Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 65: Khi tình yêu trở lại




- anh....anh,,,,,sao anh lại dến được đây – nó tái xanh mặt bất ngờ

- là tao chỉ đường cho cậu ấy đến – Phương mạnh dạn đứng đối diện với nó ánh mắt sắc nẹm

cả người nó run rẩy, từng nguồn gió lạnh khẽ chạy khắp cơ thể nó, những cảm xúc, những nỗi nhớ thương trong bao lâu nay cứ dâng nên cuồn cuộn

những cảm xúc ấy muốn vượt ra ngoài thoát khỏi sự đè nén, kìm kẹp của trí óc

trái tim nó muốn bay bổng, nhảy múa tung tăng

muốn mình đập cùng nhịp cùng hoà vào nhịp đập của trái tim yêu thương

- anh......biết hết rồi sao – đó là câu đầu tiên nó có thể thốt ra với bao nhiêu cảm xúc đan xen

- ừ, anh biết hết rồi – hắn thật dịu dàng ôn nhu

mọi người trong phòng biết ý chuồn ra ngoài tạo không gian riêng cho hai người.

- em xin lỗi.........em đã giấu anh – nó thấy hối lỗi, nó đã giấu hắn chắc chắn hắn sẽ mắng nó như mấy người bạn kia ( đây thực sự là ý nghĩ ngốc thật) nó đang đợi để lãnh hậu quả.

- hắn ta đẹp trai hơn anh sao –

cái hàm của nó tí thì rớt ra " hắn đang ghen sao "

- không...không...trong mắt em anh đẹp trai hơn nhiều – nó cười tươi

- thế trong tim em –

- trong tim em anh luôn là số một – nó cười cười như một con ngố vội vã nói

- thế sao em bỏ anh, giấu anh chuyện này, em có để anh trong mắt đâu -

nó cứg họng.

mấy tháng không gặp mà trình độ soi móc của hắn đã lênđến tuyệt đỉnh có thể khiến nó đơ miệng

- không... phải như vậy.............. em đâu có thế -

nó không biết dùng từ gì để giải thích với hắn nữa

nhìn khuân mặt bối dối của nó hắn khẽ cười

sao càng ngày nó càng đáng yêu vậy

hắn nhẹ kéo nó vào lòng trong lúc nó bối dối.

vòng tay ấm áp này đã lâu nó chưa được cảm nhận, giờ đây trong vòng tay này thật bình yên.

hôm nay là ngày tuyến nước mắt của nó hoạt động vô cùng tích cực không nể nang gì

trong vòng tay thân quen ấm áp nó tiếp tục nức nở khiến người ta cũng phải sốt ruột

hắn khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt buồn tủi trong gần một năm nay của nó

hắn biết nó phải chịu ấm ức nhiều, đau khổ nhiều hắn hiểu hết

hắn tự hứa với bản thân từ giờ sẽ bảo vệ nó, luôn bên nó trong mọi khó khăn, không để nó phải tủi thân mà khóc thầm trong tuyện vọng.

hắn cũng không ngờ cô gái tinh nghịch này mà cũng có lúc yếu đuối như một bé cún con trong vòng tay hắn

- em khóc nữa là lụt chỗ này luôn, anh thì không sợ rồi nhưng chỉ sợ anh không bảo vệ được em cả hai chết chìm trong này thì đáng tiếc lắm, lại chết không hề lãng mạn gì cả – hắn cố ý trêu chọc nó

- anh yên tâm chỉ cần có anh đi theo sau đuổi muỗi cho em là em yên tâm rồi – nó nở nụ cười thật tươi trong nước mắt

- từ giờ không được giấu anh cái gì hết, phải biết chia xẻ cùng anh, em biết anh giận lắm không? – hắn nhìn nó đầy yêu thương nhưng cũng mang theo một chút oán hận

- em không muốn vì em mà anh xảy ra chuyện, không muốn anh gặp nguy hiểm – nó cúi mặt lý nhí

- ngốc thật, thế em nghĩ anh muốn để em gặp nguy hiểm sao, em làm vậy còn khiến anh đau ngàn lần – hắn hôn nhẹ lên chán nó

một cái hôn diu dàng ấm áp mang đầy hương vị yêu thương ngọt ngào

tình yêu mang cho ta hạnh phúc nhưng cũng đi song song là sự đau khổ, quặn thắt trong ruột gan

nó đã chọn đúng người mình cần, chọn được người yêu mình hơn tính mạng, muốn làm tất cả vì nó, sẵn sàng nhận lấy đau khổ để nó được hạnh phúc

trên đời này có mấy ai có được tình yêu đẹp đẽ sâu đậm như thế này.

Một tuần sau ngày sinh nhật

Đúng như lời nói, trong vòng một tuần Nickan không hề xuất hiện trước mặt nó

Và hôm nay hắn đã xuất hiện và tất nhiên không mang cái gì tốt đẹp cả

- em đã suy nghĩ kỹ chưa? anh rất hi vọng về câu trả lời và hi vọng về sự thông minh sáng xuốt của em – hắn cười cợt một cách đểu nhất mà nó ghét

- anh hãy để tất cả mọi người thân của tôi được yên, bạn bè, gia đình và..............cả anh ấy nữa, họ không can dự gì – nó vẫn chăm chăm nhì ra cửa sổ không đoái hoài gì đến người trong phòng

- được, tất nhiên anh nói sẽ giữ lời nhưng em cũng phải như vậy – hắn vô cùnh hài lòng

- được tôi chấp nhận đính hôn với anh – nó hít thật sâu để có dũng khí phát ra câu nói xé lòng như thế

hắn mỉm cười

hôn nhẹ lên làn tóc nó rồi bước ra khỏi phòng

khác hẳn với vể buồn bã nếu như bình thường mà nó lại nở một nụ cười đắc thắng

giờ thì suy nghĩ của nó đã khác

mọi hiểu lầm của nó đã được hoá giải nó không còn phải sợ gì nữa nó đã có người hậu thuẫn nó có bạn bè có gia đình nó không còn cô đơn lạc lõng nữa.

- em ngủ chưa? – hắn mỗi ngày cứ 12h đêm lại gọi để nói chuyện với nó tránh những thời gian nguy hiểm có người theo dõi

- em vẫn nói chuyện được với ánh đây thây – nó cười vẻ ngu ngơ của hắn

hắn lại tự cười bản thân mình quên mất chuyện quan trọng đó

- thế còn chuyện đính hôn thế nào rồi – nhắc đến chuyện này hắn lại cảm thấy không chút thoải mái mà ngay cả khi hắn đã đồng ý cho kế hoạch này

- dự định sang tháng đính hôn – nó bình thản nói

- sao người đó không phải là anh nhỉ – hắn nói với giọng vô cùng khó chịu

nó chợt bật cười

- chỉ là giả thôi mà, trái tim em thuộc về anh và chỉ chứa mình anh thôi, anh yên tâm nha –

nó an ủi chấn an hắn nhưng vẫn không khỏi buồn cười

- nhưng anh vẫn thấy khó chịu dù đó là giả -

nó không biết phải làm sao với hắn, độ ghen của hắn đúng là vượt mức bình thường

- hay em với anh đính hôn giả rồi em sẽ giết anh nha – nó nói đùa

- cũng được, em đính hôn với anh trước cho chắc, còn hơn là để hắn đắc ý chiếm em trước, anh nguyện chết dưới tay em cũng được –

- nhưng em.không xuống tay được – nó than dài

- anh biết mà – hắn cười tươi rói

- chịu anh luôn –

- đính hôn em nhớ không được cho hắn hôn đấy không là anh liều mạng với hắn luôn, em không được ở riêng với hắn khi có hai người, không được đứng gần hắn trong vòng 5m, ăn cơm không được ngồi cạnh hắn, đi chung không được khoác tay hay nấm tay nắm chân, em không được nhìn hắn mà chỉ được nhìn anh thôi...........................- hắn đưa ra còn rất nhiều điều vô lý nó chẳng biết tính sao với hắn

- vậy thì anh đi đính hôn với hắn thay em đi – nó chán nản đề nghị

- thế cũng được à – hắn tỏ ra vô cung hới hở

nó cũng chẳng biết từ khi nào hắn có tính trẻ con ngây thơ như vậy

- ừ, vậy bao giờ anh sinh được con hẵng tính – nó liền đổi chủ đề không thể đấu khẩu thêm mới hắn.

- việc điều động tiền mua vũ khí thế nào rồi, em lo lắm – nó tỏ thái độ vô cùng sốt ruột

- anh đang huy động tiền, lần vũ khí này là loại vô cùng tân tiến và lại lấy với số lượng nhiều nên cần số tiền rất lớn anh đang cố huy động mọi nguồn lực –

nó giờ đây đã nhận ra cái quyết định ngu ngốc trước đây của nó vô cùng sai lầm, giờ đây có hắn, có bạn bè gánh nặng trên vai nó đã được giảm đi rất nhiều, nhưng len lỏi đâu đó là niềm xót xa.

- em mong chuyến này thành công để không phí hoài công sức gần một năm nay của em –

em yên tâm đi, nhớ chăm sóc sức khoẻ của mình khi anh không ở bên nhé –

- vâng – nó vô cùng ngoan ngoãn

hắn nhẹ cười

nó không nói gì nữa cúp máy

bỗng nhiên điện thoại lại reo

vẫn là điện thoại của hắn, nó nhấc máy

- còn chuyện gì nữa -

- chúc ngủ ngon bé yêu – hắn nói xong cúp máy luôn cũng không kịp để nó chúc lại

nó ngồi lặng thinh cười một mình, hạnh phúc đã quay trở lại, một mùa xuân mới dầy hương thơm đã đến, báo hiệu một hạnh phúc bắt đầu.

- anh nhớ em, muốn qua với em quá à – hắn tỏ vẻ sụt sùi than khóc

-này cấm được làm lũng nha đánh đòn đó – nó tỏ vẻ dăn đe

- ứ chịu đâu, nhớ lắm luôn, hay cho anh sang hôn em một cái rùi lại về nước – hắn cười đểu.

nó muốn tức điên với hắn, sao hắn càng ngày càng trẻ con vậy khiến nó cũng chẳng biết làm gì để đối phó cái tính dở mưa dở nắng của hắn

- anh bớt khùng đi cho em nhờ -

- anh nhớ bảo bối của anh thật mà – hắn nói tỉnh bơ

nó cảm thấy nổi cả da gà – anh có đúng là Vương Anh em quen không vậy – nó nói đầy nghi ngờ

- em có muốn anh bay ngay sang bên đó để chứng minh anh là Vương Anh không hả – hắn hết lớn lên khiến nó suýt thủng màng nhĩ

- thôi khỏi thôi khỏi.. em tin rồi tin rồi đừng nóng -nó cười giảng hoà

hắn hừ một cái mạnh

- em liệu đó không anh sang xử đẹp luôn –

vâng,..vâng em rõ rồi đại ca tha cho em –

nó thật khó xử với hắn

- mà em bóc quà của anh chưa?- hắn hí ha hí hửng hỏi

nó ấp úng không nói nên lời

- bao nhiêu quà.....em chưa đụng đến cái nào hết vẫn vứt trong tủ -không biết hắn sẽ phản ứng thế nào đây

- cái gì, ngay cả quà của anh mà em cũng tống trong đó hả, em muốn làm anh tức chết phải không?- hắn tức xì khói

- em...em xin lỗi em không biết – nó nói với giọng cực kỳ ăn năn

nhừ, em vô tìm ngay cái hộp quà màu tím – hắn nói vô cùng hách dịch khiến nó tức anh ác mà khôg làm gì được.

nhịn...nhịn.....nó làm việc có lỗi nên phải nhịn... cố nhịn

nó đi vô lục tung đống quà nên và tìm thấy hai hộp quà màu tím

- em tìm được hai hộp màu tím, một to một bé, không biết hộp nào nhỉ – nó áp điện thoại lên và nói

- em cứ thấy hộp nào nặng là của anh – hắn đắc chí cười hà hà

- tự tin vậy nhỡ nhận vơ thì sao – nó vô cùng thắc mắc trước vẻ tự tin của hắn

- em cứ mở đi rùi nói cho anh biết trong đó là có gì để xem có chuẩn không?-

nó vô cùng thác mắc nhưng cũng mở ra

nó há hốc mồm như muốn độn thổ

- anh có ý gì hả sao lại tặng thứ quái gở này – nó hai tay nâng chiếc dây xích và một ổ khoá to đùng bằng vàng

- hehe đẹp không? –hắn cược kỳ nhăn nhở, sao càng ngày hắn càng nắm trò vậy nhỉ.

- đẹp cái nỗi gì, em đâu phải voi đâu, anh chả lãng mạn gì cả, người ta thường tặng người yêu đồ trang sức có những cái khoá xinh xinh đáng yêu nho nhỏ vậy mà anh cho cái đại bác đại cụ này – nó méo mặt

- anh sợ cái ổ khoá bé tí đấy không thể khoá được con khủng long như em được, phải cái loại to anh đặt riêng cho em này – hắn vẫn chưa thu nụ cười mà càng cười to hơn

- cái,,cái gì khủng long....anh thích chết hả – nó nuốn độn thổ lật tung nhà luôn.

- không đúng à –

cái giong gì thế này, hắn được nước nó nhừng mà làm tới à, hắn mà ở đây nó sẵn sàng xách cổ cắn xé hắn luôn, xé hắn ra từng mảnh cho hắn biết thế nào là lễ độ.

- đúng cái đầu anh á, đem về mà xích chó nhà anh, em không nuôi chó –

- nhưng anh chỉ có mỗi bé cún thôi – hắn nói với giọng ngọt sớt ( có ai nhớ bé cún ở chap trước không)

- anh đi chết đi – nó cúp máy cái rụp

một lúc sau điện thoại lại reo

- bảo anh đi chết đi rồi mà – nó như muốn chọc tiết hắn

- anh cũng định thế nhưng sợ bé cún cô đơn nên gọi lại –

- hắn lại cười, sao hắn có thể cười được nhiều thế nhỉ

- cút ngay – nó lại cúp máy một cách không thương tiếc

điện thoại lại reo vẫn số của hắn

- bảo anh cút đi mà – cơn tức lên đến đỉnh điểm

- con sao vậy? lại cãi nhau với Vương Anh à – giọng ông Lâm đầu giây bên kia vang lên khiến nó muốn độn thổ

- " sao sui dữ vậy "

- cha tìm con có chuyện gì ạ, muộn thế này ạ – nớ nói vô cùng nhỏ nhẹ

- à, không có chuyện gì quan trọng chỉ là thằng Vương Anh nó nói con với nó cãi nhau nhờ ta gọi điện khuyên con giùm nó biết lỗi rồi –

nghe xong những lời xin lỗi hết sức hàm ý được truyền lại qua người cha đáng kính nó khẽ rít qua kẽ răng

- TRỊNH VŨ VƯƠNG ANH, ANH HÃY ĐỢI ĐẤY THÙ NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TRẢ -

- không có gì đâu cha ạ, chẳng qua con và anh ấy đùa nhau một chút thôi, con cũng quên rồi – nó cười cười chấn an cha nuôi

- thật hả – cái giọng lanh lảnh của Vương Anh từ đâu chên vào

Nó nghiến răng kèn kẹt

- cút đi chết đi – nó cụp luôn mầym không thèm để ý ngay cả ông cha nuôi đáng kính