Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 51: Đi chơi bóng




Kỳ thi sắp đến, chương trình giảng dạy trong ban sẽ tiến hành những sửa đổi lớn.

Tiếp theo, tất cả học sinh trong khóa cần phải học môn lịch sử, chính trị, bao gồm cả phần đọc hiểu cùng tiết tự học buổi tối, đều phải ngâm nga và làm bài kiểm tra lịch sử cùng chính trị.

Tô Nhuyễn là học sinh duy nhất không cần phải đến lớp vào tiết tự học buổi tối, vì thế, mỗi ngày sau khi tan học, cô đều mang bài kiểm tra về nhà làm.

Kha Tùng Ứng còn chưa được xuất viện, lần trước chạy về nhà, vết thương bị nhiễm trùng dẫn tới sốt cao, bị bác sĩ mắng một hồi, ông bà nội cũng trông chừng không cho anh chạy loạn, anh cả ngày nằm trên giường bệnh, không phải làm bài kiểm tra thì chính là gọi điện cho Tô Nhuyễn, cả hai vừa nói chuyện phiếm, vừa làm bài kiểm tra.

Khoảng chừng trước khi đến kì thi, anh mới được gỡ bỏ lớp băng gạc dày, lúc đó muốn thay đổi con người một chút.

Lúc xuất viện, bác sĩ dặn không được đụng vào nước, hạn chế gội đầu càng tốt, anh không nghe lời, đi đến tiệm hớt tóc tìm thợ cắt tóc nói với hắn tránh miệng vết thương ra, sau khi gội đầu sạch sẽ, mới quay lại trường học.

Tiết thứ tư của buổi chiều là môn thể dục.

Mọi người trong lớp đều ra sân thể dục, chỉ có mình Tô Nhuyễn là đang ngồi trong phòng học đọc sách.

Tô Nhuyễn không học thể dục, tiết thể dục cô đều ở trong phòng học tự học.

Cửa sau bị gõ hai cái, có tiếng bước chân truyền đến.

Một quả bóng tròn đột nhiên dừng lại trên tay cô, cô không biết bạn học nào sẽ tới đùa giỡn, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ.

Người nọ bước lại gần, hơi thở mang hương vị Coca, một chút ngọt ngào pha lẫn một chút mát lạnh.

"Kha Tùng Ứng!" Cô vươn tay thăm dò chạm vào anh, khóe môi nở một nụ cười không thể che giấu.

Kha Tùng Ứng ngại vì đang ở trường học, nên không dám hôn cô, chỉ dẫn cô ra ngoài "Anh đưa em đi chơi bóng."

Tô Nhuyễn sững sốt một chút "Cái gì?"

Cô chạm vào gậy dẫn đường, nhưng lại không đụng vào được thứ gì, Kha Tùng Ứng giữ chặt cánh tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.

Cô tự hỏi trong đầu: Cô là một người mù không nhìn thấy, cô có thể đánh cái gì bóng?

Rất nhiều người có mặt trên sân thể dục đã nhìn thấy Kha Tùng Ứng dẫn Tô Nhuyễn lại đây, tay khác còn ôm một quả bóng rổ.

Tất cả mọi người đều dừng lại trong sự sôi nổi, họ không thể tưởng tượng được mà suy nghĩ: Kha Tùng Ứng đưa người mù đi chơi bóng rổ?

Tô Nhuyễn không nhìn thấy biểu hiện của mọi người, lại nghe thấy rất nhiều giọng nói, dường như đang bàn tán nói về cô, thân thể cô căng thẳng, phản xạ có điều kiện muốn quay người rời đi ngay lập tức, nhưng lại bị Kha Tùng Ứng dẫn một đường đến sân bóng rổ.

Ngay khi những người khác vừa nhìn thấy Kha Tùng Ứng đến, họ lao nhanh đến ôm lấy quả bóng rồi bỏ chạy.

Sau khi Kha Tùng Ứng rê bóng ném vào rổ, anh vỗ quả bóng xuống đất vài cái, rồi ném nó vào trong lòng ngực Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không biết chơi bóng, cô hầu như không đụng đến bóng, sau khi bắt được quả bóng, lại có chút ngẩn ngơ.

Cô quay mặt về phía anh, nhỏ giọng nói "Em không biết chơi bóng rổ."

Kha Tùng Ứng nhích lại gần, nắm lấy tay cô, anh giữ tay cô để vỗ, quả bóng rổ đập trên mặt đất, sau khi duy trì tần suất và phương hướng, anh buông ra.

"Tiếp tục vỗ, đừng dừng lại."

Tô Nhuyễn vỗ vài cái, cảm thấy hơi bất ngờ, cô đập nhẹ vào quả bóng rổ.

Lòng bàn tay bị chấn động đến mức đau nhức.

Nhưng trong lòng lại nổi lên một tia vui sướng kì lạ.

"Tiếp theo, anh sẽ dạy cho em ném bóng vào rổ." Kha Tùng Ứng lại đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở trên người anh giống như một tấm lưới bao phủ cô từ phía sau.

Mùi thơm của nước xả quần áo, pha lẫn chút mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn có cả vị Coca chưa tan hết.

Trong đầu Tô Nhuyễn mờ mịt hiện lên hình dáng của một thiếu niên.

Anh từ phía sau giữ lấy bàn tay cô, kẹp chặt quả bóng rổ trong tay, giơ cánh tay lên điểm cao nhất, sau đó thì thầm vào tai cô "Quá lùn."

Vừa dứt câu, tay anh di chuyển, dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh của cô, nâng cả người cô giơ lên cao.

Tô Nhuyễn khẽ kêu một tiếng "Á", sợ bị các bạn trong lớp nhìn thấy, nên cả người hoảng loạn không biết phải làm sao "Kha Tùng Ứng!"

"Sợ cái gì." Kha Tùng Ứng thấp giọng kêu lên "Đem bóng đặt ở phía trước đầu."

Lực tay đặt trên eo rất mạnh, véo eo cô rất đau, Tô Nhuyễn ném lung tung quả bóng rổ về phía trước.

Kha Tùng Ứng đặt cô xuống.

"Em có nghe thấy không?" Anh hỏi.

"Cái gì?" Trái tim Tô Nhuyễn đập dữ dội.

Kha Tùng Ứng vỗ quả bóng rổ bắt đầu bước đi, nhảy lên, ném vào rổ.

Quả bóng rổ vào khung, và khi nó lọt vào lưới phát ra một tiếng "Cạch."

Âm thanh tương tự như khi cô vừa mới ném quả bóng vào rổ.

Anh vỗ bóng đi lại, xoa đầu cô như là khen thưởng, giọng nói wow, mang theo ý cười.

"Tiểu tổ tông, chúc mừng em bóng đã vào rổ."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~