mắt vì chuyện này, chỉ nắm tay Thiện Kiều nói: "Mình đừng chữa có được không? Con trai, con đâu thể không đến trường."

Nói xong lại gọi Diệp Tiểu Thuyền, "Mau khuyên nhủ anh con, kêu hắn đi học trở lại đi."

Thiện Kiều khăng khăng muốn chữa bệnh cho Ngọc Hà, giống như nhiều năm về trước Ngọc Hà đã từng khăng khăng ở lại khu chung cư, để nuôi dưỡng thằng con trai không chút máu mủ ruột thịt gì này.

Thiện Kiều cố chấp, Ngọc Hà lại còn cố chấp hơn. Sau một tuần nhập viện, nhân lúc Thiện Kiều đi làm, Diệp Tiểu Thuyền đi học, Ngọc Hà lặng lẽ bỏ đi, chỉ để lại cho Thiện Kiều một bức thư, nói có cất 16000 tiền trong một cái ngăn kéo nào đó ở nhà.

Không một ai tìm thấy Ngọc Hà, sống không thấy người chết không thấy xác.

Thiện Kiều quỳ gối trước ngăn kéo mà Ngọc Hà nói đến, bên cạnh là hộp sắt để tiền tiết kiệm của Ngọc Hà.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Diệp Tiểu Thuyền nhìn thấy Thiện Kiều nức nở.

Thiện Kiều quay trở lại trường học, không bao lâu sau thì vào năm cuối.

Diệp Tiểu Thuyền vẫn lẽo đeo theo Thiện Kiều, đồng thời lại bị cấm không được đến nhà họ Thiện.

Không phải Thiện Kiều không cho, mà Cung Thải không cho.

Cung Thải nói, nhà đó xúi quẩy như vậy, đàn bà thì chạy đàn ông thì chết, Diệp Tiểu Thuyền đến đó một lần là rước về một lần xúi quẩy cho nhà.

Em trai Diệp Cao Phi đã sắp lên bốn, rất thân thiết với Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền ngày càng cạn tình cạn nghĩa với Diệp Dũng và Cung Thải, nhưng lại vô cùng thương yêu em trai.

Nguyên nhân chính kì thực chẳng phải vì Diệp Cao Phi đáng yêu, mà là vì Diệp Cao Phi thích nó, đối xử với nó rất tốt.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thiện Kiều chọn nhập ngũ.

Diệp Tiểu Thuyền vô cùng bối rối, "Anh, anh sẽ không quay lại nữa à?"

Thiện Kiều trầm mặc hồi lâu, sau đó đáp: "Ừ, không quay lại nữa."

"Vậy em biết làm sao đây?"

"Em có cuộc sống của mình. Chúng ta chỉ là hàng xóm, anh không quản được em."

Ngày các tân binh lên đường, Diệp Tiểu Thuyền vừa khóc vừa chạy theo xe. Thế nhưng ở trong tầm mắt của hắn, bóng anh hai đeo băng hoa đỏ vẫn càng ngày càng xa, càng ngày càng mờ, đến một lúc thì chẳng còn thấy đâu nữa.

(*hoa đỏ bằng giấy, một bông hoặc một dải, tặng cho các tân binh lên đường nhập ngũ)

Cửa nhà sát vách bám một lớp bụi dày đặc, dần dà mọi người cũng không bàn tán về Ngọc Hà nữa.

Lên cấp hai, Diệp Tiểu Thuyền dò la được tin tức Thiện Kiều nhập ngũ trên Tây Bắc.

Hắn mò mãi trên bản đồ, vẫn chẳng biết cụ thể là ở đâu, chỉ biết là Tây Bắc quá xa, xa tận chân trời.

Lần lượt mất đi cả Ngọc Hà và Thiện Kiều, cuộc sống của Diệp Tiểu Thuyền cứ thế dần trở nên tối tăm và ngột ngạt.

Một phần vì cảm giác mất mát khi bị bỏ lại, một phần vì Diệp Cao Phi bị chẩn đoán mắc bệnh thận mãn tính, Cung Thải như phát điên, cho rằng chính Diệp Tiểu Thuyền đã cướp đi vận thế của Diệp Cao Phi, là Diệp Tiểu Thuyền đã mang vận đen từ nhà họ Thiện về đây.

Hai vợ chồng lôi Diệp Tiểu Thuyền ra đánh ngày một dữ, Diệp Tiểu Thuyền có khi phản kháng lại, cũng có khi chỉ trầm mặc chịu đau.

Những đả kích liên tục đã dẫn đến thay đổi trong tính cách—hắn trở nên âm trầm, cố chấp, lầm lì, và thậm chí là căm thù xã hội.

Rất nhiều lần hắn nghĩ—Các người cứ đánh đi, đánh cho ác vào, đánh không chết tôi giết chết các người!

Năm Diệp Tiểu Thuyền lên mười ba, bệnh tình của Diệp Cao Phi trở nên nguy kịch, vất vả mãi mới vớt lại được mạng sống, Diệp Dũng bèn mời một thầy bà ở quê lên trừ tà cho Diệp Cao Phi.

Thầy bà nói, tà ma ở trên người Diệp Tiểu Thuyền, nếu muốn giữ lại mạng sống cho Diệp Cao Phi, thì phải tìm chín tên thổ dân có dương khí thịnh vượng nhất, dùng roi quật cho chất tà trên người Diệp Tiểu Thuyền bay hết ra mới được.

Diệp Tiểu Thuyền giãy giụa điên cuồng, nhưng làm sao mà địch nổi một đám đàn ông trưởng thành. Từng roi từng roi liên tục rơi xuống người hắn, đau đến tê tâm liệt phế.

Người lớn đều đang khen hay, chỉ có mình Diệp Cao Phi la lên: "Mấy người tha cho anh cháu đi!"

Anh...

Một từ này lập tức kích thích Diệp Tiểu Thuyền, cơ hồ kéo hắn từ cơn ngất trở lại.

Nhớ tới Thiện Kiều, hắn đột nhiên cười lên dữ tợn.

Vào mắt thầy bà, điệu cười này chính là nụ cười của tà ma.

Những đợt rơi xuống ngày càng nặng, quật đến bật cả máu.

Diệp Tiểu Thuyền dần cảm thấy mình đã sắp không chịu nổi nữa, không còn cơ hội gặp lại anh nữa rồi.

Đúng lúc này Thiện Kiều trở lại sau ba năm đi xa, là xin nghỉ phép về tảo mộ cho cha.

"Dừng tay."

Thiện Kiều hai mươi mốt tuổi đã khác hẳn năm đó, cao lớn, khoẻ mạnh, cùng nét uy nghiêm lạnh lùng đặc trưng của quân nhân.

Tất cả mọi người dừng lại động tác, nhìn ra người lạ đột nhiên xuất hiện trước cửa.

Diệp Tiểu Thuyền mình đầy thương tích, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy Thiện Kiều còn tưởng là mình chết rồi.

"Anh, anh..." Hắn rướn người vươn tay ra phía cửa, cũng như ngày đó đã túm lấy ống quần của Thiện Kiều.

Thiện Kiều cũng không ra tay với nhóm người man rợ, mà lập tức đi báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát của thị trấn vốn sẽ không giải quyết những chuyện như thế, nhưng lần này người báo cáo lại là quân nhân tại vụ, cho nên không thể làm vậy.

Người tham gia vào cuộc "trừng phạt" trái pháp đều bị dẫn đi, Thiện Kiều cũng đưa Diệp Tiểu Thuyền đến bệnh viện.

Diệp Tiểu Thuyền sốt mãi không giảm, bác sĩ liên tục thở dài, nói nếu chỉ chậm chút nữa thôi, đứa nhỏ này đã bị đánh chết tươi rồi.

"Anh, em sẽ giết Diệp Dũng và Cung Thải." Khi tỉnh lại, Diệp Tiểu Thuyền đã nói với Thiện Kiều như vậy: "Em chưa đến mười bốn, em giết bọn họ sẽ không bị tù!"

Thiện Kiều nhìn hắn hồi lâu, "Không cần làm vậy."

Ngưng một lát, Thiện Kiều giải thích: "Vấn đề không phải ngồi tù hay không, mà là một khi gây ra án mạng, cuộc sống của em cũng sẽ biến chất. Đừng vì loại người ấy mà huỷ hoại đời mình. Quan hệ nuôi dưỡng giữa em và bọn họ đã chấm dứt rồi, Diệp Tiểu Thuyền, hãy nhìn về phía trước đi."

Kì nghỉ phép của Thiện Kiều kết thúc, cũng là lúc Diệp Tiểu Thuyền được xuất viện.

"Anh, anh lại phải đi à?" Diệp Tiểu Thuyền hỏi: "Vậy còn em thì sao?"

Câu trả lời của Thiện Kiều vẫn giống ba năm trước, "Anh không quản được em."

"Em có thể đi cùng anh đến Tây Bắc không?"

"Không được."

Diệp Tiểu Thuyền vội nói: "Em không muốn ở lại nơi này nữa."

Thiện Kiều hút xong điếu thuốc, "Vậy thì hãy đến nơi em muốn đến, làm những chuyện em muốn làm."

Thiện Kiều giao hộp sắt mà Ngọc Hà để lại cho Diệp Tiểu Thuyền, "Đằng nào anh cũng không dùng đến, Ngọc Hà thương em, em lấy đi."

Mười bốn tuổi, Diệp Tiểu Thuyền không giết chết Diệp Dũng và Cung Thải, mà dùng tiền tiết kiệm của Ngọc Hà, rời khỏi thị trấn Đại Thạch.

-

vtrans by xiandzg