Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 212: Cuộc nói chuyện giữa hai anh em




"Thiên Ưng! ! !" Ngô Hiểu Dao kích động hét lên rồi ôm chầm lấy Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Quá nhiều niềm vui, quá nhiều ngạc nhiên

Cô thật sự bị Dạ Thiên Ưng làm điên loạn rồi.

Cô nhớ anh bao nhiêu thì chỉ mình cô biết rõ nhất. . . . . .

Ngày hôm qua còn ngồi đây chờ Dạ Thiên Ưng mau mau quay về bên cạnh mình, nhưng hôm nay anh đã cho cô một niềm vui bất ngờ như thế này.

Cô rất vui, nhưng tại sao Dạ Thiên Ưng đột nhiên về đây?

"Thiên Ưng, sao anh về đây vậy?" Cô dựa đầu vào ngực anh, hỏi han.

"Hiểu Dao, trước tiên anh cởi cái ‘áo khoác’ này ra cái đã, nóng quá."

Dạ Thiên Ưng nói thế, cô buông anh ra, ngồi trên giường chờ anh cởi chiếc ‘áo khoác’ dày cộm kia ra.

Cởi áo xong, anh ngồi bên cạnh Ngô Hiểu Dao, đưa tay ôm lấy bờ vai cô.

Cô khéo léo đem đầu tựa lên vai anh.

"Anh nhớ em, nên về thôi." Dạ ThiêN Ưng dịu dàng nói với cô.

"Em cũng rất nhớ anh . . . . ." Cô vừa nói hết câu, nước mắt thay nhau chảy xuống.

"Bé con, sao lại khóc?" Dạ Thiên Ưng thả cô ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy nước của cô.

CÔ không nói gì, vội đưa tay ôm cô anh, đem đôi môi hồng hào đặt lên môi anh.

Đây là lần thứ ba cô chủ động hôn Dạ Thiên Ưng, lần này có vẻ nhu vậy, tượng tự lần trước khi cô hôn Dạ Thiên Ưng khi muốn bỏ đi.

Dạ Thiên Ưng ôm chặt lấy cô, cảm nhận nụ hôn say mê từ cô.

Anh biết, Ngô Hiểu Dao đang cần anh, anh rất vui

Nhưng. . . . . .

Anh không hiểu tại sao cô lại khóc.

Là bởi vì chuyện ông ngoại cô ư?

Tại sao cô chỉ khóc mà không nói rõ với anh chuyện đang diễn ra với ông ngoại mình?

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mặc dù hai mắt cô khép chặt, còn nươc mắt thì không ngừng rơi xuống.

"Bé con, đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Thiên Ưng tự cấp cho Ngô Hiểu Dao một cơ hội, anh hi vọng cô trực tiếp nói cho anh biết chuyện nhà cô.

Cô lau nước mắt, miễn cường nặn ra một nụ cười: "Không có gì đâu."

Dạ Thiên Ưng cảm thấy lòng mình xuất hiện lửa nóng, anh nhanh chóng về bên cạnh cô là vì cái gì chứ ?

Không phải vội vàng tới đây làm chỗ dựa cho cô ư?

Nhưng tại sao chính cô không nói ra?

"Anh cho em một cơ hộ, có chuyện gì hả? Nếu như em không nói, anh sẽ đi ngay lập tức!"

Cô muốn nói cho Dạ Thiên Ưng biết bệnh tình của ông ngoại mình, muốn bảo anh làm chỗ dựa cho cô, an ủi cô.

Nhưng. . . . . .

Một khi cô nói ra thì Dạ Thiên Ưng sẽ bất chấp tất cả giúp đỡ cô.

Cô không muốn làm vậy, cô không muốn nhận tiền của Dạ Thiên Ưng!

"Thiên Ưng. . . . . . Thật sự không có gì đâu. . . . . ."

Cô nói xong thì vội vã nắm lấy tay Dạ Thiên Ưng, nhưng anh lại vô tình hất tay cô ra, đứng lên ra khỏi phòng, bỏ cô lại ở đó. . . . . .

Nhìn bóng lưng anh, Ngô Hiểu Dao khóc rống thành tiếng . . . . .

☆★☆★☆★☆★

Dạ Thiên Ưng giờ bụng đầy lửa giận, nên tính khí của anh không được tốt cho lắm, đã vô số lần anh nhẫn nhịn tính cách này của Ngô Hiểu Dao, nhưng lần này anh không thể.

Chạy từ nới xa lắc đến đây, để nhận sự đối đãi như vậy sao?

Anh biết, cô không muốn nói cho anh bởi vì không muốn nhận tiền từ anh, kể cả chuyện ông ngoại cô đang bị bệnh rất nặng.

Nhưng cô có hiểu hay không?

Anh cam tâm tình nguyện để cô tiêu tiền của anh, coi như đêm tất cả trong tương lai sau này giao hẳn cho cô, là anh chấp nhận.

Bởi vì, nếu không có câu nói của Ngô Hiểu Dao khi ấy, Dạ Thiên Ưng anh cũng không có được như vậy giờ. . . . .

"Anh hai." Dạ Thiên Ưng vừa mới đi tới sân trường, thì tiếng Bắc Thiên Thân vang lên gọi giật anh lại.

Anh thấy Bắc Thiên Thần, lửa giận càng ngày càng lớn, giọng nói lạnh lẽo hơn: "Chuyện gì?"

Nghe sự lạnh lẽo ấy, lòng Bắc Thiên Thần không khỏi mang cảm giác lo lắng: "Anh à, sao mà anh về Nhật rồi vậy?" Bắc Thiên Thần cũng không biết anh đã về Hồng Kông, chỉ vô tình gặp anh ở sân trường khi tới gặp Ngô Hiểu Dao.

Dạ Thiên Ưng sau khi nghe Bắc Thiên Thần hỏi vậy, cơn tức giân tuôn thẳng lên đỉnh đầu, giọng nói mang sự mỉa mai: "Tôi muốn thì không ở lại đó đâu, nên báo cho em gái Dao Dao đúng không?"

Anh nói hết câu, Bắc Thiên Thần lẳng lặng cuối đầu

Mới đầu anh cũng không biết Bắc Thiên Thần có cảm tình với Ngô Hiểu Dao, mà do chính những bông hoa tươi ở phòng cô ban nãy đã thu hút sự chú ý của anh!

Căn bản mỗi ngày anh chỉ tặng cho Ngô Hiểu Dao búp bê, chưa bao giờ tặng hoa tươi.

Ngô Hiểu Dao đang nuổi mấy chậu hoa tươi ấy vô cùng tốt, có thể chứng minh Ngô Hiểu Dao nghĩ chúng được Dạ Thiên Ưng tặng mà thôi.

Thật ra thì Bắc Thiên Thần tặng hoa cho Ngô Hiểu Dao cũng không thành vấn đề, hay Ngô Hiểu Dao nhận hoa của nó cũng chả có gì quan trọng!

Nhưng. . . . . .

Những bông hoa Bắc Thiên Thần tặng cho cô là Tulip tím.

Và ý nghĩa của Tulip tím là Endless Love.

Ngô Hiểu Dao căn bản không thể nhận hoa của Bắc Thiên Thần nếu cô biết ý nghĩ thật sự của chúng, điều này chắc chắn cô nghĩ Dạ Thiên Ưng tặng.

Mà việc đưa mấy chậu hoa này tới đây không phải vì muốn biểu đạt ý giùm Dạ Thiên Ưng, cũng không phải thay Dạ Thiên Ưng dụ dỗ NGô Hiểu Dao, mà là sự khát vọng. . . . . .

Một ngày nào đó, Ngô Hiểu Dao có thể tự mình nhận ra tình cảm chân thành của Bắc Thiên Thần.

"Anh … xin lỗi. . . . . ."

"Cậu thích Hiểu Dao từ khi nào?" Dạ Thiên Ưng nghiêm túc chất vấn Bắc Thiên Thần.

"Hai năm trước. . . . . ."

Dạ Thiên Ưng anh hiểu rồi, hiểu rõ hoàn toàn, Bắc Thiên Thần vừa gặp Ngô Hiểu Dao đã yêu, mà anh lại ngu ngốc dâng tặng ba tháng vừa qua cho Bắc Thiên Thần.

Anh vốn nhìn người rất chuẩn, nhưng tại sao lần nào anh lại không thể nhìn ra tình cảm của em trai mình với Hiểu Dao cơ chứ?

Nếu như Bắc Thiên Thần yêu người con gái khác, chẳng phải Ngô Hiểu Dao, anh sẽ tự tay đưa cô ấy đến với nó, bởi anh rất thương đứa em trai này.

Nhưng Bắc Thiên Thần lại thích người con gái anh trân trọng nhất cuộc đời này.

Anh căn bản không thể giao Ngô Hiểu Dao cho người khác, dù đó là ai, ngay cả đó là đứa em trai mình yêu thương nhất.