Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 51: Phần 77




Bọn họ chưa từng cố ý tránh thai, hình như bây giờ Du Nguyệt như mới nghĩ đến vấn đề này. Thi Dạ Diễm trêu ghẹo cô."Không biết ai đã từng nói sẽ không sinh con của anh."

Quan hệ giữa người với người thật kỳ diệu, lúc trước cô có bao nhiêu chán ghét Thi Dạ Diễm thì bây giờ mỗi ngày đều muốn dính cùng một chỗ với anh, cuộc sống này quá hoang dâm vô độ. Bách Vĩ oán giận cùng chỉ trích không dưới một lần rằng cô chính là mầm họa hại nước hại dân, còn Thi Dạ Diễm chính là kẻ hôn quân tham luyến sắc đẹp.

Cô cũng không tức giận, trong cuộc sống hai mươi mấy năm nay chưa có lúc nào cô cảm thấy thoải mái tự do hơn bây giờ. Mà hiển nhiên cô cũng chưa quên chuyện Chử Dư Tịch. Thi Dạ Diễm thỉnh thoảng lén gọi điện thoại sau lưng cô, còn cô thì nhẹ chân nhẹ tay nghe lén.

"Cậu còn muốn kéo dài tới bao giờ? Có một chút đạo đức nghề nghiệp nào không?" Thi Dạ Diễm hơi không vui.

Bên kia điện thoại Lôi Khả đang thảnh thơi nói đùa."Tôi cũng không phải siêu nhân vạn năng vô địch, dù sao cũng cần một chút thời gian."

Hôm đó anh ta cố ý để Thi Dạ Diễm nghe thấy những lời anh ta nói với Du Nguyệt Như kia, trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng, chỉ là không nói ra mà thôi. Chẳng qua Lôi Khải chỉ nói một câu ám chỉ."Người phụ nữ này cũng không đơn giản, lúc buồn thì có anh."

Anh cúp điện thoại rồi im lặng suy nghĩ, cũng không quên chú ý tiếng bước chân ngoài cửa rời đi. Lúc anh trở lại phòng ngủ thì cô đã nằm ngủ rồi. Thi Dạ Diễm kiểm tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của cô, không có gì. Anh nâng khóe miệng, thật sự rất cẩn thận, không để lại dấu vết nào.

Anh xoay người lên giường, hôn cô cho đến lúc cô tỉnh, cởi váy ngủ của cô. Du Nguyệt Như ngái ngủ khẽ mở mắt hừ hừ, Thi Dạ Diễm tách hai chân của cô ra, chầm chậm ma sát nơi đó của cô."Ngày mai anh đi rồi, anh phải đi kiểm tra vườn trồng trọt ở bên Tam Giác Vàng một chút."

Nguồn nhiệt trên người cô trỗi dậy, mắt khép hờ ôm anh. "Sau đó thì sao?"

"Sau đó...nộp trước bài tập lúc anh không có ở đây thôi." Anh nói xong, đột nhiên hạ thắt lưng xuống xuyên thẳng vào cơ thể cô. Bỗng nhiên có một vật cứng nóng bỏng như thế xuyên vào, cô hít vào một hơi thật sâu, còn không đợt cô tỉnh lại, anh đã bắt đầu di chuyển mãnh liệt.

Cô không nhịn được thở gấp, khẽ ngâm "ưm...ưm...", vào lỗi tai anh, giống hệt như cô một con sâu đang chui vào tim của anh. Thi Dạ Diễm dùng hai tay giữ chặt thắt lưng của cô. Anh bình tĩnh, cẩn thận quan sát mỗi biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của cô, gần như xác định được cô đang cau mày, phát ra âm thanh, mồ hôi chảy xuống, thậm chí còn có cả biểu tình đau đớn xen lẫn với vui thích, tất cả những biểu hiện đó đều vì anh mà có.

"Tiểu Như, nếu như thực sự mang thai, thì lập tức sinh nó, anh cưới em...Mặc dù có chút phiền, nhưng nên là con gái." Âm thanh trầm thấp của anh lượn vòng quanh tai cô, giống như thứ gì đó đang cuồn cuộn mãnh liệt tiến vào trong tim cô.

Anh không phải không muốn con trai, chỉ sợ con trai sẽ không có cách nào phải tiếp nhận một chút đau khổ giống như anh. Nếu như có một đứa con gái kiên cường không chịu khuất phục, xinh đẹp quyến rũ giống như cô...Vậy thì nó tuyệt đối sẽ là niềm kiêu ngạo của anh.

Du Nguyệt Như khe khẽ lên tiếng trả lời, yết hầu căng thẳng, đau khổ chua xót, lúc lên đỉnh mắt đã hơi ướt. Thật ra anh không hay nói những câu như vậy, vì thế cho nên mỗi câu nói như vậy đều làm người khác rung động.

Cô cũng muốn có một bé gái, sẽ trao toàn bộ tình yêu của mẹ mà cô chưa từng cảm nhận cho nó. Không cần con bé kiên cường giống cô, để cho con bé tha hồ dịu dàng, yếu đuối, tự do phóng khoáng. Cô tin tưởng chỉ cần có Thi Dạ Diễm ở đây, người đàn ông này đủ mạnh mẽ để tạo nên một thế giới không mưa không gió. không có một chút tổn thương nào cho con gái của họ.

Con gái của bọn họ sẽ thành cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất.

Chỉ là tưởng tượng thôi mà cô đã có cảm giác hạnh phúc như vậy rồi.

Có đôi khi bạn cho rằng hạnh phúc đã gần trong gang tấc rồi thì thật ra chỉ cần một bước nữa thôi, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tất cả những điều đẹp đẽ đó sẽ bị lưỡi dao tàn nhẫn sắc bén của hiện thực bổ ra, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra suy cho cùng tất cả chỉ là ảo tưởng xa vời không thể chạm đến.