Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 72: Em không còn một mình




“Ngủ một buổi trưa, năm giờ.” Anh nghiêng đầu hôn lên má cô “Đưa em ra ngoài thư giãn?”

Tô Nhuyễn gật gật đầu.

Kha Tùng Ứng đem khăn lại lau mặt cho cô, tiếp theo bế cô ra hành lang, ngồi xổm xuống thay giày cho cô.

Tô Nhuyễn nghịch tóc trên đỉnh đầu của anh, dùng ngón trỏ xoắn xoắn quanh tóc anh.

“Em có đói bụng không?” Kha Tùng Ứng thay tốt giày cho cô xong, sau đó mới tự mình đổi giày, để dép lê lên tủ giày, dùng khăn giấy ướt xoa xoa tay, lúc này mới ôm cô đi ra ngoài cửa "Ba mẹ sẽ về sớm, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi?"

Là ba mẹ của Tô Nhuyễn, Tô Dũng Quân và Cố Á Thu.

Từ lúc Tô Nhuyễn mang thai, bọn họ liền dọn đến đây ở, rốt cuộc đôi mắt Tô Nhuyễn cũng nhìn không nhìn thấy, Cố Á Thu luôn lo lắng Kha Tùng Ứng bận rộn công tác, không thể chăm sóc cho cô.

Ai dè, Tô Nhuyễn so với Kha Tùng Ứng còn bận rộn hơn, suốt ngày nếu không đến trường học diễn thuyết, thì chính là tự mình ở trong công ty hỗ trợ qua điện thoại.

Sau khi bọn họ tốt nghiệp ra trường, đã mở công ty tư vấn hội chống chủ nghĩa bá lăng quyền, bọn họ thuê một tòa nhà văn phòng ba tầng, trang thiết bị cùng nhân lực bao gồm cả chờ đăng ký tài chính xong, thì đã tiêu hết tiền học bổng và tiền bạc mà hai người tích góp trong nhiều năm.

May mắn thay, nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đã đến làm tình nguyện viên miễn phí, mỗi ngày đến đây trả lời các cuộc gọi nặc danh, và họ được hưởng dẫn tìm ra con đường đúng đắn bởi những sinh viên đã chịu phải sự ức hiếp cùng bắt nạt.

Tô Nhuyễn ngoài việc ngày nào cũng phải đi diễn thuyết ra, thì chính là tư vấn cho hội trả lời qua điện thoại, cô rất bận, nhưng mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ phong phú, các bài phát biểu của cô đã khiến cho các trường học trên thế giới phải chú ý hơn đến vấn đề bạo lực học đường, và càng ngày có nhiều phụ huynh bắt đầu quan tâm xem con cái của họ có gặp phải những việc bắt nạt đầy đau khổ và sự tra tấn khủng khiếp ở trường hay không.

Càng ngày càng có nhiều học sinh trung học cùng học sinh cao trung đăng tin lên mạng rằng chính mình đã bị đủ loại bắt nạt, bọn họ đem cơ thể mang đầy thương tích dữ dội phơi bày ra bên ngoài, khóc lóc chất vấn "Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?!"

Cảnh này rất giống với cảnh Tô Nhuyễn đã trải qua.

Dù cô không thể nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy sự đau đớn cùng tuyệt vọng của người bên kia trong giọng nói của họ.

Cô động viên các em đứng lên phản kháng, không chỉ là lời cổ vũ trên môi, cô sẽ không ngại cực khổ đi đến trước mặt các học sinh đang gặp phải những nỗi đau ấy, để cô ôm, hướng dẫn các em bảo vệ nhân phẩm của mình.

Ban đầu chỉ có diễn đàn dạy học đưa tin về Tô Nhuyễn, nhưng về sau, những tin tức lớn bắt đầu chú ý đến cô, họ bắt đầu liên tục đưa tin về những câu chuyện huy hoàng khác nhau của cô.

Cô có dáng người nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng khi cô diễn thuyết, mọi người có thể xuyên qua thân hình nhỏ nhắn kia, thấy được sức mạnh truyền đạt và sự quyết tâm mà cô mang lại.

Cô nói với mọi học sinh bị bắt nạt rằng:

“Bạn không có một mình.”


"Hiện tại hội của chúng ta có 17.000 người, và 17.000 người chúng ta sẽ là chỗ dựa vững chắc không thể phá vỡ của bạn."

Cố Á Thu và Tô Dũng Quân vừa đi mua rau ở chợ về, thấy họ đi ra liền hỏi "Các con muốn đi đâu vậy?"

“Ra ngoài đi dạo.” Kha Tùng Ứng cầm đồ ăn trong tay bọn họ, mang đến sảnh trống ở lối ra vào, nhìn về phía hai người nói “Ba, mẹ hôm nay con mua ghế mát xa, hai người vào thử xem, còn có dưa hấu để trong tủ lạnh hai người nhớ ăn nhé."

"Ôi trời, đã nói là đừng mua, cái đó giá như thế nào hả." Cố Á Thu mặc dù đau lòng không thôi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười vui sướng "Mẹ đi xem thử."

Tô Dũng Quân vô cùng bất lực "Bà đó, nếu ngày hôm đó bà không đến trung tâm mua sắm đi dạo rồi cứ luôn nhìn chằm chằm vào cái mắt kính, Tiểu Kha sao có thể lãng phí nhiều tiền như vậy?"

"Ông tại sao lại không biết xấu hổ mà còn nói tôi, tiểu Kha cho ông đồ còn nhiều hơn cho tôi."

"Cho tôi nhiều, vậy cho bà không phải rất nhiều sao? Mấy cái món đồ trang điểm của bà, mấy hôm trước bà còn cùng mấy bà cố nội nhảy ở quảng trường dưới lầu khoe khoang kìa..."

"Đó là do các bà ấy hỏi mùi hương trên người tôi là mùi gì, sao lại thơm đến như vậy, tôi mới nói cho các bà ấy biết."

"Bà nói cho các bà ấy nước hoa gì không phải là được rồi sao, cần gì phải đi vào trong nhà ngồi hai ba tiếng đồng hồ, sao hả sao hả, một cái tên hiệu nước hoa thôi cũng cần phải nói đến hai ba tiếng đồng hồ mới được hả?"

"Tô Dũng Quân ông muốn kiếm chuyện đúng không?! Tiểu Kha đối xử rất tốt với tôi, ông liền ngứa mắt có phải không?"

“Tôi là đang đau lòng cho tiền của Tiểu Kha”

"Ai mà không đau lòng! Chỉ có mình ông mới biết đau lòng chắc!"

Tô Nhuyễn đứng ở cửa, nghe bọn họ đấu võ mồm với nhau, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.