Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 133: Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà




Nhìn thấy mười phần hận ý ẩn lên trong đôi mắt của Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh có chút sợ hãi, nếu là như bình thường mọi ngày, Ôn Hinh thân thủ nhanh nhẹn, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp trốn thoát, nhưng khổ nỗi là hiện tại, khối thân thể yếu đuối rách nát này làm cho cô cảm thấy càng ngày càng lực bất tòng tâm.

“Ôn Hinh, mày nhất định không thể tưởng tượng được, người con trai đã từng yêu thương mày thật lòng lại đem mày đến đây để tra tấn hả? Hừ. . . . .”

Doãn Vân Tuyên cười có chút điên cuồng. Cái ngày mà Mạc Tư Tước tuyên bố huỷ bỏ hôn ước với cô, cô gần như cũng đã muốn điên rồi, thật sự là bị bọn họ bức đến muốn điên lên rồi!

Cô đã muốn đối với bọn họmắt nhắm mắt mở rồi, vì sao ngay cả phút cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi ảo tưởng, mơ mộng của cô tan biến.

“Doãn Vân Tuyên, cô đừng làm bậy, cô làm như vậy là phạm pháp đấy !” Thân hình Ôn Hinh cuộn tròn lại lui dần về phía sau, nhưng thân thể của cô đang bị trói , không gian cử động rất nhỏ, cô cẩn thận quan sát vị trí xung quanh nơi này, liên phát hiện ra khả năng trốn thoát là rất thấp.

“mày không cần phải nhắc nhở tao, tao không cần, tấm thân này của tao dù sao cũng đã bị Mạc Tư Tước chà đạp đến than tàn ma dại rổi!” Doãn Vân Tuyên đột nhiên ngồi xổm xuống, trong mắt toát ra vài tia quỷ dị , một bàn tay cô nâng cằm Ôn Hinh lên, ngón tay khẽ vuốt lên trên da thịt trơn bong của Ôn Hinh rồi bỗng nhiên dồn lực véo lên.

Làn da trắng nõn của Ôn Hinh liền xuất hiện vài vết đỏ thẫm.

“Mày nói thử xem, nếu gương mặt xinh đẹp này của cô bỗng nhiên trở nên xấu xí giống của tao, Mạc Tư Tước có còn yêu mày hay không, Ôn Hinh?”. Doãn Vân Tuyên tự nói rồi cố gắng gượng nở nụ cười.

Ôn Hinh bị Doãn Vân Tuyên véo vào da thịt, đau đến toàn than đều run lên “Doãn Vân Tuyên! Cô điên rồi!”

“Tao nói rồi, tao dù có chết cũng phải kéo mày theo cùng Ôn Hinh à!” Doãn Vân Tuyên đột nhiên đứng lên, vung lực bàn tay tát vào mặt Ôn Hinh một cách ngoan lệ.

Cô hận Ôn Hinh, hận Ôn Hinh luôn đóng giả bộ dáng làm như không có việc gì, và chính Ôn Hinh như thế lại cướp đi những người đàn ông mà cô yêu thương nhất.

Anh cả cũng thế, anh hai cũng thế, ngay cả Mạc Tư Tước cũng như thế!

Doãn Vân Tuyên xuống tay không cần phân biệt được nặng nhẹ, sau khi đánh Ôn Hinh vài cái tát, cô lại tiếp tục nắm tóc xếch đầu Ôn Hinh lên, ném đầu Ôn Hinh đập vào bức tường cứng chắc bên tay phải. Ôn Hinh bị hành hạ đến như thế nhưng ngay cả một chút sức lực kêu đau cũng không có, Doãn Vân Tuyên lại không có dấu hiệu gì là muốn dừng tay buông tha cho cô cả.

Chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu Ôn Hinh liền sưng lên kèm theo một vài tia máu. Ôn Hinh gần như muốn bất tỉnh, bỗng nhiên có người tới liền tới đá vào trên ngực cô, Ôn Hinh nhất thời trên khoé miệng liền hộc ra một ngụm máu tươi , mùi máu tươi nồng đậm trong miệng khiến lý trí Ôn Hinh trở lại.

Cô cố gắng mở to mắt, nhìn người phụ nữ khác đứng trước mặt . . . . . . là Trần Tư Dao!

**********

Doãn Thiên Kình nhìn lên bản báo cáo, nhìn thấy Ôn Hinh là bị triển dương mang đi, trong lòng anh ẩn ẩn bất an.

Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Doãn Thiên Kì, “Thiên Kì, em có thấy Doãn Vân Tuyên đâu không?”

“Dạ không, làm sao vậy anh cả?” Doãn Thiên Kì đang từ trong cổng trường Đại Học bước ra, nhận được điện thoại của Doãn Thiên Kình, lập tức chạy đi gặp anh.

Doãn Thiên Kì đột nhiên nhớ tới, trong hôn lễ của Doãn Thiên Kình, Doãn Vân Tuyên hình như không có xuất hiện.

“Anh đi trước tìm Triển Dương, Em lien hệ với Mạc Tư Tước một chút đi!” Doãn Thiên Kình nhanh chóng an bài mọi việc, sau đó vội vàng chuyển hướng.

Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì đồng thời đều có cảm giác này, có lẽ đây là tương quan giữa quan hệ huyết vtho61ng với nhau chăng?

“Tước, tìm được Ôn Hinh rồi!” Lúc Trì Hạo gọi điện thoại tới, Mạc Tư Tước một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm lái, dưới chân đạp ga hường tới địa điểm mà Trì Hạo đã thông báo.

Ánh mắt anh mười phần lãnh ý, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, ai dám làm thương tổn Ôn Hinh, anh sẽ làm người đó trả giá bằng tình mạng!

————————–

Ôn Hinh dần dần phát hiện ra trong ánh mắt của Trần Tư Dao nhìn cô cũng không được bình thường, cô còn nhớ rõ ngày đó, khi nhìn thấy Trần Tư Dao cùng Triển Dương sánh vai bên nhau, cô trông thấy trong ánh mắt của Trần Tư Dao tràn ngập hèn mọn, hay là lúc Ôn Hinh cùng Mạc Tư Tước hôn nhau, chịu đả kích không chỉ có một mình Triển Dương, hình như còn có Trần Tư Dao.

“Ôn Hinh! Tôi ngày đó còn không kịp nói với cô….” Trần Tư Dao ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Hinh, móng tay sắc bén cào trên mặt cô, Ôn Hinh chỉ cảm thấy có chút đau rát trên mặt.

“Mạc Tư Tước cũng đã từng qua tay của tôi, không lẽ cô cũng muốn sao?”

Ánh mắt Trần Tư Dao luân chuyển, nhìn sơ qua có lẽ thấy cô dịu dàng khả ái nhưng tâm dạ hiểm ác so với Doãn Vân Tuyên chỉ có hơn chứ không kém.

Người ta nói, bụng dạ đàn bà. Đáng sợ nhất chính là sự ghen tị. Ôn Hinh thống khổ khẽ nhắm mắt, mọi sự hành hạ mà cô đang gánh chịu này, e là đều vì Mạc Tư Tước mà ra?

Ôn Hinh hiện tại thật muốn hận chết anh , chỉ bởi vì cái người đàn ông kia, mà cô đã phải ăn biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!

“Các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy hả? Giữ không được trái tim người đàn ông, trách sao được anh ta hoa tâm! Trần Tư Dao, Doãn Vân Tuyên, các người nên có chừng có mực đi! Mạc Tư Tước nếu biết được chuyện các người làm, anh ta sẽ chán ghét hai người hơn mà thôi . . . .”

Ôn Hinh cỏn chưa kịp nói xong một câu, bên tai liến bị giáng lên một cái tát, trước mắt cô bỗng trở nên tối xầm lại, lỗ tai cũng “Ong ong” rung động, nhưng là đau nhất không phải là mặt, mà là trước ngực cô còn bị hạ một đá, hiện tại toàn bộ thân thể cô dường như không còn chỗ nào lành lặn cả.

“Cùng cô ta nói nhiều như vậy làm cái gì, cô ta đem cậu hại thành như vậy, Tớ nghĩ cậu nên thanh toán mọi nợ nần, đem cả vốn lẫn lãi trả lại cho cô ta, Vân Tuyên à!” Trần Tư Dao châm ngòi ly gián đem Doãn Vân Tuyên cùng Ôn Hinh xoay vòng trong tay cô ta.

Nếu không phải cô ta thuyết phục Triển Dương, lại lợi dụng Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh làm sao có thể rơi vào tay họ, làm sao có thể bất lực để cho họ hành hạ thế này.

Trần Tư Dao không cam lòng, cô ta đường dường là hoa khôi giảng đường, lúc trước Mạc Tư Tước chính là nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của cô mới coi trọng cô, nhưng không ngờ là bọn họ mới quen nhau không được bao lâu, anh ta lại muốn chia tay cô. Trần Tư Dao sau này mới biết được, Mạc Tư Tước sở dĩ cùng cô thân thiết, thực chất đều là để diễn cho Ôn Hinh xem!

Hiện giờ ngay cả Triển Dương cũng không quên được Ôn Hinh. Cùng ở bên nhau nhưng Triển Dương luôn thường nhắc đến Ôn Hinh, Ánh mắt của anh toát ra sự quyến luyến là vì Ôn Hinh!

Trần Tư Dao càng hận, hận Ôn Hinh, càng hận không quên được người con trai ấm áp này!

Thân thể Ôn Hinh lúc nóng lúc lạnh, trên cổ tay lại mang them nhiều vết thương, cử động một chút cũng thực khó khăn, lúc này trong ánh mắt Doãn Vân Tuyên cáng ngày cáng toát ra nhiều hận ý, Ôn Hinh nhìn Trần Tư Dao, liền nhớ đến một câu, hoa đẹp nào cũng có gai, Trần Tư Dao không những vừa có gai, lại còn có them độc nữa.

“Vân Tuyên, cô ta hiện giờ so với cậu xinh đẹp hơn, cho nên hoàng thái tử mới có thể vứt bỏ cậu, nếu cô ta cũng biến thành người quái dị, ai giám yêu cô ta nữa?” Trần Tư Dao nhìn Doãn Vân Tuyên rồi mỉm cười, ngay sau đó, Ôn Hinh liền nhìn thấy Trần Tư Dao lấy ra trong người một cái chai thuỷ tinh trong suốt.

Ôn Hinh kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, trên nhãn chai có ghi là. . . . . . Acid Sunfuric! (N: Ác độc quá…axit đậm đặc….T_T ta sợ….)

“Ôn Hinh, tất cả đều lỗi tại mày!” Ánh mắt Doãn Vân Tuyên bắt đầu co rút nhanh, cô nhanh chóng nhận lấy bình acid, rồi âm trầm nở một nụ cười.

“Hắt vào đi, hắt vào trên mặt của cô ta đi, Vân Tuyên, cậu không phải là hận nhất gương mặt của cô ta sao? Nếu cô ta bị huỷ đi gương mặt, cô ta cái gì cũng chẳng còn, nhưng còn cậu, ít nhất cậu vẫn còn là Tam tiểu thư của Doãn Gia!” Trần Tư Dao mê hoặc bên tai Doãn Vân Tuyên.

Doãn Vân Tuyên thân thể đã muốn theo bản năng mà hành động, lúc này Ôn Hinh không còn sức lực đâu mà dãy dụa nữa, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Doãn Vân Tuyên mở nắp bình, dùng sức hắt tời gương mặt của Ôn Hinh.