Có Biển

Chương 30: Em muốn trói buộc anh




"Hai người... quen nhau à?" Cậu nhóc vừa mở cửa ra, thấy vậy liền nói: "Vậy có dùng đến giường này nữa không? 206 là phòng tiêu chuẩn, có hai giường luôn đó!"

Thiện Kiều nhìn Diệp Tiểu Thuyền, không nói gì.

Diệp Tiểu Thuyền hỏi: "Anh, anh ở đây à?"

Cậu nhóc phàn nàn: "Thì nhóm anh ấy đi ba người, mà chỉ còn mỗi một phòng tiêu chuẩn thôi đấy? Nếu hai người quen nhau, thì hay là—"

"Quen!" Diệp Tiểu Thuyền không đợi cậu nhóc nói xong đã vội đồng ý, "Anh, bên em còn một cái giường trống."

Năm phút sau, cậu nhóc bê lại chiếc giường thô sơ về vị trí cũ cùng với Diệp Tiểu Thuyền, hết sức hài lòng vì trong tình huống thừa khách thiếu phòng thường xảy ra trong mùa du lịch hoặc những lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, đây là lần đầu tiên cậu thành công dàn xếp cho khách cần thêm giường tới một phòng tiêu chuẩn khác.

Thiện Kiều đi đằng sau hai người, ánh mắt dán lên bóng lưng Diệp Tiểu Thuyền.

Anh biết Diệp Tiểu Thuyền hiện đang làm ăn ở Thải Ba, nhưng không ngờ họ sẽ gặp lại nhau ở đây.

Ngày đầu tiên cởi bỏ quân phục, đã trùng phùng với Diệp Tiểu Thuyền trong trời tuyết.

Cất giường xong, Diệp Tiểu Thuyền quay lại, nét mặt mất tự nhiên, còn pha trộn cả kinh hỉ, căng thẳng, kích động, và có phần rất khác với quá khứ.

Là ham muốn chiếm hữu.

Thứ cảm xúc bất chấp này chưa từng xuất hiện trong mắt Diệp Tiểu Thuyền trước đây.

Diệp Tiểu Thuyền giỏi chờ đợi, giỏi tìm kiếm, cũng rất giỏi che giấu ham muốn kịch liệt của mình vào ở trong lòng.

Nhưng đó là trước kia, là Diệp Tiểu Thuyền của tuổi 22.

Còn Diệp Tiểu Thuyền đứng trước mặt Thiện Kiều bây giờ đã 24 tuổi, nam tính trưởng thành chứ không còn cố chấp vặn vẹo như xưa.

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Anh, hành lí của anh ở..."

Thiện Kiều hếch cằm ra hướng cổng sắt, "Trên xe, bọn họ đang ăn cơm ở quán canh bồ câu đối diện."

Ánh mắt Diệp Tiểu Thuyền lóe lên, "Em cũng vừa ở đó xong!"

"Ừm." Thiện Kiều nói: "Anh đi đã."

"Em đi cùng anh." Diệp Tiểu Thuyền nói xong đuổi theo luôn.

Thiện Kiều đang định mở cửa ra thì đột nhiên dừng lại, nghiêng người sang, cánh tay gần như đụng phải Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền chạy thẳng từ phòng ra, không hề mặc áo khoác, bên trong khách sạn còn ấm, chứ tuyết bên ngoài vẫn đang nặng hạt.

Từ khi nhìn thấy Thiện Kiều, đầu óc Diệp Tiểu Thuyền cứ như phát sốt, chẳng nghĩ được gì khác, trong mắt chỉ còn mỗi người kia, ngay cả khi đối phương đang nhìn mình, cũng không nhận ra mình chưa có áo khoác.

"Về mặc thêm áo khoác đi đã." Thiện Kiều nói.

Diệp Tiểu Thuyền hơi mở to mắt, tim bỗng chốc phát nhiệt, đờ ra mấy giây mới vừa chạy vừa nói: "Em đi lấy luôn."

Hắn gấp như bị ma đuổi, vớ cái áo khoác rồi vừa chạy xuống vừa mặc, chỉ sợ anh sẽ không chờ mình.

Nhưng xuống đến tầng một mới thấy, Thiện Kiều vẫn đứng cạnh cổng sắt, không hề có ý định đi trước một mình.

Hắn đi tới, do chạy vội nên lúc kéo khóa sơ ý kẹp cả vào áo bên trong, đến bụng đã tắc lại, nhìn rõ hài.

"Đi thôi." Hắn cũng chẳng quan tâm, trực tiếp dùng tay túm lại hai vạt áo.

Thiện Kiều đánh mắt nhìn xuống, thấy khóa kéo của hắn bị kẹt bèn vươn tay đến, Diệp Tiểu Thuyền lập tức buông cả hai tay.

Thiện Kiều nghiêm túc gỡ khóa cho hắn, trên tay nổi lên đường gân màu xanh nhạt.

Diệp Tiểu Thuyền cảm thấy hô hấp của mình dần nóng lên, hình xăm cánh ưng trên cổ cũng bỏng như đòi mạng.

Mấy giây sau, khóa kéo được tách khỏi áo trong, "roẹt" một tiếng, lại được kéo lên hết cỡ.

"Được rồi." Thiện Kiều nói.

Diệp Tiểu Thuyền cố đè lại nhịp tim thuỳnh thuỳnh của mình, "Cám, cám ơn anh."

Canh bồ câu và mì đã lên bàn, bà chủ thốt lên: "Ô! Sao lại sang nữa rồi? Chẳng lẽ còn muốn thêm bát nữa? Nhưng mà hết mất rồi, canh bồ câu này là cho mấy cậu quân nhân đây."

Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống cạnh Thiện Kiều.

Hắn nhìn qua hai cậu lính ở đối diện, đoán rằng bọn họ đều là đội viên của Thiện Kiều.

Trong ba người, chỉ mình Thiện Kiều không mặc quân phục.

Một người hỏi: "Đội trưởng, anh đây là?"

Thiện Kiều đáp: "Em tôi."

Diệp Tiểu Thuyền cười chào với hai người.

Người còn lại nói: "Thì ra là người nhà của đội trưởng, chả trách anh vừa nghỉ đã chạy đến đón luôn."

Thiện Kiều không giải thích lại, Diệp Tiểu Thuyền thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với đối phương, mới biết là lần này Thiện Kiều giải ngũ thật.

Chuyến này của bọn họ, chính là để tiễn Thiện Kiều về Viễn Thành.

Ăn xong Thiện Kiều thanh toán, hai người kia cũng không giành trả.

Đến khi quay về khách sạn, Thiện Kiều đưa hai người kia đến 213, vào một lát rồi đóng cửa lại giùm, sau đó mới đi tới 206.

Diệp Tiểu Thuyền dành giường gần cửa sổ cho Thiện Kiều, đi đi lại lại như ngồi trên lửa.

Thiện Kiều vừa bước vào, Diệp Tiểu Thuyền đã đứng ngây ra như phỗng.

Thiện Kiều chỉ chỉ phòng tắm, "Có dùng không?"

Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Em tắm rồi."

Thiện Kiều xếp ra vài thứ mang theo, không bao lâu sau, Diệp Tiểu Thuyền chỉ còn nghe thấy tiếng nước.

Gió tuyết lạnh buốt bên ngoài không đủ giúp Diệp Tiểu Thuyền tỉnh táo lại chút nào, nhưng tiếng nước gần trong gang tấc lại khiến xúc động mãnh liệt trong hắn dần bình tĩnh lại.

Lát nữa nên nói gì đây?

Anh, hai năm nay anh sống thế nào?

Anh, em đã tới Lâm Thành ở Tây Nam, hiện đang kinh doanh đồ khô ở Thải Ba.

Anh, mùa đông năm ngoái anh có nhận được một thùng quả khô và nấm dại không? Của em gửi đấy.

Anh, lúc trước em về Viễn Thành, nghe Tiểu Trư bảo anh đột nhiên rời đi, là đi làm nhiệm vụ đó sao?

Bọn họ nói anh đã giải ngũ, tức là sau này, anh sẽ không đột nhiên đi mất nữa đúng không?

Trong phòng ấm áp, Diệp Tiểu Thuyền chỉ mặc một chiếc áo phông đen lót mà vẫn thấy quá nóng.

Hắn đi đến cửa sổ, hé ra một khe rồi dí mặt vào, mặc cho bông tuyết bay loạn lên mặt lẫn mí mắt.

Thiện Kiều bước ra từ phòng tắm, Diệp Tiểu Thuyền lập tức đóng cửa sổ lại.

"Anh, em có xe, cũng đang chạy về Viễn Thành." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Hay là mai anh ngồi xe em đi, không phiền bọn họ theo về tận Viễn Thành nữa."

"Chỉ còn trăm cây nữa, nhanh tới nơi thôi." Thiện Kiều nói: "Không cần đâu."

Lời nói ra không rõ, nhưng Diệp Tiểu Thuyền vẫn hiểu được.

Hai người kia là đội viên của Thiện Kiều, mặc dù cuối cùng vẫn phải từ biệt, nhưng lời từ biệt này không nên nói ở thời đểm áp chót như vậy.

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Vậy mai cùng xuất phát đi, em chạy đằng sau các anh."

Thiện Kiều đáp: "Được."

Gian phòng bỗng nhiên yên lặng, Diệp Tiểu Thuyền vốn muốn tìm chuyện để nói, vừa rồi còn nghĩ ra cả đống, mà vừa đối mặt với Thiện Kiều đã quên sạch.

Thiện Kiều đang sắp xếp chăn đệm, có vẻ chuẩn bị đi nghỉ.

Diệp Tiểu Thuyền đột nhiên thốt lên: "Anh!"

"Hmm?"

"Anh không hỏi vì sao em lại đến Viễn Thành à?" Diệp Tiểu Thuyền vừa nói xong đã lập tức hối hận, nhưng lại không thể ngăn nổi mình, "Lúc rời đi, rõ ràng em đã nói sẽ không bao giờ quay về Viễn Thành nữa."

Thiện Kiều thả chăn xuống, xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Diệp Tiểu Thuyền như trời biển trong bão, trong khi ánh mắt Thiện Kiều lại tĩnh lặng như đáy biển thâm sâu không hề hấn gì.

"Em có lí do của mình." Thiện Kiều nói, "Cảm ơn, vì thùng quả khô và nấm dại."

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Anh cũng biết rồi?"

Thiện Kiều gật đầu.

"Em..." Tầm nhìn của Diệp Tiểu Thuyền dần trở nên nong nóng, "Những thứ đó đều do chính tay em chọn, hiện em không còn làm lái xe, mà đang kinh doanh đồ khô ở Thải Ba."

"Ừm."

"Sau khi rời khỏi Viễn Thành, em đã tới Lâm Thành, ở đó có cửa hàng của em, còn có mấy người bạn em mới quen được nữa."

"Ừm."

"Cửa hàng của em tên là "Biển của Tiểu Thuyền", chính là "biển" trong "Có Biển"".

"Ừm."

Không hiểu sao Diệp Tiểu Thuyền cảm giác, thật ra anh biết hết về tất cả sự tình xảy ra trong hai năm từ khi hắn rời Viễn Thành.

Nhưng mà vì sao chứ?

Chẳng lẽ Thiện Kiều đã nghe ngóng tin tức về hắn?

Năm ngoái lúc đứng rang hạt dẻ ở Lâm Thành, hắn đã từng cảm nhận được một ánh mắt rất đỗi quen thuộc, nhưng nhìn lại thì không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu.

Hắn nghĩ không thể nào là Thiện Kiều.

Đến Lâm Thành là quyết định nhất thời, hồi ấy hắn mua vé tàu đến Nam Bộ, nhưng được nửa đường đã xuống, đổi bừa sang chuyến tàu chạy tới Tây Nam.

Làm sao Thiện Kiều có thể biết hắn ở Lâm Thành?

Thế nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của anh, hắn lại không thể không nghĩ—ánh mắt quen thuộc mà hắn cảm nhận được hôm ấy, đến từ chính Thiện Kiều.

Nhiệt độ từ trái tim truyền đến hốc mắt, Diệp Tiểu Thuyền đi đến bên giường, ngồi xổm xuống trước mặt Thiện Kiều, nhìn anh.

Thiện Kiều cũng chăm chú nhìn hắn.

"Anh, em có một hình xăm ở đây." Hắn quay đầu, cho Thiện Kiều thấy cánh ưng cạnh gáy mình.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.

Rất nhiều sự tình và lời nói trong đêm nay, đều nằm ngoài khống chế của hắn.

Tạ Tố luôn nói ông chủ Tiểu Thuyền thật tỉnh táo, không bao giờ hấp tấp khi chọn hàng.

Nhưng hắn tỉnh táo được như thế, cũng chỉ vì không ở gần Thiện Kiều.

"Là cánh ưng." Giọng nói của hắn bất giác hơi run, "Em đến Lâm Thành rồi mới xăm, hình vẽ do em và thợ xăm cùng thiết kế."

Thiện Kiều rũ mắt, nhìn cánh ưng, cũng nhìn cả cần cổ của Diệp Tiểu Thuyền từ khoảng cách rất gần.

Ở trong quân đội, đây là một hành vi cực kì nguy hiểm—bởi cổ là nơi yếu hại nhất, không một ai tùy tiện vạch ra trước mặt người khác.

Nhưng Diệp Tiểu Thuyền làm vậy thật tự nhiên, như thể cho anh nhìn cổ mình chẳng phải việc gì to tát.

Lúc ở Lâm Thành, Thiện Kiều đã thấy hình xăm này từ xa, cũng nhận ra đó là hình cánh ưng. Nhưng giờ nhìn gần, anh mới chú ý tới sự tinh tế trong từng đường nét của hình vẽ.

Thiện Kiều không khỏi vươn ngón tay đặt nhẹ lên hình xăm.

Cảm nhận được đụng chạm, trái tim Diệp Tiểu Thuyền cũng kích động co thắt, toàn thân bất giác run lên.

Thiện Kiều nhấc ngón tay đi.

Đụng chạm trong thoáng chốc vừa rồi như phá toang cánh cửa mà Diệp Tiểu Thuyền đã gồng mình chặn lại.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, bất chấp tất cả nói thẳng ra, "Anh, hình xăm này là một con ưng."

Thiện Kiều nói: "Anh biết."

"Vậy anh biết vì sao em xăm hình ưng không?" Diệp Tiểu Thuyền nói: "Lại còn xăm ở cổ nữa?"

Thiện Kiều một lần nữa bắt gặp ham muốn chiếm hữu chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành trong ánh mắt Diệp Tiểu Thuyền.

"Có người từng bảo em—Diệp Tiểu Thuyền, cậu thấy cánh chim ưng kia không? Nhìn bóng ưng lúc nào cũng cô độc, nhưng sự thật là nó đang tự do, và hưởng thụ sự tự do ấy. Anh cậu có vẻ cũng là một người không thích sự ràng buộc." Âm giọng của Diệp Tiểu Thuyền ngày càng toát ra lực, ánh mắt sắc bén mà nóng bỏng, "Cánh chim ưng chính là anh, cho nên em mới xăm nó lên nơi mạch đập máu chảy của mình!"

Thiện Kiều hơi nhíu mày lại.

"Anh, hai năm trước em rời Viễn Thành chính vì không muốn trói buộc anh, nhưng, nhưng..." Diệp Tiểu Thuyền ngừng lại một chút, hốc mắt ngày càng đỏ, "Nhưng em hối hận rồi, em muốn quay về!"

Thiện Kiều khẽ nói: "Diệp Tiểu Thuyền..."

"Em muốn theo đuổi anh, theo đuổi anh một cách nghiêm túc!" Ánh mắt Diệp Tiểu Thuyền sáng rỡ, mang theo sức sống sau tuyệt vọng, cùng vẻ kiên định chưa từng thấy, "Em muốn quay về bên cạnh anh! Anh, em muốn trói buộc anh!"

-

vtrans by xiandzg