Du Nguyệt Như bị răng của anh cọ sát đến nỗi thấy đau, nếu muốn cô hiểu là nhất định phải được, thì bây giờ cô đã thật sự cảm nhận được rồi.
Giọng nói của anh có vẻ gấp gáp hơn so với bình thường, “Một lần? Em đuổi ăn mày đấy à? Em cũng phải hỏi xem nó có đồng ý hay không đã.”
Đùa kiểu gì thế, anh nín nhịn lâu như vậy, đạn dược tuyệt đối đang trong trạng thái sung sức mà lại làm một lần? Không phải là quá xem thường anh sao!
Du Nguyệt Như nắm bắt rất nhanh, tình thế trước mắt rõ ràng đã là anh là dao thớt tôi là thịt cá, vẫn không chịu yếu thế. “Anh. . . . . Không dám thì đừng thô bạo như thế!”
Thi Dạ Diễm chợt cười, nhấc cao mông của cô, gác một chân cô lên tay mình mở thân thể của cô ra. “Em có dám không hay đợi lát nữa tôi gọi ‘giường’?”
Du Nguyệt Như giận đến nghiến răng, “Dám!”
“Rất tốt.” Anh tà ý khẽ cắn đầu vai của cô. “Em dám thì tôi cũng dám, em không dám thì tôi cũng không dám, rất công bằng.”
Anh cực kì thích bộ dạng bướng bỉnh của cô, luôn làm tâm tình anh đặc biệt vui vẻ. Rõ ràng là một cô bé thông minh như thế, đến lúc ngang tàng thì chỉ số thông minh giống như đi đâu hết cả. Không phải là quá tự tin vào bản thân thì cũng là quá coi thường anh. Anh có chút bản lĩnh làm phụ nữ phải rên rỉ chứ.
Du Nguyệt Như bị anh cắn liền rụt vai lại. “Anh cầm tinh con chó à?”
Thi Dạ Diễm yên lặng cong đôi môi lên, cô bé này chính là vậy, càng lo sợ thì càng hung hãn. Không thể nói là không hợp khẩu vị của anh, thuần hóa cô bé đanh đá này thành một con tiểu bạch thỏ là quá trình anh vô cùng mong đợi.
Du Nguyệt Như chưa bao giờ to gan như vậy, các cô gái xung quanh đè nén tiếng rên rỉ thỏa mãn và hơi thở nặng nề của đàn ông trong bóng tối càng thêm phóng đãng mê người. Sau lưng là cột đá lạnh lẽo, dây áo ngực bị anh cởi ra đã tuột đến tận thắt lưng, phía trước là người đàn ông lõa thể dán sát ngực vào người cô. Là thân thể cô nóng, hay thân thể anh nóng hơn, không thể phân biệt được nữa.
Còn điều gì có thể khiến người ta điên cuồng hơn lúc này?
Cô nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng ngắc, cô nhìn thấy trong bóng tối, không biết có bao nhiêu đôi nam nữ cởi quần áo xuống quá nửa, biết, không biết, tất cả thân thể đều lộn xộn, hoặc đứng hoặc quỳ, tất cả các tư thế khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô.
Không cần lời nói, không cần bận tâm thân phận, thân thể gắn kết với nhau, thậm chí có thể trước giờ không phải bạn trai bạn gái của nhau, giờ phút này ở dưới người anh giãy giụa khó chịu mà một phút trước còn ưu nhã mỉm cười với nhau, có lẽ ở trong thân thể người đàn ông vừa mới bỏ danh thiếp của anh ta vào túi.
Điều đầu tiên chi phối mọi người, sa đọa hoang đường như vậy, dâm loạn khiến người ta muốn hét lên chói tai.
Mà tất cả đều là người đàn ông phía trước vì muốn cô, vì muốn cô không lo lắng mà thiết kế tỉ mỉ, làm cô dở khóc dở cười.
“Thi Dạ Diễm, còn nhớ anh đã nói gì không?” Cô khổ sở nín nhịn lắc lắc, càng không muốn càng không áp chế nổi thân thể bị anh làm cho trầm luân hưng phấn. “Làm xong sẽ để tôi đi. . . . . . Anh đồng ý rồi. . . . . .”
Nghe những lời này của cô Thi Dạ Diễm liền lạnh xuống. “Tôi không nhớ là có nói như thế, chỉ nhớ em đổi một mạng cho Đường Lạp An.”
“Sao anh có thể___” Cô cho là anh giở trò, nóng nảy giãy giụa đấm đá lung tung lại bị anh bắt được. Giọng điệu của anh ba phần đáng sợ, năm phần âm trầm, còn lại là lạnh lùng, “Là em tự chọn, tôi không ép buộc em.”
“Thi Dạ Diễm anh đừng quá đáng!” Loại chuyện đó cô cũng đã làm, nếu anh giở trò cô không thể không giết anh.
“Tôi quá đáng?” Anh cười lạnh, chợt kéo đai lưng trói chặt cổ tay cô nâng lên thật cao, giắt vào một móc câu khác ở bên trên. “Quả nhiên phụ nữ thì không được cưng chiều, xem ra tôi phải cho em biết rốt cuộc cái gì mới gọi là quá đáng!”
Vừa dứt lời liền rời khỏi thân thể cô rồi trở lại rất nhanh, cúi xuống hôn đôi môi cô, mùi rượu nồng nặng ập vào mặt. Trong tay anh cầm một chai rượu, chai rượu lạnh như băng dán phía dưới người cô. “Đồ uống lúc nãy Thi Dạ Triêu đưa cho em, tôi sợ em không chịu nổi, bây giờ tôi cảm thấy loại này chính là đặc biệt chuẩn bị cho cô bé không biết điều như em!”
Anh chợt thay đổi khiến cô luống cuống. Thi Dạ Diễm mở nắp chai, nắm chặt cằm đổ rượu vào miệng cô. Mùi rượu mạnh cay nồng làm cô bị sặc đến đau thắt ngực, phần còn lại anh tưới lên đầu, lên người cô, sau đó ném chai đi ép người tới gần cô.
Tay anh nắm tóc ép cô ngẩng đầu lên, hung ác hôn lên, cô đau đến nỗi kêu lên.
Đây mới là anh.
Đây mới là tác phong nổi tiếng tàn bạo của Thi Dạ Diễm. Để cô đau, để cô sợ anh, để cô muốn kháng cự cũng không kháng cự được, để cô giống như con thú nhỏ yếu ớt dưới móng vuốt của anh muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Nụ hôn của anh rất nặng, cảm giác đau rát lan tỏa trên làn da mịn màng của cô, mà cảm giác này lại chuyển thành kích thích khác thường. Một cảm giác kì lạ từ trái tim cô truyền ra, theo mạch máu trên người, từng đợt từng đợt đánh thẳng vào lý trí của cô.
“Đừng. . . . . Đau. . . . .” Luồng khí kia mạnh mẽ đấu đá trong cơ thể cô, rượu tuyệt đối có vấn đề, không chỉ vì nó là rượu mạnh. Thân thể cô rất nóng, tệ hơn nữa là cô bắt đầu có cảm giác trống rỗng. Đôi tay cô giãy giụa, dùng sức đến mức cổ tay bị sưng lên. Nhưng cảm giác đau đớn kia lại làm cho cô cảm thấy thỏa mãn.
“Em biết không, cảm giác trói buộc sẽ càng kích thích em hơn, tôi đã nói em sẽ thích tối nay, thậm chí là yêu, thứ này sẽ làm cho phụ nữ động tình như chó mẹ trầm luân thật sâu trong tình dục, gây nghiện cao hơn ma túy.”
Anh đan kích thích thành một cái lưới khổng lồ, giăng đầy trời đánh vào cô.
Khi mắt không nhìn thấy gì thì thính giác sẽ phóng đại hơn gấp mấy lần, nhạy cảm hơn bất kì lúc nào. Cô có mở mắt hay nhắm mắt cũng giống nhau, các loại âm thanh liên tiếp văng vẳng bên tai, âm thanh tiết tấu uể oải, thậm chí âm thanh chất dịch ồ ạt tiết ra dưới người cô. Thi Dạ Diễm nhẫn tâm trêu đùa cô, không cho cô bất kì không gian né tránh nào.
Cô cảm thấy sau lưng mình chính là vực sâu không đáy, cô không còn lựa chọn nào khác hoặc là nhảy xuống hoặc là đợi bị anh lăng trì. Cô bị anh bức đến mức muốn điên luôn rồi, từng đợt sóng nhiệt giữa hai chân cơ hồ như bao phủ cô. Chất lỏng tanh mặn chảy ra trong miệng, cơ thể kiềm chế không ngừng run rẩy. Từng trận bắt đầu xoắn chặt trong cơ thể cô, đầu óc như muốn nổ tung.
Không chỉ có cô, bụng dưới của anh cũng sớm bắt đầu hội tụ một cỗ nóng bỏng. Chỉ vì cô mà kiên trì nhẫn nại. Bây giờ không cần nhịn nữa, anh nâng cô lên, mong muốn được toại nguyện liền đoạt lấy cô mạnh như vũ bão. . . . .
Búi tóc cao của cô đã sớm rối tung, rượu và mồ hôi dính bết trên người, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở van xin, gọi tên anh. “Thi Dạ Diễm. . . . . Thi. . . . . Đừng. . . . . .Sâu như vậy. . . . .”
Giọng nói mềm mại kia làm lòng anh mềm nhũn ra mất rồi, “Không sâu như thế làm sao em kêu.” Anh thở hổn hển, kéo chân cô ra. “Tách ra một chút, tôi không di chuyển được.”
“Đáng lẽ tôi nên làm chuyện này ngay cái đêm tôi cứu em ra khỏi chỗ của Hi Nhĩ!” Thi Dạ Diễm cố gắng đè nén toàn bộ thú tính bị cô thức tỉnh. Chắc anh bị trúng tà mới thương hại cô như vậy, từ đầu đến cuối đều không ra tay độc ác. Cô bé này là của anh. Mặc kệ có Đường Lạp An hay không, cô cũng là của anh.
Trong lòng Thi Dạ Diễm không phân biệt nổi mình muốn cái gì. Là thân thể của cô hay trái tim của cô?
Ai nói đàn ông có thể hoàn toàn tách biệt tình cảm và tình dục? Tại sao khi có được cô anh lại càng không thể chịu nổi phải rời xa cô. Bách Vĩ thường nói anh là người đàn ông điên cuồng liều lĩnh bất chấp tất cả, bây giờ anh mới biết mình có thể vì một cô bé mà mê muội như vậy.
Rốt cuộc anh vì cái gì mà đi tìm cô suốt tám năm, vì cái gì mà giam cầm cô? Nếu như lúc trước tìm kiếm cô chỉ vì chấp niệm, vậy còn bây giờ là cái gì?
Có lẽ giống như Bách Vĩ từng nói, lần này anh làm thật. Anh đang tự giễu trong lòng.
Chỉ là không biết đánh thức tình cảm.
Không biết đánh thức tình cảm. . . . Thì đã làm sao? Anh vốn không có lý tính, anh chỉ có bản năng. Coi như trong lòng cô đã có một Đường Lạp An thì đã sao? Trong lòng phụ nữ không thể tồn tại hai người đàn ông cùng một lúc, một người vào, thì đương nhiên người kia sẽ phải ra đi.
Anh chỉ biết chiếm đoạt và chiếm đoạt, bất luận cô có còn trái tim hay không. Nếu như Đường Lạp An chưa hoàn toàn lấy hết được trái tim của cô, vậy phần còn lại sẽ là của anh. Lấy hết đi tất cả, sau đó cất giữ hình ảnh mình trong đó.
Phụ nữ, là báu vật lớn nhất, cứng rắn chỉ là vỏ ngoài, nội tâm yếu ớt không chịu nổi một chút đả kích. Anh không sợ nhất chính là lấy đá chọi đá.
Anh ôm cô đi tới ba công, để cô tách hai chân dạng ra bên hông mình, kéo cao áo ngực cô trở lại vì trí cũ, đuôi váy thật dài phía sau có thể che giấu. . . . . . Du Nguyệt Như không chịu nổi bất kỳ sự khiêu khích nào nữa, rượu mạnh và dược tính làm thân thể cô theo bản năng nghênh đón anh tiến công.
Cô chống đỡ bụng dưới kiên cố của anh, hai mắt cô mê mẩn nhìn anh, đôi môi hé mở, ánh trăng mềm mại yên tĩnh trải một lớp bạc sáng lên thân thể cô, bộ trang phục cao quý ôm lấy anh thật chặt. Soi sáng cô bé xinh đẹp ấy như một nữ thần, vẻ đẹp mê hoặc ấy đủ để khiến người ta điên cuồng.
Đôi môi đẹp dính một chút máu tanh kìm nén tiếng rên rỉ lọt vào tai Thi Dạ Diễm lại động lòng người hơn bất kì âm thanh nào. Anh nắm chặt cằm của cô, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt cô bé trên người đang chìm đắm trong tình dục, bên môi nâng lên nụ cười tự đắc giảo hoạt.
“Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em tất cả, em nói gì tôi cũng sẽ làm.” Anh ôm cô thật chặt, dùng thân thể ép cô hứa hẹn.
Lúc này Du Nguyệt Như đã sớm mất lý trí, toàn bộ giác quan đều bị dưới thân anh hoàn toàn chiếm giữ.
“Đồng ý!” Anh nặng nề đụng vào cô, không dịu dàng chút nào.
Bụng dưới chua xót khiến cô muốn hét lên thật to, cô bị anh ép sắp điên mất rồi, chỉ lo hít thở, không còn sức lực mà suy nghĩ. “Anh nói như thế nào. . . . . Thì cứ làm như thế. . . . .”
Dù không vẻ vang gì, Thi Dạ Diễm vẫn thở phào nhẹ nhõm. “Nhớ kỹ lời em nói, dám bỏ đi tôi lập tức thiêu cháy em!”
Anh ôm cô lật người, đè cô xuống ghế sofa, kéo thân thể cô mở rộng ra, muốn cô, nhìn cô điên cuồng, nhìn cô trầm luân, nhìn cô rơi lệ, nhìn cô đau đớn, nhìn cô mê mẩn gọi tên anh. . . . . . Lòng anh cực kỳ thỏa mãn.
Lúc cao trào anh ôm cô thật chặt, chỉ muốn hòa tan cô vào trong thân thể mình. “Không cần biết em là ai, từ giờ trở đi em chỉ là Tiểu Như của Thi Dạ Diễm.”
Du Nguyệt Như đâu hay biết trong lúc mơ màng cô đã hứa hẹn bản thân mình cho anh rồi. Càng không biết có bị lừa cũng chỉ có ánh trăng kia làm chứng cuộc hứa hẹn trở thành gông xiềng trói buộc cả cuộc đời bọn họ.