Editor: Búnn
Một khi vui vẻ, ngay lập tức tuyệt đối không có cơ hội cho đau khổ.
****
Cơ thể Du Nguyệt Như bị anh kẹp giữa cơ thể mình với cánh cửa, lưng dán
vào lồng ngực nóng bỏng của anh, vật của anh đang di chuyển trong cơ
thể, mang đến sự vui thích không có cách nào chống lại được. Lâu không
gặp hai cơ thể đã sớm động tình, khoái cảm cùng hành động đều mạnh mẽ
giống nhau.
Quả nhiên lúc đói khát là lúc đàn ông không có lý trí nhất, anh cảm giác mình đã nghiện cô đến mức không có thuốc nào chữa được nữa. Trước đó
tùy ý phóng thích chính mình, dài mà có lực phun ra đủ để chứng minh
trình độ đói khát với cô. Du Nguyệt Như cho rằng ít nhất anh cũng phải
nghỉ mười phút giữa hiệp, nhưng không thể tưởng tượng được còn chưa đến
một phút anh lập tức bày ra tư thế khởi động lại. Cái kia trong cơ thể
cũng không mềm xuống mà lại càng thêm cứng rắn.
“Không thoải mái…Cửa cứng quá…” Du Nguyệt Như nhỏ giọng kháng cự, Thi Dạ Diễm ở phía sau thực sự không muốn dừng lại. “Chịu đựng một chút!”
“Không cần…” Âm thanh cô phát ra ngày càng yếu đi. “Chân em mỏi, đứng không nổi nữa rồi….”
Động tác Thi Dạ Diễm chậm lại, sau đó truyền đến âm thanh cười trầm
thấp, dùng tay hai lần xé toang lễ phục của cô, một lần nữa nhấc cao
mông cô ôm cô lên, chân cô tự động vòng qua hông anh.
Anh dùng tư thế này mò mẫm ôm cô đến phòng ngủ, mỗi bước đều dùng hết
sức đẩy lên. Du Nguyệt Như thở hổn hển hôn môi anh, tay vội vàng cởi cúc áo sơ mi của anh. Càng vội tay chân càng luống cuống càng không cởi
được, thất bại hừ lên một tiếng.
“Ngu ngốc.” Thi Dạ Diễm đặt cô lên giường, tự mình cởi sạch. Du Nguyệt
Như cuộn mình ở đằng kia dùng ánh mắt mê ly nhìn cơ thể cường tráng
nhanh chóng phơi bày trước mặt, còn có vật ẩm ướt đang ngẩng đầu ở giữa
hai chân, trong phút chốc cảm thấy bụng dưới trống rỗng hết sức khó
nhịn, giống như có chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm như thế, bất kỳ người đàn ông nào
cũng không nhịn được, huống chi lúc này Thi Dạ Diễm đang bị t*ng trùng
lên não. Anh sải bước lên giường tách chân của cô ra dùng tay vừa dò xét xuống phía dưới vừa sợ, tà ác cười lên.
Du Nguyệt Như lúng túng, kéo chăn qua che kín mình. Thi Dạ Diễm chui vào chăn trong bóng đêm lửa nóng của môi từ bụng cô uốn lượn đi lên.
Nhiệt độ ướt át của môi trong bóng tối có lúc có thể kích thích giác
quan của con người, Du Nguyệt Như co bụng lại, cảm nhận nụ hôn của anh ở rốn đảo qua đảo lại, ngứa không chịu nổi mới ôm đầu anh kéo lên.
“Thật là ngứa…A…”
Thi Dạ Diễm xấu xa hứng thú học theo tiếng rên rỉ của cô, làm cô xấu hổ muốn chết, dù bị trêu ghẹo như thế nào cũng cố nén.
“Chịu đựng làm gì, em không biết giọng của em lúc trên giường đặc biệt
quyến rũ sao…ừ, để cho anh không khống chế được mình cứ như vậy có thể
làm chết em.” Thi Dạ Diễm không nghe được âm thanh của cô, tay càng
không an phận.
Cơ thể Du Nguyệt Như càng đầu hàng anh nhanh hơn lý trí. “Ưm…Đừng làm như vậy….”
Thi Dạ Diễm cầm tay cô chạm vào cậu nhỏ của mình. “Muốn nó chết sao?”
“Thật ra là anh nhớ em đến chết thôi, bỗng nhiên để cho anh ăn chay có
phải khó chịu muốn chết không?” Du Nguyệt Như không cam lòng tỏ ra yếu
kém.
Anh cười, hào phóng thừa nhận. “Ít nhất anh cũng tự mình giải quyết, vậy còn em? Lúc em muốn anh cũng tự mình giải quyết??”
Ngay lập tức Du Nguyệt Như bị nghẹn đỏ bừng cả khuôn măt. “Em có Lôi
Khải, còn chưa thảm đến mức tự mình giải quyết. anh ta cũng đã cầu hôn
với em....a!”
Thi Dạ Diễm hung hăng đẩy lên một cái, tự tiếu phi tiếu (như có như không cười lên) “Cầu hôn sao, em nhận lời cậu ta rồi?”
“Đương nhiên, không thấy báo chí…đều đã đưa tin sao…” Âm thanh của cô bị động tác của anh làm đứt quãng.
“Đã là vị hôn thê của cậu ta mà vẫn cùng anh lên giường, không biết xấu hổ sao?”
“Anh cùng vị hôn thê…của người khác lên giường…anh không biết xấu hổ sao…”
Thi Dạ Diễm chợt kéo chăn nhấc chân cô lên cổ tăng tốc hành hạ cô, Du Nguyệt Như dường như hét chói tai. “A….Đừng sâu như vậy…”
Anh mới mặc kệ cô kêu như thế nào, cầu xin như thế nào, chỉ lo vùi đầu
vào làm. Trước mắt Du Nguyệt Như bị anh dấy lên kích thích khoái cảm nở
ra đóa hoa màu trắng.
Biết rõ ràng ngay lập tức cô sẽ đạt đến cao triều, bỗng nhiên anh dừng
lại rời khỏi người cô nằm sang một bên chống đầu ung dung nhìn cô.
Khoái cảm giống như đi cáp treo lúc cao lúc thấp, trong nháy mắt cái gì
cũng không có, mắc kẹt ở giữa khó chịu muốn điên lên. Du Nguyệt Như nức
nở, phát ra âm thanh rên rỉ khó chịu cực nhỏ, nằm sát vào người anh cọ
cọ, giống như trở lại mấy ngày bị trúng thuốc đó. Bị dục vọng trong cơ
thể điều khiển, vào giây phút này danh dự cùng xấu hổ tất cả đều
để xuống.
“Muốn sao?” Anh hỏi, bàn tay vuốt ve điểm hồng mềm mại trước ngực cô.
“Muốn…” Du Nguyệt Như dính chặt vào người anh, thậm chí nâng một chân lên hông anh, càng thêm tiếp xúc thân mật với anh.
“Muốn thì tự mình lên đi.”
“Cái gì?”
“Là tự…” Anh ghé vào tai cô nói nhỏ, Du Nguyệt Như không dám tin nhìn anh, người đàn ông này còn có thể tệ hơn sao? “Không!”
“Vậy em tự khó chịu đi, dù sao đàn ông không làm cũng có biện pháp giải
quyết, anh đi tắm trước.” Thi Dạ Diễm cười xấu xa, làm như lật người
xuống giường, bị cô kéo lại.
Khó có dịp cô nói lắp, đáy mắt che phủ một tầng sương mờ. “Làm sao anh có thể để em…như vậy…”
Thi Dạ Diễm hôn xuống môi cô, ngón tay ở chỗ đó dao động. “Anh muốn nhìn, Tiểu Như ngoan, thỏa mãn anh trước…”
Lửa nóng lại bị anh dấy lên, Du Nguyệt Như cắn môi, để mặc anh mở hai
chân ra, để chính mình hoàn toàn phơi bày trước mắt anh. Cô vừa xấu hổ
vừa sợ, lại không biết làm như thế nào, chỉ chờ anh tới dạy.
Anh cúi đầu khẽ hôn một cái lên hõm vai cô, lên xương quai xanh. “Đừng
sợ, lấy lòng mình, giống như anh vừa làm với em vậy, anh muốn nhìn em
động tình…”
Ít khi được anh dịu dàng dỗ, quyến rũ cô, trêu chọc cô, vô tình cô bị anh dẫn dắt, làm theo lời của anh. “Ưm…Ưm…”
Cô nhỏ giọng rên rỉ, mặt ửng hồng, lông mi dài run rẩy, đáy mắt ướt át.
“Nhanh một chút, sâu một chút.” Âm thanh của Thi Dạ Diễm đã thành công dẫn đường cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đung đưa đường cong cơ thể tạo nên cám dỗ trước mặt anh, mái tóc dài bung ra đung đưa trong lúc cảm xúc mạnh
mẽ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo được trang điểm cẩn thận, đôi môi
đỏ mỏng hé mở, tràn ra âm thanh ngâm nga, biểu tình hiện tại của cô là
giới hạn lúc cao triều kinh ngạc đến mức mê hoặc lòng người.
Tất cả của cô đều ở trong mắt Thi Dạ Diễm, dường như không tìm ra điều
gì có thể làm anh càng ngày càng bị cuốn hút làm cho anh mất không chế
hơn điều này.Bụng dưới kịch liệt cứng rắn đến phát đau, quả thật cũng
sắp nổ tung rồi. Anh không có cách nào nhịn được, uốn éo trước mặt cô,
trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
“Anh thật sự là thích vẻ quyến rũ của em đến chết thôi!”
Còn không đợi đến lúc Du Nguyệt Như dùng từ chống lại, lập tức bị anh
cuốn vào một đợt sóng mới. Thi Dạ Diễm giữ cô, buộc cô ngẩng đầu lên đối mặt với mình, thưởng thức từng biểu tình nhỏ nhất trên gương mặt cô
trong lúc vui vẻ. “Anh thực sự nghi ngờ tại sao mình lại có thể nhịn
không chạm đến em lâu như vậy.”
“Anh đã sớm…thích em rồi…”
“Có lẽ sớm hơn.” Anh chặt chẽ giam cầm cô ép cô thừa nhận mình dã man
thô bạo, nhưng trong lòng lại mềm mại. “Có lẽ bắt đầu từ tám năm trước,
vậy mà em đã lãng phí thời gian tám năm của chúng ta…”
Bỗng nhiên trong lòng cô tràn đầy chua xót cùng cảm động. Hóa ra là đã
được tám năm, hóa ra cô đã vì Đường Lạp An mà từ bỏ bản thân mình tám
năm, cũng để cho Thi Dạ Diễm khổ sở tìm kiếm tám năm.
Tất cả đều đã đủ rồi. Chuyện của cô và Đường Lạp An đã không có cách nào cứu chữa, người đàn ông này đã mạnh mẽ đưa sinh hoạt của cô trở về hơn
nữa sau đó còn chiếm lấy tim cô, cuối cùng cũng có thể buông tay.
Cô cảm kích anh, lại không biết nói như thế nào. Miệng không thể nói, từ ngữ không thể miêu tả ý nghĩ, chỉ có thể lần lượt kêu tên anh, siết
chặt cơ thể cảm nhận sự tồn tại của anh. Cô tin tưởng nước mắt đã vì
Đường Lạp An chảy trước kia, tất cả đều đã được Thi Dạ Diễm thay bằng nụ cười tìm về cho cô.
Cô thật sự vui vẻ. Cô thể một khi vui vẻ, ngay lập tức tuyệt đối không có cơ hội cho đau khổ.
Thi Dạ Diễm…Anh phải nhớ yêu em, bất kỳ ai trong hai chúng ta cũng không được phụ phần ấm áp vui mừng tới trễ sau khoảng thời gian tám năm kia.
Thật ra có rất nhiều điều giữa hai người bọn họ chưa được cởi bỏ hết,
chỉ là bây giờ cô không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Trước kia
từng vì cha mà sống, vì Đường Lạp An mà sống, vì Thái Tử và Tân Tiệp
sống, bây giờ, hãy để cho cô ích kỷ một lần.
Nói một lúc chuyện đơn thuần, không có mục đích yêu, ở trước mặt người đàn ông của mình được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.
Trong bóng đêm tỏa ra tình cảm mãnh liệt, triền miên vô tận, hơi thở của cô là xinh đẹp động lòng người nhất. Rốt cuộc anh cũng kịp chạm đến góc tối trong nội tâm của cô, biến tất cả chuyện cũ năm xưa ở nơi đó thành
hư không, từ đó đốt lên một ngọn nửa ấm áp trong tâm cô, để cô cho chính mình sức lực để trở nên dũng cảm hơn.
Thì ra anh và cô, cuối cùng là một khởi đầu tốt.
Tại Prague, một khởi đầu tuyệt vời.
Ngoài ra liệu sẽ có một kết thúc hạnh phúc…
Cô không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Đã có anh ở đây, như thế cô sẽ làm người phụ nữ nghe lời, cứ rơi vào vòng tay của anh.