Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 94: Thật sự kết thúc




Ôn Hinh trầm mặc nghe hắn nói chuyện ngang ngược , nếu như đổi lại là lúc trước cô sẽ cảm động nghe hắn nói những lời này. Bởi vì hắn là một người đàn ông kiêu ngạo hắn sẽ không chỉ có một người con gái mà bỏ cả khu rừng!

Thế nhưng bây giờ hắn có thể có lập trường gì để đến nói với cô những lời này?

Ôn Hinh quay đầu lại đối diện với hắn cười thật tươi, cứ cười như vậy với hắn, như nhìn thấu tới tận con tim của hắn.Mạc Tư Tước nhớ tới ngày ấy lúc cô lừa dối hắn bản thân mang thai , chính là dùng nụ cười như thế nhìn hắn.

Ngoài mặt là cô gái yếu ớt, chỉ có lúc ở cạnh mới phát hiện cô so với hắn càng cố chấpcàng tuyệt tình hơn !

“Tôi có cần phải cảm động đến rơi nước mắt hay không, sau đó ôm chân của anh sẽ chờ anh đến yêu thương tôi?”

“Mạc Tư Tước,anh rốt cuộc anh nghĩ tôi là cái gì?”

“Tôi Ôn Hinh không phải là người anh gọi thì lập tức đến, không cần thì anh muốn làm gì thì làm!”

“Tôi cho anh biết, tôi không muốn, không muốn, không muốn lại bị anh dụ dỗ!”

Ôn Hinh đột nhiên cắn lên bờ vai cách áo sơ mi của hắn, Mạc Tư Tước buồn không lên tiếng, tùy ý để cô giống như con thú con phát tiết bất mãn trong lòng.

“Tôi có thể cho Doãn Vân Tuyên những gì tôi cũng cũng có thể cho em như vậy, Hinh nhi chúng ta ở cùng một chỗ đi…” Cổ họng của Mạc Tư Tước căng thẳng, mồ hôi trên trán chảy xuống , hắn dùng tay kia đặt lên vai của cô, mái tóc dài của cô xõa xuống gò má, Mạc Tư Tước không phát hiện ra cô muôn phần căm ghét hắn.

“Tôi sẽ không tin anh!” Ôn Hinh nhả ra , trong miệng tràn ngập mùi tanh của máu hắn , hắn tại sao lại tàn nhẫn đối với cô như vậy ?

Ôn Hinh một tay vịn lan can, sau đó thả người nhảy, thân thể của nghiêng ở trên lan can,cô mặc trên người bộ váy liền áo, bên ngoài là một cái áo khoác nhỏ, tóc dài thả xuống ở trước ngực, xinh đẹp như vậy nhìn hắn cười, tim của Mạc Tư Tước nhíu lại cùng một chổ.

Ôn Hinh chính là bình thường như vậy,ai cũng thay thế không được Ôn Hinh!

“Mạc Tư Tước, chúng ta kết thúc đi!” Ôn Hinh giơ một tay lên, Mạc Tư Tước trầm tĩnh nhìn cô tươi cươi rất đẹp , nhìn cô buông lỏng tay, thân thể giống như con bướm cứ như vậy nhẹ theo rơi trước mặt hắn , giống như một lần kia lúc hắn muốn đưa tay kéo cô, nhưng vẫn là chậm một bước!

“Hinh nhi!” Mạc Tư Tước phản xạ có điều kiện cũng theo nhảy xuống, nhưng ngày cả một góc áo của cô hắn cũng nắm không được.

“Ùm” Hai âm thanh thanh thúy từ hồ bơi vang ra, đầu mùa đông khí trời rất lạnh, thân thể của Mạc Tư Tước cường tráng như vậy rơi vào trong nước còn cảm thấy rất lạnh, hắn hoảng loạn trong hồ bơi đi tìm bong người của Ôn Hinh.

Hắn luống cuống!

Lần đầu tiên lúc hắn đã thấy cô từ trên ban công nhảy xuống, trong lòng hắn hoảng loạn,sau đó hắn đã làm nơi cô lúc trước nhảy xuống thành cái hồ bơi này.

Hành động lỡ đảng của hắn có thể ngay cả mình cũng không có ý thức được, hắn là vì Ôn Hinh…

“Hinh nhi, Hinh nhi, em ở đâu?” Trong hồ nước lạnh lọn tóc rơi xuống mặt hắn , hắn đem lau mặt, nhìn khuôn mặt thanh tú chậm rãi trồi lên mặt nước, sau đó đi tới phía hắn.

Chậm rãi lướt qua không nhìn hắn một cái, từng giọt nước trên tóc của Mạc Tư Tước chảy xuống khóe mắt rồi xuống trên môi, tay hắn đưa giữa không trung vô lực rũ xuống, sau đó nhìn cô từng bước từng bước ra khỏi thế giới của hắn!

Hắn đã làm cho cô bị tổn thương hoàn toàn , rốt cuộc không còn cách nào để bù đắp lại!

Giờ khắc này Mạc Tư Tước cảm giác được thế giới của mình bị suy sụp!

Ôn Hinh không biết mình làm thế nào về được tới biết thự Cảnh Giang , lúc xuất hiện trước mặt Doãn Thiên Kình người cô ướt sũng ,nhìn đáy mắt tiều tụy của hắn toát ra thần sắc ưu thương, Ôn Hinh đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa trán của hắn.

Cô nhìn hắn nói, “Kết thúc, anh cả ,đã kết thúc thật rồi…”

Một đêm Ôn Hinh phát sốt , Doãn Thiên Kình mời bác sĩ đến vì cô sốt đến bất tỉnh, cô càng lúc càng sốt cao không giảm lại không chịu đi bệnh viện.

“Đi bệnh viện!” Anh không nhân nhượng cô mà bắt cô phải đi bệnh viện, Doãn Thiên Kình cưỡng chế ôm cô lên xe rồi lái xe đi bệnh viện.

Trong lúc ngủ mơ, cô cảm thấy hít thở có chút khó khăn, đau đầu, trái tim cũng rất đau, lúc cô bắt đầu quen biết Mạc Tư Tước , khả năng chịu đựng của trái tim cô càng ngày càng mạnh .

Cô nên cảm ơn hắn, cho dù giữa bọn họ không có kết quả nhưng giửa bọn họ đã hiểu nhau!

Tình cảm của họ giống nhau tựa như pháo hoa ,sau khi nở rộ liền hóa thành tro tàn, rực rỡ nhanh tàn chỉ trong nháy mắt, là hồi ức tốt đẹp nhất trong đời cô!

Khi tỉnh lại Doãn Thiên Kình không có ở trong phòng, Kiều Lâm nhìn vào cô với một đôi mắt sưng đỏ , thấy cô mở mắt ra,kiều Lâm đưa tay đánh cô, ” Nha đầu hư , sao cậu không chết đi!”

” Biết mình có bệnh timcòn làm cho mình phát sốt, cậu khồng muốn sống nữa có phải không?” Kiều Lâm vừa lên tiếng, líu ríu quở trách Ôn Hinh không ngừng.

Loại cảm giác này thật là tốt, Ôn Hinh cười, vị trí trong lòng ngực còn có chút mơ hồ đau, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực nhưng không thể không cười theo, “Nào có nghiêm trọng như vậy, mình chịu được hai mươi năm, không phải là rất tốt sao?”

“Hinh nhi…” Kiều Lâm nhìn bộ dạng không tim không phổi của Ôn Hinh, đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, “Bác sĩ nói trái tim của cậu có khả năng lại suy nhược , cậu rốt cuộc có uống thuốc đều đặn hay không ?”

Cô liên tục sốt hai ngày vẫn không tỉnh , bác sĩ kết luận sơ bộ là tim của cô bị viêm.

“Có a! Mình không sao, không thấy đau!” Cảm giác ấm áp cô ôm lấy Kiều Lâm, có lẽ là Liều Lâm rất đau lòng,cô ấy đã khóc sưng hết hai con mắt .

“Lâm Lâm, Anh cả đâu?” Ôn Hinh đầu vừa khỏe vài phần,đầu còn có chút choáng váng nhìn không ra bóng dáng của Kiều Lâm , cô dùng sức lắm lấy áo của Kiều Lâm , chống cự không nổi mệt mỏi.

“Doãn Thiên Kình ở chỗ bác sĩ đợi kết quả chụp CT tim của cậu!”

Kiều Lâm vuốt lại mái tóc của cô nói, Ôn Hinh bỗng dưng trương mở mắt sau đó khẩn trương nhìn cô, “Đừng để cho anh cả nhìn thấy báo cáo, Lâm Lâm, cậu nhanh đi ngăn cản!”

“Đầu của mình đau mình sẽ ngủ một chút , Lâm Lâm, cậu nhanh đi…” Ôn Hinh thúc cô lại lần nữa nhắm hai mắt lại, Kiều Lâm đỡ cô nằm xuống, đắp chăn lên cho cô rồi vội vã đi đến phòng chụp CT.

Doãn Thiên Kình tựa ở trên vách tường trợn tròn mắt, thần sắc u buồn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Kiều Lâm vội vã chạy đến trước mặt hắn, thở hồng hộc nói, “Anh cả, Hinh nhi tỉnh, Anh đi thăm cô ấy một chút đi!”

Doãn Thiên Kình nghe vậy vội vã ném tàn thuốc trong tay xuống, chuẩn bị theo hướng phòng bệnh của Ôn Hinh đi đến , bên cạnh phòng xét nghiệm cũng được mở ra, lúc bác sĩ cầm trong tay một xấp báo cáo đang chuẩn bị gọi Doãn Thiên Kình, Kiều Lâm vội vã đoạt lấy, “Đưa cho tôi, tôi cũng là bạn của Ôn Hinh vậy!”

Doãn Thiên Kình trở lại gian phòng thì thấy Ôn Hinh đang ngủ, hắn khẽ thở dài, sau đó giúp cô đắp lại chăn , khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô chỉ lớn bằng bàn tay, Doãn Thiên Kình yêu thương hôn một cái lên trán của cô, sau đó bám vào bên tai cô nói, “Hinh nhi, sau này phải khỏe mạnh, anh cho em thời gian…”

Hắn muốn Ôn Hinh thật khỏe mạnh vui vẻ để Ôn Hinh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn .