Nói thật ra, Diêu Tâm Lôi chẳng hiểu chuyện gì cả, vì sao vừa mở mắt, liền có một người đàn ông đứng ở bên giường, dùng ánh mắt oán hận nhìn cô.
Người đàn ông đó quần áo không chỉnh tề… Không, phải nói là quần áo không nhiều lắm, bởi vì anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi tứ giác khêu gợi mà thôi; trừ cái đó ra, thì cái gì cũng không có.
Tuy rằng dáng người lõa thể ấy mạnh khỏe rắn chắc, những đường cong cơ bắp thật mê người. Nhưng tóc tai lại hỗn độn, vẻ mặt căm hờn, nhìn giống như vừa phát hiện mình bị người khác cưỡng gian!
Cưỡng gian? Không, làm sao có thể?
Cô kinh hoàn, chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô bắt đầu đưa tay sờ soạng, đến khi xác định trên người mình vẫn còn mặc áo sơ mi, quần đùi, không có gì bất thường, lúc này cô mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Không có gì, không có gì rồi, cô không bị thất thân.
“Cô… vừa mới nói cái gì?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói, một chữ rồi một chữ nói ra giống như dùng máy xay, máy nghiền, lạnh lùng hỏi.
Cô thề, cô rất thành ý nhớ lại một chút, rốt cuộc cô đã nói gì, làm gì để khiến người đàn ông lỏa thể đẹp mắt như vậy phải tức giận?
Nghĩ không ra. Ngay cả tên mình cô cũng không nhớ, huống chi lời cô vừa nói…
Cái gì?!
Quá sợ hãi, cô ngồi bật dậy; nhưng mà, đầu cô bỗng nhiên đau dữ dội, giống như bị một cơn thủy triều ập vào vậy, làm cô nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, người mềm nhũn đổ xuống chiếc gối ở trên.
Cô vừa đưa tay sờ… Sau gáy cô trơn nhẵn.
Lập tức, một tiếng kêu thảm thiết vọng vào bên trong phòng:
“Tóc của tôi! Tại sao lại không thấy?!”