Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa

Chương 4




- Chị còn nói nữa, em qua kêu chị đi học, kết quả là bị 2 bé cưng của chị dập cho te tua nè, còn nữa, đóng tài liệu chị còn chưa làm đã vào ngủ, em làm giúp chị kết quả là 3h khuya mới ngủ_ Gia Lạc đau khổ kể lại, sao cậu khổ thế không biết, chị cậu là phó hội trưởng mà cứ quên tới quên lui nên lúc nào cậu cũng phải làm giúp.

- Ơ, thật sao, batle, resut, hai em hư quá đấy nhé, anh Lạc qua đây kêu chị đi học mà, trễ thì làm sao? (trễ thật mà, bà này buồn cười thiệt)_ Hạc Di mỉm cười bế gấu túi thơm (batle) và chú cún (resut) lên mắng yêu, nhưng vừa nói xong thì nhìn vào đồng hồ, 7strong1….

- Yaaaaaa, trễ thật rồi_ Hạc Di hét lên, làm hai chú thú trong tay giật mình nhảy xuống, cô chạy nhanh vào WC…

5’ sau…

- Hộc…hộc, xong rồi đi lẹ lên khéo lại trễ_ Hạc Di kéo Gia Lạc đi, chạy nhanh lên chiếc xe hơi…

- Hôm nay không đi xe đạp sao?_ Gia Lạc khó hiểu ngước lên, bộ dạng đã được trải chuốc lại nhưng vẫn còn dấu hiệu hai mắt sưng lên không thể dấu hay xóa liền được.

- Không, giờ này mà còn đi xe đạp, em quỡn à_ Hạc Di lườm, hối bác tài nhà mình chạy nhanh lên, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ xinh xắn trên tay mình…

Trước cổng trường…..

Hạc Di không nói không rằng, rút vội chiếc thẻ mở cổng ra, chiếc thẻ này được đưa cho cô khi cô lên chức hội phó hội học sinh, mà không chừng năm nay cô sẽ bị cắt chức mất, bởi đầu năm đến giờ cô đi trễ 2 lần rồi (nhiều quá :3)…

- May quá, tiết đầu của chị là tiết tự quản, chị lên phòng hội phó, em về lớp đi_Hạc Di cầm sấp tài liệu rồi quay sang nhìn khuôn mặt đau khổ của Gia Lạc, tiết đầu của cậu là tiết văn, bà cô hám trai, thôi thì lên phòng hội phó với chị còn vui…

- Em không lên phòng, em ở với chị, à, hết giờ lên phòng nhạc nhé, chị sắp thi rồi, đi luyện là vừa_ Gia Lạc đi theo chị, cô cũng chẳng nói gì, cô và em cô đủ sức lấy cả bằng đại học, nó cho dù cúp học bao nhiêu tiết đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới số điểm của nó…

Hình như trong phòng cô có ai thì phải, khoan đã, không phải trộm chứ, no no, trộm giữa ban ngày với đang ở trường, cái này là bất khả thi, nên loại, vậy là ai chứ, phòng cô chỉ mình cô với hội trưởng là có chìa khóa, không lẽ…

- Hội trưởng, là anh sao?_ Hạc Di mở cửa bước vào, không quên hỏi một câu, chỉ thấy khuôn mặt trong kia tối đen lại, nhưng lại không biểu lộ cảm xúc gì..

- Vợ à, là anh, em đang nói hội trưởng nào thế_ Thiên Hạo vừa uống trà vừa điềm đạm ngước mắt lên nhìn Hạc Di…

- Hơ, tên biến thái, anh làm gì ở đây_ Hạc Di giật mình, sao mà số mình cứ bị tên này ám thế không biết, lại còn xưng hô thế kia, bao nhiêu da gà trên người cô đều nổi lên hết, tóc gáy dựng thẳng cả lên…

- Vợ, anh đến đây để học cùng với em, dù gì anh cũng là trai 18 mới lớn_ Thiên Hạo đùa, ánh mắt cười cợt…

- Dẹp ngay cái cách xưng hô ấy, tôi không phải vợ anh, hơn nữa, anh là học sinh ở đây cho dù lớn tuổi hơn đi nữa, anh cũng thuộc quyền quản lí của tôi, vì vậy sao này hãy gọi tôi là “hội phó” nghe rõ chứ_ Hạc Di trở nên nghiêm túc, ánh mắt kiên định cùng uy nghiêm, cô là vậy, nhưng khi nghiêm túc thì bất kỳ học sinh nào trong trường cũng phải nể cô.

- Ồ, được rồi, anh không đùa nữa, anh đến đây là để đăng ký nhập học_ Thiên Hạo cũng không còn đùa cợt, lời nói thoát ra trầm ấm, nhẹ nhàng, khác hẳn với vẻ cười cợt ban nãy…

- Được rồi, qua phòng hội trưởng đi_ Hạc Di đi đến chiếc ghế dành riêng cho hội phó ngã lưng xuống, nhìn Gia Lạc đang ngủ trên ghế sopha…

Chuyện học sinh đăng ký vào học không phải việc của cô, đó là việc của hội trưởng, tìm cô làm gì chứ?

- Không, tôi muốn làm việc với em_ Thiên Hạo vẫn thong thả, anh đút hai tay vào túi quần bước đến bàn làm việc của Hạc Di, cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt cô…

- Được rồi, tôi làm cũng được, biến thái phiền phức_ Hạc Di không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Thiên Hạo mà không có cái gì lay động, khiến Thiên Hạo bất ngờ, gần vậy mà cô không có cảm giác gì sao?

- Ừm, em phổ biến đi_ Thiên Hạo chán nản đến chiếc ghế sopha ngồi xuống, từ khi nào mà độ quyến rũ của anh xuống cấp thế chứ?(ảo tưởng hơi cao!)

- Anh thừa biết nhỉ? Blue Time là một trong trường nổi tiếng của thế giới, gồm…. với,… bla…blaaaa_ Hạc Di thao thao bất tuyệt, nói từ diện tích, số lượng học sinh cho đến lịch sử xây dựng trường khiến cho Thiên Hạo chóng cả mặt, làm cho Gia Lạc bức xúc mà lên tiếng:

- Chị, STOP, đứng phá giấc ngủ của em thế chứ, với lại anh ấy bảo phổ biến cách thi sát hạch vào trường chứ không hỏi lịch sử của trường_ Gia Lạc nhăn mặt khó chịu vì bị phá giấc ngủ, cậu thừa biết chị mình biết nhưng chỉ vì muốn chọc tức anh Thiên Hạo thôi.

- Ồ, vậy sao, để chị nói lại_ ánh mắt cô lóe lên sự tinh ranh, quay qua lườm Lạc Lạc vì phá hỏng kế hoạch, cô chán ngắt phổ biến_ Anh thi sát hạch để chọn lớp, mà anh không cần thi cũng được, tôi sẽ sắp xếp cho anh vào lớp cuối học, coi như là nể pa mẹ anh là bạn thân của pa mẹ tôi, chứ như anh thì không biết có đậu hay không mà chọn lớp chứ…

- Phì, em- cô gái ngốc, bây giờ thi liền nè_ Anh phì cười vì lời nói trẻ con kia, cái gì mà nể tình chứ, thấy cô cố tình thì đúng hơn, hết nói nổi mà…

- Okay, tôi in đề liền_ Hạc Di mở cái máy tính màu đen có nhãn hiệu “vai ô tit” ra, ngón tay thon dài lướt nhẹ và nhanh trên các bàn phím, phút chốc, tờ giấy thi được in ra…

- Được rồi, thời gian cho anh là 150’, mà này, anh đã nói vậy thì không ân huệ gì nhé, không đủ điểm thì tôi sẽ chẳng có xếp vào lớp cuối đâu, mà anh bị đá thẳng ra ngoài đường ấy_ Hạc Di thản nhiên nói, rõ là đáng chọc khích, nhưng anh không nói gì, tập trung vào bài…