Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 139: Gắn đuôi lên người Dạ Thiên Ưng




Chỉnh sửa lại từng suy nghĩ trong đầu mình, cô lặng lẽ ngồi dậy, bước vào toilet, khom người lấy một sợ dây cao su trên bồn rửa tay, rồi lại chạy về chỗ Dạ Thiên Ưng

Nhẹ nâng tay sờ vào mái tóc đen chắc khỏe của hắn, hồi lâu cũng không di rời.

Dạ Thiên Ưng dùng dầu gội gì nhỉ? Vì sao tóc hắn lại có thể dưỡng tốt đến như vậy? Sợi tóc vừa trơn mềm, bóng mượt.

Mặc kệ! Cô dùng sợi dây cột một chủm tóc trên đầu Dạ Thiên Ưng, che miệng cười lén.

Bất giác trời đã sáng, Ngô Hiểu Dao thì ngủ như chết. Về phần Dạ Thiên Ưng thì sao? Lần đầu tiên có một giấc ngủ không tệ, cảm giác nhẹ bỗng, nhưng lúc nửa đêm hắn có cảm giác thở không nổi.

Vừa mở mắt nhìn! Thấy Ngô Hiểu dao gác chân lên người hắn.

Hắn điên mất. Không có lấy một chút dịu dàng đẩy cô ra khỏi người, nhẫn nhịn những ba đêm nay, ngày mai sẽ là đêm cuối cùng! Rốt cuộc cũng sắp được giải thoát! ( chú sói: Đáng! Tự mình tìm. )

‘tinh tinh———’

Nghe tiếng chuông cửa, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng rời giường đi ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra.

Bốn người đứng ngoài cửa, theo thứ tự là Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hạ Uyển Uyển. Nét mặt bốn người bọn họ trong lúc đó từ nghiêm túc biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại chuyển sang nhịn cười, cuối cùng. . . . . .

"Hahaha…” Toàn bộ bật cười.

Dạ Thiên Ưng nhíu mày, chợt nhận ra được điều gì đó , ‘ rầm ’ một phát, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, chạy vào toilet, lúc hắn nhìn mình ở trong gương. . . . . .

Một “cô nương ngốc” thắt bím tóc đang đứng trước gương!

Chỉ một giây, Dạ Thiên Ưng phẫn nộ! : "Con nhóc đáng chết kia!" Nhưng qua một lúc. . . . .

Khuôn mặt tức giận biến thành niềm vui bất đắc dĩ. Hắn thật sự đã hết cách với cô, hết biện pháp với cô rồi. Bởi vì cô thật đáng yêu.

Cũng sẽ không có người phụ nữ nào lợi dụng lúc hắn ngủ làm chuyện điên rồ như hế này, cũng chỉ có bé con ấy mới dám làm ra cái chuyện vừa ngây thơ vừa đáng yêu như thế này thôi. . . . . .

Gỡ bím tóc trên đầu xuống, Dạ Thiên Ưng đi ra mở cửa. Nét mặt bốn người ngoài cửa khôi phục vẻ nghiêm túc vốn có.

Chỉ có Hàn Tuấn Hi thì vẫn còn hiện chút lo lắng trên mặt. . . . .

"Chuyện gì? !"

"Thiên Ưng, ngày mai anh phải tới công ty thôi." Giọng nói Hàn Tuấn Hi pha chút lạnh lùng lẫn sự khẩn cầu.

Chân mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại, giọng nó có mấy phần ra lệnh: "Tôi không phải đã nói sẽ nghỉ phép ba ngày rồi sao?”

"Nhưng là, hiện tại. . . . . ."

"Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại!" Dạ Thiên Ưng dùng cách này để trả lời sự khẩn cầu của Hàn Tuấn Hi, nhưng chắc chắn ai cũng biết, đây là đang qua loa cho xong chuyện mà thôi.

Có lẽ, Hàn Tuấn Hi mà tiếp tục nói nữa, sẽ chọc giận Dạ Thiên Ưng. Nhưng mà, hắn thật sự rất lo lắng cho Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Nét mặt vẫn hiện lên sự lo lắng, hai mắt Hàn Tuấn Hi lóe lên một cái, đề cập vấn đề: "Thiên Ưng, vừa rồi . . . . . Là anh cố ý cột lên? Hay cô bé kia thừa dịp anh ngủ mà cột lên đấy?" Hắn nói ra suy nghĩ của mình.

Dạ Thiên Ưng có thể được ý tứ trong lời nói của Dạ Thiên Ưng, trước kia lúc hắn ngủ cho dù một âm thanh nhỏ cũng đều phát hiện, nhưng bây giờ bị Ngô Hiểu Dao cột tóc trong lúc ngủ cũng không biết, điều này chứng tỏ, nếu như có sát thủ đến tập kích giết hắn, hắn đã đầu rời khỏi mình mất rồi. . . . . .

Hắn đang nghĩ năng lực của mình bị thoái hóa hả? Vì sao hắn không nghĩ chỉ có khi mình ở bên Ngô Hiểu Dao mới buông lỏng tinh thần mà ngủ một cách ngon lành như thế hả? "Cậu yên tâm đi, Tuấn Hi. Tôi nói chỉ cho mình nghĩ ba ngày, các người đi làm trước đi." Lời nói vừa dứt, hắn tự tay đóng cửa phòng lại.

Ngoài cửa, Hàn Tuấn Hi không cam lòng, hắn cũng không phải muốn nhắc đến chuyện Dạ Thiên Ưng ngủ như chết, mà là lo lắng an nguy của hắn, có bao nhiêu người muốn mạng sống của hắn? ? Nơi này ai không biết cơ chứ? ! !

A, không ngờ, được khen là một kẻ tử thần, thế nhưng hắn lại có thể buông lỏng thần kinh đối với Ngô Hiểu Dao? ?

Nhưng, Lăng Thánh Quân 18 tuổi lại có suy nghĩ bất đồng với Hàn Tuấn Hi, có lẽ bởi vì hắn nhỏ tuổi, hắn chỉ hi vọng Dạ Thiên Ưng có thể nghĩ ngơi thật tốt, có thể buông lỏng bản thân mình, mà Ngô Hiểu Dao chính người có thể làm cho Dạ Thiên Ưng thực hiện được mấy việc đó thôi! !

Dạ Thiên Ưng bước nhanh vào phòng ngủ, đưa tay kéo tay Ngô Hiểu Dao, lôi cô ra khỏi giấc mộng.

"Mẹ, để con ngủ một lát nữa." Ngô Hiểu Dao nửa mê nửa tỉnh trả lời.

Nghe câu nói của cô, Dạ Thiên Ưng tức giận đến méo mũi: "Ai là mẹ em hả? ! !"

Mở mắt, mơ hồ nhìn Dạ Thiên Ưng đang đứng bên cạnh giường, hơi nhíu mày, không vui hất tay hắn ra: "Đừng làm phiền tôi!!”

Lời nói vừa thốt ra của cô, lần này coi như Dạ Thiên Ưng không thể khống chế được mình nữa. . . .

Thử nghĩ xem, Dạ Chi Đế Vương, Dạ Thiên Ưng bị áp bức bến bước như thế này? Bị cô mắng, bị cô hành hạ, còn bị cô trêu chọc, lại còn nói mình làm phiền cô ấy?

Buông cánh ta cô ra, Dạ Thiên Ưng gian manh cười cười, lầm bầm lầu bầu như cho chính mình nghe thôi: "Vậy tôi tự đi chơi."

Chỉ thấy, sau khi câu nói ấy dứt, Ngô Hiểu Dao giật mình từ trên giường ngồi dậy, kích động nhìn về phía Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.

Ước chừng không tới 15 phút, cô rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, tinh thần tràn đầy kích động nói với hắn: "Đi thôi!"

Vậy mà. . . . . .

Lúc này đến phiên Dạ Thiên Ưng bắt đầu không nhanh không chậm nhìn tình hình, cả người hắn nằm giường thốt ra lời châm chọc cô: "Ai nha, không biết người nào nửa đêm làm chuyện xấu, cột nguyên một cái bím tóc trên đầu tôi đấy nhé?"