Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 49: Lời tỏ tình …hụt




Chap 49 : lời tỏ tình …hụt

- này , đã một tháng rồi đúng không ? –

Hắn thấy nó có vẻ hơi sững sờ ngạc nhiên , chẳng lẽ nó không tính thời gian sao , nó không thèm để ý đến thời gian sao.

Nó vô tư như thế , hồn nhiên chỉ đợi hết ba tháng , còn hắn thì sao từng ngày , cứ từng ngày ngồi nơm nớp lo sợ sao nó trôi nhanh thế , sao không kéo thật dài một ngày đó ra để rồi 3 tháng đó sẽ là vĩnh viễn .

Ba tháng để trở thành vĩnh viễn , liệu hắn có thực hiện được không? Hay tất cả chỉ là xa vời .

- Ơ, trôi chậm nhỉ , cứ tưởng gần được hai tháng rồi cơ –

Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của nó trong lòng hắn như đại dương mênh mông mặn chát ,” trôi chậm ư” nó muốn nhanh thoát khỏi hắn sao , tất cả những gì hắn cố gắng trong một tháng này là công cốc à .

-Này , hỏi được một câu mà ngồi mặt đần thế kia , hay tương tư thị nở nào rồi –

Vừa phát biểu một câu mà hắn đã quay sang lườm nó một cái sắc lẹm , khuâu mặt hắn hiện rõ lên chữ “khinh” to tướng kìa .

- đồ ngốc –

Trời đang mây quang gió mát mà tự nhiên nó lại bị dội cho gáo nước sôi nóng hổi , đồ ngốc sao ?

- hứ , em mà ngốc thì Trái Đất này nên đổi tên là Trái Ngốc đi , người giàu nhất thế giới cũng nên đổi tên là Đại Ngốc là vừa –

Một chàng cười không ngớt từ nó , tự biên tự diễn đúng là không thú vị lắm nhưng cũng không thể khác được khi bên cạnh lại là một cái tủ lạnh chứ .

- Haizz , số trời đã định , kiếp này ta sẽ gặp hạn lớn –

Tâm trạng Nguyên thật là tồi tệ , ngả lưng xuống thảm cỏ , hai tay để dưới gáy , hắn vừa nhìn bầu trời xanh vừa mông lung suy nghĩ .

Hắn giờ quả đúng là rất rối ren , trước đây có bao giờ hắn phải đau đầu suy nghĩ về một thứ khó nắm bắt thế này chứ .

Khái niệm muốn đánh bại nó chắc hắn đã thua ngay từ lần đầu ra quân rồi , giờ thì hắn biết thực sự đời này hắn chẳng bao giờ có thể thắng nó .

- gặp hạn à , ha ha thế chuẩn bị sẵn quan tài chưa ? di chúc di chiếc đã viết đầy đủ chưa đấy ? đã mua bảo hiểm nhân thọ chưa ? –

Một cảm giác ấm ấm mềm mềm chuyền đến từ chóp mũi , một đôi tay trắng mũm mĩm đang không ngừng chọc ghẹo chóp mũi đang đỏ lên vì thời tiết lạnh .

Đôi mắt hắn chừng to vì cảm giác mới lạ mà ngọt ngào , nhưng tất cả bị sụp đổ khi giọng nói ấy vang lên một cách mỉa mai trêu chọc , gì chứ , nó rất mong hắn chết à ?

- tránh ra , tay em bẩn lắm –

Hắn gạt cái tay mềm mại ấy ra khỏi khuân mặt mình , khuân mặt cau có một cách khó chịu rồi quay đi chỗ khác .

Riêng nó thì bị gạt ra một cách phũ phàng thì vô cùng tức giận , hắn gặp hạn thì nó chỉ gợi ý giúp hắn vài điều cần làm phòng trước mà , người ta thường có câu “ phòng bệnh hơn chữa bệnh à” .

Nó lầm bầm vài tiếng trong miệng rồi bữu môi vênh mặt về phía hắn .

Rõ ràng là tay nó rất sạch , luôn được giữ kín trong túi áo rét chứ nó có nghịch đất cát gì đâu mà bẩn , rõ ràng là hắn vu khống nó mà , nó không thể để mình chịu thiệt như thế được .

- bẩn gì chứ , em mới ngoáy mũi có vài lần –

Nguy hiểm , hắn thừa biết là tay nó rất sạch , trên đường đi hắn luôn nắm tay nó , giữ chặt tay nó trong túi áo cho ấm , ngồi xuống bãi cỏ này nó cũng chẳng rút tay ra đến tận khi nó nghịch chóp mũi của hắn .

Chỉ vì nó làm hắn ngượng và tức nên hắn mới gạt tay nó ra thôi , không ngờ rằng đến chuyện này mà nó cũng giám đưa ra đối phó với hắn .

Hắn giờ chỉ biết thở dài não ruột , đối với nó hắn vô phương cứu chữa .

Lặng nhìn những đám mây trôi lững lờ , nhẹ nhàng bay bổng còn trong lòng hắn hiện giờ thì nặng như núi thái sơn .

Hắn thích nó , điều này hắn đã phát hiện ra lâu rồi nhưng hắn chưa giám hỏi nó , nếu nó không yêu hắn thì sao? , nỡ nó thẳng thắng từ chối hắn thì sao ?

Hắn bồn chồn lo lắng , đã chẳng xác định được tình yêu nó dành cho mình giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm tình địch , đầu hắn phải tăng công suất hoạt động rồi .

Nhưng người ta thường nói , nếu không biểu lộ thì làm sao người ta hiểu được lòng mình , hắn có nên nói với nó rằng hắn yêu nó không ?

Siết chặt tay lại , hắn phải thử mới biết ,hắn không thể sống lấp lửng thế này .

Hắn vùng dạy làm nó giật mình sít thì té ngửa về phía sau .

- Tên điên , làm giật hết cả mình –

Hắn chẳng thèm để ý đến câu mắng mỏ của nó , gương mặt hắn đanh lại rồi quay ngoắt sang phía nó khiến nó giật thóp , không hiểu tên điên này bị trúng gió phương nào?

Nó đang trong cơn giật mình mà hắn lại còn nắm hai bên bả vai khiến nó bàng hoàng .

- Trúng ..trúng…gió thường thường thì méo mồm chứ có ai trợn mắt mà phát khùng như anh đâu –

- Bảo Anh , em phải nghe rõ những lời anh nói này , điều anh nói hoàn toàn là sự thật , hãy cho anh câu trả lời nhé , Bảo Anh –

Nó bị hắn siết chặt vai đến đau nhói , hắn chẳng biết sao lại bị trúng gió đến mức này , nó bị hắn doạ đến ngây người .

Bảo Anh nó đây trời không sợ , đất không sợ , chỉ sợ duy nhất là kẻ điên .

- Bảo Anh , thực ra anh đã ….-

- Ô , Bảo Bảo –

Đang trong giây phút căng thẳng thì đột nhiên có một sinh vật lạ nhảy vào đẩy hắn ra rồi ôm chầm lấy nó .

Liền một lúc nó bị mấy tấn băng rơi trúng đầu đau muốn chết , trên đời này chẳng còn tên giở hơi nào như tên Đăng này .

- Biến –

Nó dơ thẳng chân đạp cho tên Đăng một cái , Nguyên cũng vô cùng ăn ý khi túm cổ áo Đăng quẳng sang một bên .

- Bảo Bảo , hức ..hức … sao tình yêu lại đối với Đăng như vậy ? Đăng rất đáng thương , tình yêu Đăng trao cho Bảo Bảo tròn trịa như trái tim Đăng này , đỏ chót chòn chọt luôn –

Nó bữu môi một cách khinh bỉ , đúng là đồ mặt dày ,đóng kịch không biết ngượng .

Đăng chấm chấm nước mắt ngước nhìn cái vẻ cười đểu của nó .

- hức ..hức ..Bảo Bảo..khi chúng ta còn bé , tình yêu nhớ là chúng ta còn tắm chung , ngủ chung , ăn chung uống chung , cái gì của Bảo Bảo tình yêu đều biết rõ , tại sao tình yêu có ôm một cái mà Bảo bảo nỡ đá tình yêu …huhu ..số tình yêu thật khổ -

Nhìn cái dáng vẻ kia thật là buồn nôn , nó phải nể về khoản mặt dày vô sỉ của Đăng .

Nguyên ngồi một bên mà nghiến răng kèn kẹt , cũng không quên phóng đôi mắt chứa đầy lửa về hướng tên vô lại xen giữa phút giây tỏ tình của hắn .

- Đăng à , da mặt em thật mịn , nhìn này , không hề có chút râu nào lại còn trắng bóng loáng nữa chứ -

Đôi tay nó vuốt vuốt gương mặt đẹp của Đăng , cậu chàng được nó khen thì xướng rên cười tủm tỉm .

- Gương mặt đẹp này chỉ có thiên sứ mới có , đây là niềm tự hào của tình yêu đó –

Được khen một câu mà tâm hồn đăng sướng bay vút lên ngọn tre còn hắn thì mặt đen như than .

- ừ , công nhận là đẹp , rất giống cái đí-t chậu –

Cậu đang từ ngọn tre đu đưa theo gió mát mà bỗng nhiên trời lại nổi bão khiến cậu té một cái đau điếng , gì chứ ,ví cái mặt đẹp này của cậu như đi-t chậu sao?

Đăng thì tức thổ huyết còn hắn thì cười muốn rớt răng , cao tay , hắn biết nó cao tay mà .

- Bảo Bảo ghen ăn tức ở với gương mặt này chứ gì , tình yêu biết nó rất đẹp nên bảo bảo không chọc ngoáy được đâu –

- Âu , sao Đăng điên biên biến biết hay vậy ? mặt này của Đăng chắc phải dày cỡ cái thớt , đem ra chặt thái thì quả là thép ngàn năm –

Không hổ danh là cọp cái , chơi chữ rất tài , minh chứng chính là cái người đang cười như điên ở bên cạnh .

- Hoàng…..Hoàng My sao cậu lại đến đây ? –

Sau câu nói của nó Đăng nhanh như chớp quay về phía đằng sau theo hướng nó chỉ .

Nhanh như chớp nó quay qua nắm tay Nguyên chạy đi với nụ cười đắc thắng , tên ngốc đó , thích Hoàng My mà còn lắm chuyện , mỗi lần nhắc đến Hoàng My là bao chí thông minh không cánh mà bay .

Nó phải chạy để cắt đuôi tên khốn đó, rõ ràng thích Hoàng My đến phát điên mà còn giả bờm bám nó khiến nó khó chịu tức đến thổ huyết .

Nguyên nhìn nó , nhìn nụ cười tươi , hắn cũng mỉm cười siết chặt tay hắn hơn , đời này hắn đã xác định rõ , hắn chỉ có một người con gái trong đời mà thôi .