Thời gian như nước trôi, chỉ một nháy mắt, qua mấy tháng nữa, Âu Y Tuyết đã là thiếu nữ mười sáu tuổi.
Sáng sớm, tia nắng ban mai hơi ló ra, mặc dù đã vào tháng tư, nhưng Âu Y Tuyết sợ lạnh vẫn mặc nhiều y phục.
Dậy hơi trễ, nhanh chóng rửa mặt xong, tiện tay cầm một miếng thổ ty (mình cũng không biết đây là thứ gì) cứng ngắc trong tủ lạnh, nhẹ nhàng rời khỏi nhà, cô không chào hỏi vì mọi người không ở nhà.
Sẽ không ai nói với cô: đi đường cẩn thận.
Bởi vì, cô chỉ là cô gái bị thượng đế vứt bỏ mà thôi.
Đi được nửa đường, Âu Y Tuyết thấy một chiếc Rolls-Royce chạy qua bên cạnh mình, cô dừng bước, sau khi chờ nó rời đi, cô mới bước tiếp.
Cô biết, người ngồi trên xe là chị gái mình, Âu Xảo Lệ cùng chú Lý, tài xế . Mỗi lần chị rời giường luôn có người gọi. Khi cô gần đến trường mới thấy xe chở chị đi qua.
Cô thừa nhận, mình đối với tất cả mọi chuyện đã không còn nhạy cảm, dù sao, cô cũng không phải là cô gái nhỏ mười tuổi nữa rồi.
Bước từ từ, chuyển thành bước nhỏ, đi thẳng tới trường học. Đã bắt đầu tiết thứ nhất.
Nghiêm túc chăm chỉ làm bài, hết nửa ngày, vừa đúng lúc ăn cơm trưa.
Từ xa, Âu Y Tuyết đã nghe thấy người bạn tốt đang gọi mình: "Tiểu Tuyết Tuyết !". Bởi vì tên của hai người đều có chữ Tuyết, cho nên Tiểu Tuyết xưng hô như vậy.
Thanh âm của Tiểu Tuyết rất ngọt, dáng dấp của cô rất đáng yêu, gương mặt mập mạp của con nít cùng ngũ quan dí dỏm, không giống mình, toàn thân gầy chỉ có mấy cục xương, cho nên Âu Y Tuyết rất thích cô.
"Cùng đi ăn bữa trưa không?". Tiểu Tuyết chạy như bay tới, hưng phấn hỏi Âu Y Tuyết.
Âu Y Tuyết nở nụ cười yếu ớt, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Hôm nay mình không mang bento". Sáng nay đi quá vội, cho nên quên chuẩn bị hộp cơm rồi.
"Vậy chúng ta đi căn tin ăn đi". Tiểu Tuyết nói.
Âu Y Tuyết trầm tư một hồi, tiếp đó lại lắc đầu một cái: "Không được, mình không muốn ăn thức ăn trong trường học".
"Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . .". Âu Y Tuyết mím môi, cười mà không nói.
"Bởi vì thức ăn trong trường học khó ăn sao?". Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tiểu Tuyết, tiếp theo, cô gật đầu một cái: "Mình cũng cảm thấy khó ăn, vậy chúng ta đến quầy bán đồ vặt mua ít đồ ăn vặt thôi". Nói xong kéo tay Âu Y Tuyết ra khỏi phòng học, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện.
Trong sân trường, dưới tán cây hòe.
Mùi hoa kèm theo một hồi gió thổi phất qua gò má Âu Y Tuyết, mái tóc thẳng thắt bím đuôi ngựa có chút rối loạn khi bị gió thổi lên che tầm mắt của cô, nhìn cô giống như một tiểu tinh linh nghịch ngợm.
Ngồi xếp bằng trên cỏ, Tiểu Tuyết nhìn một đống đồ ăn vặt trên mặt đất.
"Tiểu Tuyết Tuyết, mình chưa từng ăn đồ ăn vặt thay bữa trưa”. Nói xong, Tiểu Tuyết liền tháo một cái túi, lấy sợi cá mực bên trong ra ăn, vừa ăn vừa cảm thán.
Âu Y Tuyết mỉm cười, đưa tay lấy một chai cam tươi cùng một ổ bánh mì. Còn lại để cho Tiểu Tuyết.
"Ngon quá. Cậu có muốn ăn một miếng không?". Tiểu Tuyết ăn cực kỳ cao hứng, vẫn không quên cầm một miếng đưa cho Âu Y Tuyết.
Âu Y Tuyết lắc đầu, không nói, uống nước cam ngọt, cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhìn nét mặt hạnh phúc của Tiểu Tuyết, mệt mỏi cũng tan thành mây khói.
Thật ấm áp, thật ấm áp.
Bị Âu Y Tuyết nhìn đến phát ngượng, Tiểu Tuyết đột nhiên quay đầu lại nói cô: "Cậu cứ nhìn mình chằm chằm, mình sẽ lúng túng á". Nói xong lại đem một miếng bánh gạo bỏ vào trong miệng.
Âu Y Tuyết cười, nói: "Nếu cảm thấy xấu hổ, sao còn bỏ một miếng bánh gạo lớn như thế vào trong miệng?”. Cô không nhịn được chế nhạo nói.
Mặt Tiểu Tuyết đỏ lên, giống như một quả táo tây, làm cho người ta không nhịn được muốn gặm một cái, nói xạo: "Không có đâu, người ta vẫn giữ nguyên tắc thục nữ, miệng mình nào có lớn như vậy!".
"Vậy sao?". Âu Y Tuyết không tin, nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô chột dạ.
"Được rồi, được rồi". Rốt cuộc, cô không chịu được đành đầu hàng: "Mình thừa nhận là có một chút”.
"Vậy sao?" Âu Y Tuyết lại nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
Lại diễn vở kịch cũ.
Mãi cho đến khi vào lớp, tâm tình của Âu Y Tuyết vẫn không tệ.