"Mạc phu nhân ——" Quý phụ xinh đẹp, cũng chính là ‘mẹ’ của cô —— Lý Dao Viện, nhìn về phía một bóng người đang cùng người khác nói chuyện cách đó không xa, khuôn mặt kiều diễm như hoa tràn đầy nụ cười.
Đôi vợ chồng kia nghe tiếng gọi quay đầu lại, mỉm cười. Xoay người hướng về phía tân khách mới vừa cùng bọn họ nói chuyện nói điều gì đó, sau đó đi về phía Âu Y Tuyết cùng Lý Dao Viện.
"Là Âu phu nhân" Quý phụ cười chào hỏi, năm tháng tựa hồ cũng không có ở trên mặt bà lưu lại dấu vết gì, trên gương mặt hơi thoa phấn nhìn ra được da thịt bảo dưỡng kỹ càng.
Tựa như chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Âu Y Tuyết, tiếp đó nhìn về Lý Dao Viện bên cạnh cô: "Vị này là?" Trong giọng nói mang theo chút do dự.
Dứt lời, Lý Dao Viện thân thiết ôm bả vai Âu Y Tuyết, cười giới thiệu: "Nó là con gái của tôi."
"À?" Mạc phu nhân kinh ngạc nhìn Âu Y Tuyết, cuối cùng đem kinh ngạc chuyển thành thoải mái: "Sớm nghe nói Âu phu nhân có hai thiên kim xinh đẹp như hoa, hôm qua chỉ là nói, hôm nay thật sự đem con gái bảo bối mang đến. Nhị thiên kim này thật sự xuất sắc hơn người chị đấy." Mạc phu nhân càng nhìn càng thích, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lý Dao Viện luôn miệng hòa theo: "Đứa nhỏ này vẫn còn học cao trung, nên có hơi bận, hôm qua không có cơ hội thăm hỏi hai người, hôm nay tôi cố ý để cho nó tới." Trên khuôn mặt kiều diễm chất đầy nụ cười hư tình giả ý nhìn Âu Y Tuyết hiểu tất cả mọi chuyện ở bên cạnh, không khỏi cầm chặt tay cô.
Âu Y Tuyết bị đau lập tức nhíu mày, nhưng thấy trên mặt của ‘mẹ’ lóe lên tia âm u lạnh lẽo, đành kìm nén xuống.
"Chào bác gái Mạc." Âu Y Tuyết chào hỏi, khóe miệng có chút khổ sở.
"Tốt tốt tốt." Mạc phu nhân mỉm cười nhìn nụ cười nhàn nhạt của Âu Y Tuyết, nói tiếp: "Âu phu nhân thật đúng là có phúc khí tốt, đã có một cô con gái lớn xinh đẹp còn có thêm một cô con gái nhỏ nghe lời hiểu chuyện, không giống như con trai tôi"
"Đâu có đâu có." Lý Dao Viện nhẹ giọng cười nói: "Con trai vẫn tốt hơn."
"Ai, tốt thì tốt, chính là lạnh nhạt, bình thường cùng chúng ta không hề nói gì." Mạc phu nhân gật đầu, thở dài nói.
"Cậu ấy tuổi cũng không nhỏ, đã có bạn gái chưa?" Rốt cuộc, Âu Y Tuyết cũng thấy được vui mừng trên mặt ‘mẹ’.
"Không có." Mạc phu nhân lắc đầu một cái, nói: "Tôi cũng vậy sớm đã muốn có cháu để bồng, nó cũng đã 19 rồi, vẫn chưa có bạn gái, thật khiến người khác lo lắng"
"Vậy sao?" Lý Dao Viện thông minh, trong mắt lóe lên tia mừng rỡ nói tiếp: "Hai đứa con gái nhà tôi cũng thế, nuôi lớn như vậy, cũng sẽ là của người khác"
"Cũng đúng, lệnh thiên kim như thế, không biết có thể cùng Dĩ Trạch của chúng tôi phối thành một đôi giai ngẫu hay không?" Nói xong, Mạc phu nhân hoài nghi nhìn Âu Y Tuyết không biến sắc một cái, trong mắt tràn đầy vui mừng.
"Tất nhiên, có thể cùng Mạc phu nhân kết thành thân gia, là may mắn của chúng tôi, chỉ là đứa thứ hai còn quá nhỏ, tôi thật sự không bỏ được" Lý Dao Viện làm bộ dịu dàng hất mái tóc dài trên trán của Âu Y Tuyết. "Nhưng đứa lớn ngược lại có thể lấy chồng được rồi, nó hiền lành dịu dàng, ai gặp qua nó đều nói nó sẽ là người vợ tốt, đứa thứ hai tương đối nghịch ngợm, kiêu căng." Nói xong, áy náy cười một tiếng.
"Vậy sao?" Mạc phu nhân nhìn Âu Y Tuyết chỉ là yên lặng không nói gì nhìn bọn họ nói chuyện, không dám tin.
"Ừ"
Âu Y Tuyết đứng ở nơi đó nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nói nhiều như vậy, cô giống như là cỏ dại, chỉ dùng cô để tôn lên vẻ cao quý của chị cô thôi. Cô nên vì thế mà cảm thấy tức giận sao? Không? Cô đã quen rồi.
Mãi cho đến khi bọn họ nói xong.
Cho đến khi Mạc phu nhân vui mừng rời đi.
Lý Dao Viện mới xoay người đối mặt với Âu Y Tuyết, ánh mắt mới vừa nhu hòa sau khi Mạc phu nhân rời đi liền tan thành mây khói: "Mày tùy ý ăn cái gì đó rồi trở về đi" Giọng nói lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.
Sau đó liền đi ra cùng người khác nói chuyện.