Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 183: Ly biệt




EDITOR: BỈ NGẠN HOA

Nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Thiên Ưng, hình như La Bích Nghi nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên rống lên một câu: "Cậu không thấy anh ta rất giống thầy giáo Bắc sao?"

Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng quay người gật đầu với cô một cái rồi đi ra khỏi quán cafe cùng với Lăng Thánh Quân. . . . .

Đi trong sân trường, mỗi bước đi của Dạ Thiên Ưng đều khiến cho nữ sinh trong trường điên đảo.

Lăng Thánh Quân thì cười xấu xa, đi bên cạnh lớn tiếng nói: "Anh Thiên Ưng ới ời ơi, khuôn mặt của anh rất giống bom nguyên tử đấy."

Dạ Thiên Ưng liếc Lăng Thánh Quân như cái nhìn ban thưởng, nắm thật chặt cà vạt, trầm mặc không nói.

Anh giờ chỉ nghĩ đến một cô gái trong lòng mà thôi, anh thậm chí chỉ muốn người con gái ấy nghe lời của mình, trong lòng chỉ có anh, trong mắt cũng có anh.

Mà người con gái ấy là Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Dạ Thiên Ưng dừng chiếc xe thể thao ở trước cổng trường rồi mở nóc xe, vẫn nhìn bên ngoài, đã chờ một lúc lâu, rốt cuộc một bóng dáng nhỏ nhắn chui vào trong xe.

Anh cau mày, kề sát người với cô rồi rống lên: "Trong mắt em có anh sao? Anh đã bảo 2 giờ sẽ đi, mà em thì 2 giờ 10 phút mới đến!" Anh rất coi trọng thời gian, bình thường đối với thời giân đã ấn điịnh trước của anh, vô luận người đó có quan trọng bao nhiêu thì anh cũng không ngồi chờ hêm một lát.

"Thì sao, chẳng qua em trễ có 10 phút ?" Ngô Hiểu Dao không nhịn được nói lại.

Dạ Thiên Ưng hoàn toàn bái phục cô rồi, tới trễ không nói lời xin lỗi, mà giọng còn lớn hơn anh nữa? Có phải mình đã làm cô hư rồi không?

Anh giơ tay lên, một phen đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng kéo, gò má mịn màng của Ngô Hiểu Dao kề sát khuôn mặt Dạ Thiên Ưng: "Bé cưng, anh hỏi lại lần nữa, em có đồng ý tới công ty anh làm thư ký không ?"

"Không đồng ý! ! !"

Bất luận Dạ Thiên Ưng có mềm mại với cô hay không, hay mạnh bạo, cô đều không dao động, giữ chặt ý kiến của mình!

Anh cười tà mị, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Sau này tuyệt đối không được tới tìm anh, cho đến khi em đồng ý làm thư ký của anh mới thôi!" Lời của anh không có chút đùa giỡn, nói xong anh dùng môi hút lấy một ngụm nơi cổ non của cô.

Cô chưa kịp phản ứng, anh đã vô tình đẩy cô ra, không quay đầu nhìn cô một cái, lái xe rời đi. . . . .

Mà Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Thiên Ưng, chân mày nhíu lại, nước mắt trong mắt cũng chợt dâng lên. Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại nói như vậy, cái gì mà bảo sau này không được tới tìm anh? Nếu như mình không đồng ý làm thư ký cho Dạ Thiên Ưng vậy có nghĩ rằng sau này anh ấy cũng không tới tìm mình nữa sao? Cứ như vậy kết thúc rồi sao?

Vào lúc anh vội vã đến, cũng là lúc anh vội vã đi Không để lại thứ gì. Ngay cả số điện thoại liên lạc cũng không cho cô biết.

Dạ Thiên Ưng lúc đi lại hiện lên cái vẻ mặt vô tình, cô không thể quên nó. Chẳng lẽ mười ngày qua chỉ là hư ảo sao?

Thời gian ấy cứ trôi qua như vậy ư? Anh nhất quyết bá đạo như vậy ư? Tại sao lại không hiểu cho cô một lần, mình chỉ muốn thu phục anh một lần mà thôi!

Trở lại trường học, Ngô Hiểu Dao cảm thấy chung quanh rất bình yên hơn rất nhiều, nhưng mà, có cái gì đó trống rỗng, tĩnh mịch . . . . .

Lúc nào thì mình ỷ lại anh? Lúc nào thì bản thân mình đã phụ thuộc vào Dạ Thiên Ưng vậy? Đối với Lâm Thiện Cẩn mình cũng đâu có như vậy. . . . . .

Mà Dạ Thiên Ưng thì chỉ mới quen. . . . . . Ha ha, cũng không ngắn bao nhiêu. . . . . . Chính xác thì quen Dạ Thiên Ưng cũng không ngắn là bao. . . . . .

Cười nhạt, Ngô Hiểu Dao chùi sạch nước mắt trên mặt, xoa xoa mái tóc dài, tiếp tục đón một tương lại không có anh . . . . .

"Dao Dao!" La Bích Nghi tìm được Ngô Hiểu Dao ở hành lang trường học.

Cô giờ rất hâm mộ Ngô Hiểu Dao, Chủ tịch cải trang thành thầy giáo Bắc để gặp cậu ấy trong mười ngày, chỉ là, Ngô Hiểu Dao thật sự biết cách giữ bí mật!

"Bích Nghi." Ngô Hiểu Dao miễn cưỡng cười một cái, đối mặt với chị em tốt của mình, cô đã từng nói mình thích một người đàn ông, tuy nhiên lại không nói ra người đó là ai.

"Thầy giáo Bắc từ chức rồi." La Bích Nghi cố ý nói với cậu ấy như vậy, cô muốn nhìn phản ứng của Ngô Hiểu Dao như thế nào đối với tình huống này.

Nhưng cô không nói gì, nợ một nụ cười nhạt nhòa đáp lại. Anh đi. Đúng rồi, anh đã đi!

Nếu đúng như lời Dạ Thiên Ưng mới nói, anh sẽ không đến tìm mình, vậy mình cũng không đi tìm anh, có phải nói rằng, chuyện tình giữa bọn họ đã chấm dứt rồi hay không?

Nhìn nụ cười nhạt của cậu ấy, La Bích Nghi nhìn ra vấn đề, Ngô Hiểu Dao đối với Dạ Thiên Ưng là vẻ không muốn chia lìa. Nhưng, cậu ấy sẽ không bao giờ chia sẻ với La Bích Nghi cô.

Hai chị em tốt bọn họ trên hành lang, mấy học sinh nam ùn ùn kéo đến lấy lòng cô, nhưng là. . . . . .

Nhưng Dạ Thiên Ưng anh đã có sự tính trước, cho nên cố ý ghi một dấu ấn đặc biệt của Dạ Thiên Ưng trên cổ cô.

Khi các nam sinh thấy vết hôn trên cổ cô, toàn bộ đã hiểu ra rằng, họ không thể tiến xa hơn.

Một người con gái có vết hôn trên cổ đại biểu cho cô ấy đã có bạn trai, giống như nhãn hiệu của công ty trên bao bì sản phẩm của họ vậy.

Không có một người con trai nào lại phí phạm thời gian vào một cô gái đã có chủ, họ chắc chắn người theo đuổi Ngô Hiểu Dao là người rất tốt, nhưng vừa nhìn qua dáng vẻ bề ngoài của cô, mấy nam sinh này lại mất đi sự tự tin của mình.

Đột nhiên có người nói "Tôi nói cho mấy người biết này, lúc nảy tôi thấy một người siêu cấp đẹp trai trong sân trường đấy, vô cùng đẹp trai, so với hot boy Bắc Thiên Thần ở trường ta còn đẹp hơn gấp nhiều lần luôn đấy! Lúc ấy tôi chỉ muốn nhào vào ôm người ta thôi"

"Cô đừng phát điên có được hay không ? Trên đời này làm gì có tên nào đẹp như vậy?"

"Thật, tôi không lừa mấy người đâu, lúc đó tôi cũng cho rằng mình hoa mắt. "

"Dừng lại. "

Ba nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu, mà Ngô Hiểu Dao rõ ràng nghe được mấy cô ấy nói gì. Và phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ ngay đến Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng có bản lãnh gì mà khiến nhiều nữ sinh muốn ôm như vậy?

Xem ra nếu cô không có bên cạnh Dạ Thiên Ưng thì có phải nhiều phụ nữ ôm ấp anh hay không? Anh có cưỡng lại được không?

Chuyện này mình nên làm gì đây? Là mình cự tuyệt đến bên cạnh Dạ Thiên Ưng, dù anh không thể chịu đựng nổi sự cô đơn thì cũng là lỗi của mình! Nghĩ xong, cô cười giễu chính bản thân mình.

"Anh ta đi rồi? "

Cái âm thành này phát ra từ người trước mặt Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi, ngẩng đầu nhìn lại, là Bắc Thiên Thần và mấy vị đàn anh đàn chị lớp trên.