Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 147: Đến cuối vẫn là ly biệt




Mặc dù, bây giờ cô vô cùng hận Dạ Thiên Ưng, nhưng đơn giản, cô gái hiền lành như cô đây vẫn phải giữ lời hứa ngốc nghếch khi ấy. . . . . .

Cô không hiểu vì sao mình phải giữ lời hứa với Dạ Thiên Ưng nữa? Nhưng mẹ cô đã từng nói, đồng ý một việc với người khác rồi mà không làm sẽ bị đày xuống địa ngục.

Vấn đề trước mắt, dù Dạ Thiên Ưng có làm chức Chủ tịch đi chăng nữa, cô chắc sẽ không giữ được lời hứa nữa rồi. Và cô cũng giữ lời hứa không làm thư ký cho người khác! !

Giọng Chủ tịch chuyển sang rét buốt: "Lương một vạn một tháng!"

Sau khi nghe thấy câu nói tiếp theo của ngài Chủ tịch, Ngô Hiểu Dao càng thêm không hiểu điều gì đang xảy ra. . . . . .

Tại sao cái người Chủ tịch này lại nhất quyết muốn mình làm thư ký cho hắn vậy? ? Mình có bản lĩnh hơn người sao? Không hiểu! Không hiểu nổi! Cái người này nhất định có vẫn đề rồi.

Cô khẽ cắn môi dưới, hừ một tiếng thật nhẹ: "Hừ." Bao nhiêu con số không nhỉ, lương 1 tháng 1 vạn đấy nhé, nhưng mà. . . . . . Rất đáng tiếc, cô vẫn không thể nào tiếp nhận được nó: "Anh là thương nhân, nên biết giữ lời hứa là rất quan trọng đúng không, mặc dù tôi không thể so sánh được với anh, nhưng mà tôi cũng là người rất coi trọng lời hứa!"

Có lẽ nên gọi cô là đồ tâm thần cũng được, có lẽ gọi cô là đồ đần cũng được luôn. . . . . . Đối mặt tháng lương lên đến 1 vạn, vô số chức vị khác, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu tranh giành còn không được đấy? Trong nhà Ngô Hiểu Dao cô rõ ràng thiếu tiền, nhưng cô nhất quyết không động lòng tham.

Cho nên. . . . . . Chính là bởi vì điểm này, cô mới hấp dẫn Dạ Thiên Ưng đến vạy, không phải sao?

"Bé cưng, tháng một vạn đấy nhé!" Nói xong, treen mặt Dạ Thiên Ưng hiện lên nụ cười dịu dàng rồi quay người ra sau, thâm tình nhìn về phía cô.

Đến lúc này, trái tim hắn không biết có bao nhiêu niềm vui. . . . . . Hắn không muốn sở hữu Ngô Hiểu Dao nhưng cô lại vì hắn mà giữ lời hứa khi ấy, vì vậy mà có thể buông tha mức lương 1 vạn 1 tháng , vô số chức vị.

Lời hứa? Có lẽ là hắn muốn nhanh chóng giữ lời hứa với cô mười hai năm trước hay không? Ha ha, vì tương lai của cô hắn tình nguyện dốc hết sức mình! ! !

Bầu không khí một bên như ngọn lửa cháy rực rỡ, Dạ Thiên Ưng cứ đắm chìm trong nỗi niềm hạnh phúc của riêng hắn, mà bên kia không khí lạnh đến mức sắp đóng thành băng, Ngô Hiểu Dao đắm chìm trong mùi vị của Địa ngục sâu thẳm! ! !

Nhìn Dạ Thiên Ưng trước mắt, nhất thời cô đã hiểu rõ mọi thứ. . . . . .

Con mẹ nó cái gì mà trai bao? Cái gì mà làm tới 10 giờ tối mới tan ca? Cái gì mà người khác không thể đi thang máy này được? ? Đủ rồi! Đủ rồi! Cô chịu đựng đủ rồi! Hắn chính là một tên lừa gạt, từ đầu tới cuối đều là một tên lừa gạt người ta! Miệng đầy lời nói dối, tên khốn kiếp kia không có lấy một câu nói thật! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Ex. Boyfriend (Bạn trai cũ) cũng đã từng giả nghèo gạ gẫm Ngô Hiểu Dao, hiện tại Dạ Thiên Ưng cũng như thế. Kết quả cuối cùng là gì,đều bị bọn họ lừa hết tất cả! Ngô Hiểu Dao giờ đã bị tổn thương, đau đến tận xương cốt !

Ha ha, ngày hôm qua hắn còn cảm thấy chưa đủ hay sao? ? ? Dừng đùa giỡn cô không được sao hả?

Bây giờ bảo mình đảm đương chức thư ký này cho hắn, là nghĩ cô dễ bị lừa gạt sao? Quá hiền lành sao? Cho nên một lần đùa giỡn còn chưa đủa, phải có lần thứ hai vậy sao?

Vốn không muốn nhìn thấy hắn lần nữa, cứ như vậy thôi, nếu hắn vẫn muốn quầy rầy như thế, cô . . . . . .

Hoàn toàn chám dứt mối quan hệ ngây bây giờ!

Ngô Hiểu Dao hai mắt chợt lóe, bước nhanh tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, không đợi hắn phản ứng kịp, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, đem môi mình đặt lên môi Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Một giọt nước mắt, theo gò má cô chảy xuống, đối diện với sự chủ động của Ngô Hiểu Dao, cả người Dạ Thiên Ưng ngưng trệ.

Hắn không biết cô đang suy nghĩ như thế nào, chỉ biết là, bây giờ cô thật nhiệt tình. Đôi tay hắn ôm lấy eo cô, cô gắng phối hợp với nụ hôn của cô.

Miệng của cô thỏa thích mút lấy đôi môi Dạ Thiên Ưng, cô rất chủ động, thật sự rất chủ động. . . . . .

Cả người cô như dựa vào ngực Dạ Thiên Ưng. Đầu lưỡi của cô như một con rắn nhỏ trườn vào khoan miệng Dạ Thiên Ưng, chủ động quấn lấy lưỡi hắn rồi cùng nhau đùa giưỡn. Đây là lần đầu tiên lưỡi cô chủ động trong miệng hắn, lần đầu tiên phát họa cách hôn lưỡi của hắn.

Bởi vì cô chủ động, máu trong người Dạ Thiên Ưng như sôi sục, bụng dưới căng cứng, hô hấp vì gấp gáp mà thở hổn hển.

Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, nghiêm túc hưởng thụ sự hôn hít của Ngô Hiểu Dao, người từng được hắn dạy cho cách hôn.

Nhưng vào lúc này, đôi mắt Ngô Hiểu Dao chợt mở ra. . . . . .

Thật cẩn trọng nhìn chăm chú vào đôi gò má đang ửng đỏ của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Cô không dừng nụ hôn cuae mình, thỏa thích liếm láp lưỡi Dạ Thiên ƯNg, không ngừng va chạm với lưỡi của hắn trong khoan miêng.

Cũng không phải không biết làm, Dạ Thiên Ưng giống như ‘đã trải qua cuộc tàn sát’ vậy, đối mặt vơi nụ hôn nhiệt tình của cô, bụng dưới của hăn có chút kích thích vô cùng? ? ?

Hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh, hơi thở trở nên gấp rút, nhưng cô lại bình thản vô cùng. . . . .

Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . .Bàn tay không thành thật của Dạ Thiên Ưng chợt đưa lên, vậy mà lúc này. . . . . .

Cô đẩy Dạ Thiên Ưng ra, dùng bàn tay chùi sạch miệng mình, lạnh lùng nói: "Nụ hôn này đã khiến anh có cảm giá rồi chứ, cho nên. . . . . . Sau này đừng bám lấy tôi nữa! !"

Lần đầu tiên cô ra sức hôn Dạ Thiên Ưng thành ra thé này, và đây cũng là lần cuối! Dứt lời, cô không còn cái gì để lưu luyến nhìn cửa chính di chuyển bước chân.

Nét mặt Dạ Thiên Ưng trong thoáng chốc âm u, chẳng lẽ lúc nãy cô ấy hôn nhiệt tình như vậy, chính là muốn rời bỏ mình ư? “ Em đứng lại đó cho tôi!" Bước nhanh về phía trước, hắn tóm cánh tay của cô lại, giọng nói ngập tràn vẻ tức giận: "Em biết em vừa nói cái gì không hả? ?"

Lạnh lùng cười một tiếng: "Ha ha. . . . . .", Ngô Hiểu Dao quay đầu khinh thương nhìn hắn, đôi mắt chứa sựu châm chọc nhìn vào hắn: "Nói nhảm, con mẹ nó tôi bảo anh đừng bám lấy tôi nữa, hiểu chưa? ? ! ! !"

Giọng nói bén nhọn của cô ấy truyền vào trong tai Dạ Thiên Ưng, đôi mắt thâm thúy nhiễm đỏ, đột nhiên, hắn giơ tay mình lên thật cao, nhanh chóng đánh vào gò má của cô. . . . . .

Nhưng lúc bàn tay của hắn sắp chạm vào gương mặt của Ngô Hiểu Dao, hắn dừng lại. . . . . .

Không được, vô lực bỏ tay xuống! Bây giờ hắn chỉ muốn thương yêu cô, không phải đánh cô. . . . . .

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bàn tay Dạ Thiên Ưng sắp chạm vào mặt mình, cô cười, cười, đấy là nụ cười bất đắc dĩ. . . . . .

Bây giờ hắn còn muốn đánh cô? Còn mặt mũi mà đánh cô hả? ? ? Cô muốn tát hắn một bạt tai, nhưng cô không làm vậy được. . . . . .

Cô không muốn hắn và mình không chấm dứt được, lần này cô bị ‘ thương ’ rất nặng, không sao cả, chỉ cần về sau bọn họ đừng bao giờ gặp mặt là được.

Gỡ bàn tay hắn ra khỏi cánh tay cô, mặt Ngô Hiểu Dao coi như không còn gì nữa bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng. . . . . .