Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 56: Phần 82




Giả bộ không quan tâm, nhưng cuối cùng không ngăn cản được tình yêu của anh dành cho em.

﹡﹡﹡

Bách vĩ cũng cảm thấy rất khó khăn. Anh bóp chặt tờ giấy kia, trên đó ghi lại đầy đủ chứng cứ chứng minh Du Nguyệt Như có thiên ty vạn lũ(*) quan hệ với Hoàng Phủ Gia.

(*): ở đây có nghĩa là quan hệ thân thiết.

Căn phòng không mở đèn, mờ tối, trầm lắng. Bách Vĩ cũng rót cho mình một ly rượu, tự uống một mình. Mà anh bình thường không uống rượu. Thi Dạ Diễm đem thân thể vùi vào giữa ghế salon rộng lớn, nửa người phía trên hoàn toàn lâm vào trong bóng mờ mông lung. Anh là người thích rượu, vậy mà lúc này uống bất kỳ loại rượu mạnh nào vào cũng như thứ nước trắng vô vị.

“Tôi nói…” Bách Vĩ hắng giọng, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, “Anh còn nhớ rõ lúc trước tại sao tôi lại đi theo anh không?”

“….”

“Tôi biết anh còn nhớ.” Bách Vĩ trầm ngâm trong chốc lát, “Tôi đã thay đổi mục tiêu và đi điều tra cô ấy,… Tôi hy vọng anh vẫn chính là Eric, sẽ không bị bất kỳ người nào hay chuyện gì trói buộc tay chân, cuộc đời người phụ nữ này… haiz.”

Người đàn ông có dã tâm tới một mức độ nào đó rất mê người, mà người đàn ông vừa có dã tâm vừa có đầu óc có năng lực vượt qua mọi khó khăn có lúc lãnh khốc tàn nhẫn, kể cả người đàn ông như Bách Vĩ cũng bị hấp dẫn, không dời mắt nổi. Thi Dạ Diễm trời sinh là người lãnh đạo kiên cường bất khuất, có đầy đủ tất cả những điều kiện cần có của một vương giả (*), mưu trí, quả quyết, quyết đoán, cẩn thận, có năng lực, lòng dạ ác độc,… Bách Vĩ nguyện giúp anh đấu tranh giành thiên hạ, khó khăn hơn nữa cũng không để vào mắt. Anh thực không muốn nhìn thấy anh ta bị phụ nữ bị tình cảm đánh bại, lẽ nào là nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản sao(*)? (quả quyết vs quyết đoán có giống nhau ko m.n)

(*) vương giả: vị vua.

(*) nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản: chuyện tình cảm trai gái làm nhụt chí người anh hùng.

Thi Dạ Diễm nhận lấy mấy tờ giấy kia, lật xem từng tờ một, sau đó gấp lại, chậm rãi vò thành một cục, nắm chặt ở trong tay, thật chặt, không buông ra. Không có biểu cảm, không có phản ứng. Bách Vĩ hiểu rõ anh, không thúc giục cũng không hỏi, chỉ chờ đợi. Anh nhìn Thi Dạ Diễm uống cạn ly rượu, đầu lưỡi ở trong miệng nhanh chóng tiếp nhận, thưởng thức vị cay.

“Là thật sao?”

Bách Vĩ gật đầu, “Không hoàn toàn dời đi, nhưng có chút kỳ lạ, giống như… có người âm thầm giúp một tay.”

Thi Dạ Diễm giơ tay lên cắt ngang lời anh, “Cái đó không quan trọng.”

“Cũng đúng, hiện tại quan trọng là … Nếu như anh giao cô ấy ra, cha anh sẽ không bỏ qua cho cô ấy, nếu không giao ra, Thi Dạ Hướng sẽ không bỏ qua cho anh.” Chuyện này Du Nguyệt Như là tình nghi lớn nhất, lợi ích nhà họ Thi, Thi Thác Thần không dễ dàng tha thứ cho các con trong ranh giới cuối cùng này. Mà một khi quyền lợi của Thi Dạ Diễm bị tước mất, Thi Dạ Hướng chắc chắn nhân cơ hội này loại trừ anh không chừa lại một mảnh giáp, thái độ của Thi Thác Thần nhất định là không giúp đỡ, từ đó Thi Dạ Hướng hoàn toàn củng cố địa vị của mình, vững vàng ngồi chỗ của người thừa kế.

Trên đường cùng Thi Dạ Diễm đánh liều tới đây, Bách Vĩ thế nào lại để cho tất cả cố gắng tan thành bọt nước. Gần như không thể quay trở về, căn bản khó khăn nguy hiểm không thể tưởng tượng.

“Bất kể như thế nào, tôi đã hoàn thành xong kế hoạch trở về ban đầu cùng anh, ai bảo số mệnh tôi là một kẻ bán sức lao động chứ.” Anh thoải mái nói một phen, thân thể lười biếng ngang nhiên đi đến ghế salon dựa vào. Thi Dạ Diễm suy nghĩ rồi cười một tiếng, “Đoán chắc tôi sẽ che chở cho cô ấy sao?”

Bàn tay Bách Vĩ đặt ở trán, dáng vẻ rất là nhức đầu, “Tôi chỉ biết nếu đổi lại là tôi, tuyệt đối không để cho Tiểu Thủy chết như vậy, muốn chết cũng phải chết trong tay tôi, chẳng qua là đột nhiên cái gì cũng bị mất, chậc, không cam lòng, nhưng anh là ông chủ, tất cả mọi thứ nghe theo anh.”

Thi Dạ Diễm không nói, chỉ thấy trong mắt bao trùm bóng tối…