Hết một ngày học hành khô khan nhàm chán trên trường, về đến nhà, lại không có một bóng người.
Âu Y Tuyết lẳng lặng để túi sách xuống, đợi thím Trương lấy thức ăn ình.
"Bọn họ không có ở nhà sao?" Ở trước cửa nơi để giầy dép, hai mắt vô ý liếc về phía giá giày trống rỗng, Âu Y Tuyết nhàn nhạt hỏi.
"Ừ." Thím Trương đáp, cũng không có đem thức ăn lên. Bà chậm rãi đi tới bên người Âu Y Tuyết, nói: "Mạc gia ở sát vách mở tiệc, phu nhân kêu cô qua, nên hôm nay tôi cũng không có nấu cơm." Nhìn về phía gương mặt sưng của Âu Y Tuyết, trong lòng thím Trương có chút nhói đau.
Ngoài ý muốn nghe được hai chữ ‘phu nhân’, Âu Y Tuyết bất chợt nâng lông mi.
"Tại sao?" Không ngoài ý muốn cô tại sao lại hỏi như thế, không gì khác là vì người được gọi là mẹ cô căn bản cũng không nhìn cô một lần, tựa như cô không có tồn tại, nhưng lần này lại để cho cô đi tham gia bữa tiệc kia, điều này thật sự khiến cô có chút bất ngờ.
Thím Trương thương tiếc an ủi Âu Y Tuyết, nói: "Có lẽ phu nhân thấy thẹn với cô thôi".
Âu Y Tuyết cũng không vì thím Trương nói vậy mà cảm động.
Ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười. Bà ta có thể nguyện ý để cô đi, căn bản là có mưu tính trước. Bất quá, cô đều không quan tâm những thứ này. Vì không có chuyện gì có thể khiến một cô gái từ nhỏ đã thiếu tình thương khổ sở nữa.
"Phu nhân chuẩn bị y phục cho cô ..." Thím Trương lại tiếp tục truyền đạt một vài nhắn nhủ của phu nhân.
Những điều này Âu Y Tuyết đều không có nghe.
*
Thay ‘phu nhân’ chuẩn bị âu phục cao cấp cho cô, thoa lên những thứ có thể khiến cô trở nên xinh đẹp như son môi, bóng mắt. Âu Y Tuyết đứng trước gương lạnh lùng nhìn cô gái khác không thuộc về mình.
Một bộ âu phục nhỏ màu trắng từ vai đến gối đem dáng người có lồi có lõm của cô bại lộ ở trong không khí, tóc dài mềm mại phủ lên làn da trắng như tuyết, trên mặt thoa một chút phấn hoàn hảo che đi gò má bị sưng, lông mi hơi vểnh nghịch ngợm nháy mắt lên xuống, khuôn mặt trái xoan điển hình được tôn lên thêm phần hoàn mỹ, tinh xảo.
Nhìn giống như một công chúa nhưng cô lại không có bất kỳ cảm giác gì.
Bởi vì cô biết, cho dù ăn mặc có lộng lẫy hay đáng yêu đến đâu, cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ là cô bé lọ lem, vĩnh viễn không thể biến thành công chúa.
Chậm rãi ra khỏi phòng, liền thấy trong mắt thím Trương tràn đầy khen ngợi cô.
Âu Y Tuyết vẫn thờ ơ, không chút động lòng.
※
Đèn treo thủy tinh vĩ đại mà cao quý, rủ xuống từ trần nhà điêu khắc hoa văn tinh xảo, lóe lên tia sáng chói mắt, chiếu rọi cả đại sảnh trong biệt thự càng thêm rực rỡ, tiếng va chạm của những ly rượu đan xen với tiếng nói cười của các tân khách, tràn đầy hơi thở xa hoa hưởng lạc.
Khăn trắng phủ lên chiếc bàn tròn, phía trên để món ngỗng cao cấp của Pháp, trứng cá muối của Nga, nấm cây thông Nhật Bản, bào ngư quý hiếm đắt giá của Trung Quốc, đầy đủ mọi thức ăn ngon trên thế giới, thậm chí có cả não khỉ phi pháp, bàn chân gấu đều ở đây. Rượu tây nổi tiếng lại được cung cấp vô hạn, uống đến say chết cũng không có vấn đề gì.
Minh tinh tụ tập, quan khách vui vẻ. Một đám ăn mặc lịch sự tao nhã, từ tiếng nói cười của tân khách ở bên trong, Âu Y Tuyết cũng biết nhà người này có tiền đến mức nào, thậm chí so với ‘cha’ của cô còn có tiền hơn, cũng khó trách cô ta cùng cha mẹ ở chỗ này.
Từ lúc Âu Y Tuyết vừa vào cửa, mọi người liền rối rít quay đầu nhìn về phía cô. Trong mắt bọn họ, Âu Y Tuyết thấy được vẻ đẹp của mình, nhìn thấy sự kinh ngạc của bọn họ. Từng người đàn ông đến phụ nữ lộng lẫy đều nhìn mình. Ở giữa bọn họ, Âu Y Tuyết thấy được người nhà.
"Con đã đến rồi à!" Toàn thân mặc lễ phục nhỏ màu đen, một quý phụ với trang phục đẹp đẽ gọi cô.
Âu Y Tuyết lẳng lặng đứng tại chỗ, tựa như những lời vừa nãy căn bản không phải nói với cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quý phụ kia từ từ đến gần mình, cho đến khi bà ta đi tới bên cạnh mình.